Hôi Phi Yên Diệt

Chương 15: 15: Vết Thương Nơi Hồi Ức




Nhìn chính mình trong gương, tôi không thể không thừa nhận, Lôi Trạm rất có mắt chọn quần áo cho phụ nữ.
Bản thân tôi không chú trọng việc ăn mặc cho lắm, tiện là được.

Hồi học đại học chỉ áo phông, quần bò, đến khi đi làm cũng y như thế.

Vậy nên thường bị nhầm là học sinh, mặc dù công việc kia, tôi chỉ làm được bốn tháng.
Ngẫm lại thật có lỗi với thầy Phó Vĩ, lúc biết tôi trúng tuyển đại học sư phạm Bắc Kinh, thầy vui mừng biết bao.

Thật ra thi vào đó cũng bởi vì thầy, vì không quên được ơn dậy dỗ của thầy, kết quả...
Cuộc sống khi xưa tựa như chuyện kiếp trước, mỗi lần nhớ tới, trái tim lại đau nhói từng hồi.
Từ ngày tặng tôi một bạt tai, Lôi Trạm biến mất một tuần liền, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.

Tôi thầm may mắn rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, kết quả hôm nay hắn lại xuất hiện.
Tôi chưa từng hy vọng hắn buông tay, tôi biết hắn sẽ không làm vậy, hình như người này thấy việc tra tấn tôi rất vui, mà tôi thì không biết đã chọc tới hắn ở điểm nào.

Vì thế tôi hỏi, kết quả hắn cười cười nói bốn chữ: "Hoài bích kỳ tội", tôi tự nhận học tiếng Trung giỏi hơn hắn, nhưng không hiểu ý hắn là sao.
(Nguyên câu: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.)
"Thích cái váy này không?" Hắn ôm tôi từ phía sau, tôi bản năng cứng người lại, tuy không kháng cự mạnh mẽ như trước kia, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thích ứng.

Lôi Trạm nói thích ôm tôi từ phía sau, như vậy sẽ không thấy tôi tỏ ra chán ghét.

Biết tôi ghét còn ôm? Hắn thật đúng là biến thái!
"Thích." Tôi nở nụ cười, ở cùng hắn lâu, tôi cũng học được lá mặt lá trái.
"Nói thật." Hắn xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nói thật sẽ bị chà đạp, nhưng trời sinh tôi chính là đứa cứng đầu, vĩnh viễn cũng không học được ngoan.
"Em thích áo phông, quần bò hơn." Tôi chờ hắn nổi giận.
Kết quả, hắn chỉ cười cười, hôn trán tôi rồi nói, "Sao cũng được, thích hãng nào, mai anh sai người mua về hết.

Nhưng hôm nay mình phải đi dự tiệc, em mặc này mới hợp, thôi cố chịu ấm ức một chút."
Nhìn hắn cười, tôi chợt cảm thấy xa lạ.
Trên đường tới bữa tiệc, tôi chỉ nhìn ra ngoài của sổ xe, thành phố ban đêm thật sự rất đẹp.

Từ lần trước chạy trốn thất bại, Lôi Trạm không cho tôi ra ngoài nửa bước, tôi gần như quên mất thế giới này trông như thế nào.
"Cảnh Sanh, hạ kính xuống." Lôi Trạm ra lệnh.
Tôi khó hiểu nhìn hắn, hắn lại không nói gì, cầm tay tôi hôn nhẹ một cái, sau đó lại bỏ ra.

Ngay từ sáng nay gặp nhau tôi đã thấy không đúng, nhưng không biết không đúng ở chỗ nào.
Tôi gác tay lên kính, nhìn cảnh sắc lao vun vút về sau, đầu óc trống rỗng.
Bên đường, có một đôi nam nữ ôm hôn, nhìn qua còn chưa trưởng thành, bọn trẻ bây giờ gan thật đấy.

Mà tôi chợt nghĩ tới, lần đầu gặp Tĩnh Ảnh, tình huống cũng gần như vậy...
Ngày đó nhận việc xong, tôi đi qua khu rừng của trường, bất chợt thấy hai người đang ôm hôn thắm thiết, mà cả hai đều mặc đồng phục.

Tôi không khỏi cảm thán, thật đúng là thói đời.
Bạn gái thấy tôi trước, sợ tái mặt, nhưng không chạy, bối rối rúc vào lòng bạn trai, nũng nịu nói, "Có người kìa." Tôi suýt nữa thì bật cười, đây căn bản chính là mượn cớ làm nũng, nữ sinh bây giờ đều bạo dạn vậy sao?
Bạn trai ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi một cái, làm tôi nghĩ ngay tới bốn chữ: "Không độ tuyệt đối".

Cậu ta thiếu kiên nhẫn nạt, "Một con nhóc thôi, sợ cái gì, chắc học sinh lớp mười mới nhập trường chứ gì." Sau đó tiếp tục chuyện dang dở, hoàn toàn coi tôi là không khí.
Tôi bực mình nghĩ rằng, được lắm tiểu tử thối.
Vì thế, tôi đi qua, vỗ vỗ vai bọn họ cười nói, "Cô không phải học sinh, cô là giáo viên Ngữ văn mới tới, Bộ Phi Yên.

Phi trong Hôi phi yên diệt, Yên trong Hôi phi yên diệt, hân hạnh được làm quen."
Kết quả, bạn gái sợ co giò chạy mất, để lại bạn trai tròn mắt nhìn tôi.
Tĩnh Ảnh, còn nhớ anh từng hỏi, có hối hận vì đã gặp anh không, vì gặp anh mà cuộc sống của em thay đổi long trời lở đất.

Nhưng em rất muốn nói cho anh biết, không có anh, cuộc sống này mới thật đáng buồn, bình yên đến không chút gợn sóng.
"Đang nghĩ gì?" Lôi ôm tôi từ phía sau, tôi lại thất thần nữa rồi.
"Nghĩ xem anh đưa em đi đâu." Tôi cười đáp.
"Yên tâm, không bán em đâu." Lôi vỗ vỗ má tôi, rồi không nói gì thêm.

Hắn còn tinh hơn quỷ, đương nhiên biết tôi nói dối, nhưng không hề vạch trần, vì sao?
Hừ lạnh trong lòng, tôi còn mong anh bán đứt tôi đi cơ đấy.
Bước vào giới thượng lưu, tôi tựa như cô bé Alice, nhìn con người, cảnh sắc chung quanh muôn hình muôn vẻ, xa lạ mà diệu kỳ, tựa như hình lập phương cố nhét vào khoảng trống tròn, hiển nhiên không phù hợp.

Nhưng Lôi Trạm giao tiếp vô cùng tự nhiên, đây không phải là hắn cố diễn, mà bản thân hắn vốn đã thuộc về tầng lớp này.

Nghe Cảnh Sanh từng nói, gia tộc Lôi thị không giống những tổ chức xã hội đen thông thường, người khác lấy Đen nuôi Trắng, mà hắn lại lấy Trắng nuôi Đen.

Vừa có tiền lại vừa có thế, ai mà không khuất phục cho được.
Ở trong phòng quá ngột ngạt, tôi bèn ra ban công.

Không rõ vì sao Lôi Trạm muốn dẫn tôi tới đây, đám người thượng lưu trong mắt tôi, bề ngoài lịch sự sáng sủa, bản chất tham lam giả dối.

Thở dài, mới long đong bao lâu, nhân sinh quan đã hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc không nhìn đời tươi sáng như trước kia được nữa.
Còn nhớ hồi mới tới thành thị này, trái tim mặc dù đau, nhưng đáy lòng vẫn ôm giấc mộng, hy vọng bắt đầu một cuộc sống mới.

Ai ngờ nơi đây nhìn qua khoan dung, thực chất lại vô cùng bài ngoại.

Người tỉnh lẻ rất khó tìm thấy chỗ dung thân.
Cho đến khi Tiểu Nhu chết, tôi càng hiểu rõ rằng, đây không phải mảnh đất hiền lành mà tôi từng sinh sống.

Ở nơi này, kẻ mạnh mới quyết định hết thảy, đạo đức hay luật pháp, tất cả phải đứng sang một bên.
Tiểu Nhu bị cưỡng hiếp ở hộp đêm nơi mình làm việc, còn bị chụp ảnh đăng lên mạng.

Nghe nói có rất nhiều người chứng kiến, thậm chí có cả đồng hương của cô ấy, nhưng không ai can ngăn, không ai báo cảnh sát, kết quả, Tiểu Nhu nhảy xuống từ tầng cao nhất của thành phố này.
Lần đầu tiên tôi ý thức được, trên thế giới có loại người thích tiêu khiển trên nỗi đau của người khác, tùy ý giẫm đạp những ai yếu thế hơn.
Biết bọn họ đáng sợ, tôi lại không chịu cúi đầu, tính tôi từ nhỏ đã vậy, ngày xưa mẹ tôi nói, sớm muộn gì tôi cũng chịu thiệt thòi vì cái tính ấy thôi, hiện tại xem ra, quả thật bà rất có mắt nhìn xa trông rộng.
"Xin hỏi cô đây, hình như chúng ta quen nhau phải không?" Một giọng nam trầm thấp vang lên phía sau.
Đang nói chuyện với tôi ư? Tôi xoay người, đối diện một đôi mắt quen thuộc, không khỏi nở nụ cười.
"Phi Yên, đúng là em!" Người kia vui mừng nói, "Anh nhìn em một lúc lâu rồi nhưng không dám bắt chuyện, em còn nhớ anh không?"
"Triển Thạc." Đương nhiên là tôi còn nhớ, anh chính là đồ trứng thối đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi.
"Phi Yên, không ngờ lại gặp em ở đây.

Cũng sáu, bảy năm rồi, sao em chẳng khác chút nào vậy? À không, em quyến rũ hơn trước nhiều." Có vẻ anh ta rất hưng phấn.
"Anh Triển, anh vẫn giỏi nịnh con gái như ngày xưa." Hồi mới quen nhau, tôi mới chỉ mười lăm tuổi, làm sao có thể không khác.

Mà dù dung nhan không khác, trái tim lại đã long trời lở đất mấy vòng luân hồi, rốt cục không thể quay về ngày xưa cũ.
"Phi Yên, xin lỗi, việc kia về sau anh mới biết, anh không ngờ con bé lại làm vậy..."
"Không cần xin lỗi." Tôi cắt ngang, "Không phải lỗi của anh.

Cô ấy...!Hiện tại thế nào?"
"Cũng ổn, tốt nghiệp đại học xong liền vào làm trong công ty của ba anh.

"
"Vậy sao? Vậy thì tốt rồi..." Đáy lòng tôi vẫn không khỏi chua xót.
"Ba anh mở chi nhánh ở thành phố này, anh là giám đốc.

Phi Yên, em đang làm nghề gì?" Triển Thạc thân thiết hỏi.
Cuộc sống hiện tại của tôi, chỉ sợ đánh vỡ đầu anh ta cũng không tưởng tượng nổi.
"Em? Làm bạn tình cho người ta." Vốn muốn nói là đồ chơi, nhưng sợ đối phương không chịu nổi.
"Cái gì?!" Anh ta lập tức khiếp sợ.
"Xin lỗi, cô ấy nói giỡn thôi." Lôi Trạm đột nhiên lên tiếng, sao lúc nào hắn cũng thoắt ẩn thoắt hiện như vậy?
"Phi Yên là vị hôn thê của tôi, xin hỏi ngài đây là?" Lôi Trạm rất lịch sự.
Vị hôn thê? Tôi cười khẩy trong lòng.
"À, tôi là khóa trên của cô ấy hồi cấp ba." Triển Thạc hơi ngẩn người, hiển nhiên biết Lôi Trạm là ai.
"Có cơ hội sẽ gặp lại sau, Phi Yên." Triển Thạc vẫy tay rồi bỏ đi.
Tôi lịch sự vẫy chào lại, nghĩ rằng, có nhất thiết phải chạy nhanh vậy không? Lôi Trạm đâu có ăn thịt người?
Lôi Trạm ôm lấy tôi, gần đây hắn rất thích ôm tôi, "Sao không ở trong phòng, tự nhiên lại chạy ra ban công hứng gió lạnh?"
"Không có gì.

Không quen thôi, cảm giác không hợp với mọi người."
"Đúng là không hợp...!Bọn họ sao xứng với khí chất thoát tục của em được?" Lôi Trạm nói xong, hôn nhẹ lên tóc tôi.
Khí chất thoát tục? Anh quên là mình đối xử với tôi như một con chó rồi sao? Vui vẻ vứt cho cục xương, mất hứng trừng phạt roi vọt.

Dùng từ ngữ cao quý như vậy để hình dung một con chó, anh thay đổi rồi ư, hay là tôi?
"Gặp anh ta, em không vui lắm thì phải?" Lôi Trạm thấp giọng hỏi, âm điệu rất dịu dàng.
"Không có gì, nhớ đến chút kỉ niệm buồn mà thôi." Tôi thản nhiên đáp.

"Nếu em không muốn gặp ai, anh có thể làm người đó biến mất ngay lập tức, hơn nữa có rất nhiều cách." Nói như thể đó là điều hết sức bình thường.
Tôi thở dài một hơi, tuy đã sớm lĩnh hội sự tàn nhẫn của hắn, nhưng vẫn không thể chịu được cách hắn dùng giọng điệu như vậy để bàn luận mạng người.
"Giết người xong, anh có cảm giác gì?" Tôi hỏi hắn.
"Lần đầu tiên giết người, anh khóc.

Nhưng sau lần đó thì không thấy gì đặc biệt, cũng chỉ như đánh vỡ một cái chén thôi." Hắn hôn lên xương quai xanh của tôi, có vẻ hắn rất thích nơi này, lần nào làm tình cũng cắn đến xanh xanh tím tím.

Tôi chỉ thấy nó gợn tay mà thôi, không biết Lôi Trạm thích ở điểm gì?
Hắn kể thản nhiên như không phải chuyện của mình.
Tôi bất chợt nghĩ, hắn cũng sẽ khóc hay sao?
"Từ khi giết Tiểu Sở, đêm nào em cũng mơ thấy con bé.

Mơ thấy đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt vấy máu của nó, mơ thấy nó khóc hỏi: Chị Phi Yên, chị ác lắm, vì sao không cứu em?"
Cánh tay ôm tôi đột nhiên siết chặt, tôi biết hắn đang cố kìm nén điều gì.
"Vậy nên, giết chóc không giúp con người ta vui vẻ, ngược lại từ nay về sau phải gánh vác tội lỗi nặng nề.

Em tôn trọng từng sinh mệnh, bởi sau lưng ai cũng có nỗi khổ riêng.

Mỗi một sinh mệnh mất đi, đều sẽ có người ở lại thương khóc.

Em sẽ không bao giờ vì niềm vui riêng của mình mà khiến ai đó phải rơi lệ." Tôi gian nan nói xong.
Tôi không biết vì sao lại lảm nhảm nhiều như vậy, có thể bởi vì, Lôi Trạm khiến tôi nghĩ đến một chàng trai khác, chàng trai ấy từng hất hàm hỏi tôi, "Tại sao không được giết chóc, tại sao không được cướp đoạt mạng người?"
Lúc ấy tôi không biết trả lời thế nào, bởi vì đạo đức, nhân cách, hay pháp luật trong mắt anh đều chỉ là chó má.
Tôi chỉ có thể nói rằng, "Bởi vì sẽ có người đau khổ chứ sao, đồ ngốc!"
Anh kinh ngạc nhìn tôi, "Cách suy nghĩ của em lạ thật đấy."
"Đọc trong sách thôi." Tôi cười nhẹ.
"Vậy nếu anh chết, cũng sẽ có người đau khổ ư?" Vẻ mặt ngơ ngác khiến tôi đau lòng, chàng trai nhìn qua lạnh lùng này, thật ra vẫn chỉ là đứa trẻ.
"Đương nhiên, là em đây chứ ai, đồ ngốc!" Tôi cười gõ đầu anh.
Anh tỏ ra bất mãn, dường như không thích tôi gọi anh là đồ ngốc, nhưng ánh mắt anh lại tỏa ra ý cười ấm áp.
Gần đây, rất nhớ anh...
Người phía sau dần buông lỏng, thở dài một tiếng, tại sao vậy? Này không giống với hắn.
"Phi Yên, nếu...!Anh chết, em có buồn không?" Hắn hỏi có hơi do dự.
"Không." Tôi trả lời gọn gàng dứt khoát, tôi không tìm được lý do để buồn cho hắn.
"Chậc, biết ngay em sẽ nói vậy mà." Giọng hắn pha chút bất đắc dĩ, có chút uể oải, tôi không khỏi hoài nghi, người ôm tôi thật sự là Lôi Trạm đấy ư?
"Phi Yên, hứa với anh, quên hết đi, đừng nhớ gì nữa.

Em thế này làm anh khó chịu."
Muốn tôi hứa gì? Quên Tiểu Sở? Hay là quên hết thảy quá khứ? Tổn thương trên cơ thể là đau đớn, tổn thương nơi tâm hồn là trầm bi, sao có thể nói quên là quên?
Còn cả người kia nữa, kỉ niệm về anh đã thấm sâu vào máu thịt, bắt tôi quên bằng cách nào?
Ngày xưa thăm quan vườn bách thú, bạn bè cùng lứa thích xem công, xem voi.

Tôi lại chỉ thích xem sói, tôi thích ánh mắt của chúng, mặc dù bị nhốt nơi lồng giam song sắt, lại vẫn có thể kiêu ngạo nhìn chúng sinh.

Phó Vĩ từng nói đôi mắt tôi giống vì sao trên trời đông lạnh lẽo, tôi cảm thấy mắt sói còn giống hơn.
Sau này tôi mới biết, thì ra con người cũng là sói, hơn nữa có thể chia làm rất nhiều loại.

Có loại sói cô đơn, lạnh lùng mà cao ngạo, linh hồn hoang dại khó kiểm soát, thí dụ như Tĩnh Ảnh.

Có loại sói tàn ác, khát máu mà tàn nhẫn, thí dụ như Lôi Trạm.

Không, không thể ví hắn với sói được nữa, hắn căn bản chính là thứ ma quỷ thích ăn tươi nuốt sống.
Một con sói ác ngày ngày gào rú, đó là chuyện bình thường, đó là bản tính của nó.

Nhưng đột nhiên có một ngày, nó mỉm cười với anh, anh đã thấy sói cười bao giờ chưa?
Lôi Trạm đang cho tôi cảm giác như thế.
Tàn tiệc trở về, hắn thế nhưng ôm tôi, dịu dàng hỏi, "Có được không?"
"Cái gì?" Tôi không hiểu.
"Anh...!Rất muốn ôm em."
Tôi suýt nữa bật cười, hắn biết khách sáo với tôi từ bao giờ vậy?

"Đâu cần hỏi, hết thảy của em đều là của anh mà, không phải sao?" Tôi ôm cổ hắn, cười đáp.
Tự do hay cơ thể, kiêu ngạo và lòng tự trọng, kiên cường đến yếu ớt, tất cả của tôi đều bị hắn tịch thu.

Trước mặt tôi, hắn luôn là một gã bạo quân, sao tự nhiên lại giở trò dân chủ?
Ánh mắt hắn tràn đầy dục vọng.

Tôi chờ bị hắn đẩy mạnh xuống giường, hắn chưa bao giờ kiềm chế bản thân khi quan hệ, dù tôi có bị thương đi chăng nữa.

Cách hắn làm tình, tựa như muốn nghiền nát tôi.

Nếu ngày nào đó bị hắn làm thịt, tôi cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng lần này, hắn lại chỉ ôm tôi, đợi ham muốn dần dần lụi tắt.

Sau đó thở dài, "Đành chịu vậy, em vẫn chưa khỏe hẳn.

Để anh ôm một lúc là tốt rồi."
Tôi kinh ngạc không nói nên lời, tôi thật sự rất muốn hỏi hắn, anh có thật là Lôi Trạm không vậy?
Kết quả, tôi trằn trọc cả đêm, không phải vì Lôi Trạm, mà là vì Triển Thạc.
Quen biết Triển Thạc, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Năm ấy, ông ngoại qua đời, tro cốt còn chưa lạnh, ba mẹ tôi đã đưa nhau ra tòa.
Ba mẹ ly hôn tôi không ý kiến, tôi vẫn cho rằng hôn nhân không tình yêu là vô nhân đạo, nhưng không tránh khỏi có chút buồn.
Vậy nên lúc tan học, bị vài đứa bạn xấu chặn đường rủ đi giải sầu, tôi không từ chối.

Chơi đến nửa chừng, tôi cảm thấy không ổn, mượn cớ đi toilet liền bỏ chạy.

Tôi cần khuây khỏa, không phải là sa đọa.
Ai biết ngày hôm sau, bọn chúng lại chặn tôi ở căn tin, hỏi khi nào thì đi chơi tiếp.

Tôi vốn định có lệ hai câu rồi lỉnh mất, nào ngờ bị một đứa đặt tay lên lưng, cái này, tôi thật sự không nhịn được.

Một bát cháo đầy úp thẳng vào mặt nó.

Tôi, lại cứng đầu nữa rồi.
Tuy trong trường không dám làm gì, nhưng ánh mắt lúc gần đi của nó nói cho tôi biết, việc này chưa yên đâu.
Hôm đó tôi trốn về bằng cửa sau, kết quả vẫn bị tóm.

May là, Triển Thạc xuất hiện đúng lúc giúp tôi giải vây.
Chú của Triển Thạc là một tay xã hội đen có tiếng ở quê tôi, vậy nên không ai dám dây vào anh ta.
Hiện tại ngẫm lại, tôi thật có duyên với loại người như vậy, mặc kệ có muốn hay là không.
Triển Thạc không giống chú mình, ngược lại, anh ta là một học sinh giỏi, ngoại hình cũng tuấn tú, ở trường rất được nữ sinh mến mộ.

Nhưng tôi không có ấn tượng gì, chỉ cảm thấy cái tên này quen quen, hình như đã từng nghe ai đó nhắc qua.
Triển Thạc nhìn tôi ngơ ngác, thở dài nói, "Bộ Phi Yên, mình gặp nhau rồi, ở hội học sinh."
Tôi thế này mới nhớ, đúng vậy, hội trưởng hội thể dục mà hôm trước thầy giáo giới thiệu, hình như là anh ta.
Không trách tôi được, từ nhỏ tôi đã khó nhớ mặt người khác, ai cũng không ngoại lệ.
Vậy là từ đó, Triển Thạc lấy cớ sợ tôi bị trả thù, quang minh chính đại làm vệ sĩ cho tôi, ngày ngày đưa tôi đi học.
Việc ấy khiến tôi cảm động, nhưng không ngờ lại làm một người khác suy nghĩ cực đoan.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta mua một khu đất ở nước ngoài để mở chuỗi cửa hàng bán đồ cao cấp, tôi cũng thấy mừng thay.

Trước khi rời đi, anh ta nói, "Phi Yên, có chuyện này anh rất muốn bộc bạch, nhưng anh biết hiện tại em không muốn nghe, em là cô gái có lý tưởng lớn, đáng để anh chờ đợi."
Tôi cười đáp, "Tiền bối, chúc anh thuận buồm xuôi gió." Đương nhiên tôi hiểu anh ta muốn bộc bạch gì, nhưng đúng là tôi không muốn nghe, không liên quan đến lý tưởng lớn hay không, đơn giản là tôi không có tình cảm nam nữ với người này.
"Phi Yên, trước khi đi tặng anh một món quà được chứ?"
Ngay lúc đó tôi còn ngây ngốc nghĩ, anh ta muốn quà gì, liệu có đắt hay không...
Kết quả, anh ta hôn lên môi tôi, chỉ nhẹ nhàng một chút, tựa như lông chim vuốt qua.
"Môi em lạnh quá." Anh ta cười.
Tôi lừ mắt, ôn hòa đáp, "Đó là nụ hôn đầu tiên của em."
"Ồ, vậy sao? Vậy thì môi em thật ngọt."
Trong lòng tôi nghĩ, đúng là đồ trứng thối!
Ngày hôm sau, Nguyên Hoa hẹn gặp tôi, địa điểm là chỗ cũ.
Chỗ cũ, chính là một kho hàng bỏ hoang, vị trí hẻo lánh, được hai chúng tôi chọn làm căn cứ bí mật.

Hồi cấp hai chúng tôi thường xuyên đến đó tán chuyện, đôi khi còn uống bia, hút thuốc.
Biết sao được, thanh xuân mà, thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ.

Xa cách một thời gian, quả thật có chút nhớ má lúm của cậu ấy, cả tiếng cười sang sảng đã giúp tôi vượt qua quãng thời gian bị tẩy chay lạnh nhạt.
Kết quả, chờ tôi ở chỗ cũ không phải Nguyên Hoa, mà là đám bạn xấu tôi đắc tội.
Bọn chúng vừa xé quần áo của tôi, vừa mắng, "Con đĩ, tưởng câu được thằng Triển Thạc là xong hả, nó đi rồi, tao xem ai còn bảo vệ mày! Kiêu nữa đi, để hôm nay tao xem hàng họ mày thế nào!" Những người khác cười vang, ai nấy đều hưng phấn tựa như xem kịch vui, chỉ có tôi là mặt mũi trắng bệch.
Tôi ra sức giãy dụa, lần đầu tiên trong đời, tôi sợ hãi và tuyệt vọng đến thế.
Tôi đã mong Nguyên Hoa xuất hiện biết bao, tôi mong cậu ấy sẽ đến cứu, nhưng không, không ai đến hết, không ai biết tôi ở đây, bị một đám chó điên bắt nạt.
Không thể trông cậy vào người khác, tôi phải tự cứu lấy mình.

Nghĩ đến lưỡi dao gập treo ở chùm chìa khóa trong túi quần, tôi sờ soạng móc ra, cứa lên mu bàn tay của tên gần nhất.


Vốn tưởng rằng chúng sẽ lùi bước, ai ngờ chỉ đổi được những tiếng quát tháo dữ tợn hơn.

Cũng đúng, bảy, tám thằng con trai, sợ gì một đứa con gái trói gà không chặt, cho dù đứa đó có cầm dao đi chăng nữa.
Tình thế cấp bách, tôi bèn kề dao lên cổ, diễn nguyên cảnh trong phim truyền hình.
Tôi không muốn chết, chỉ hy vọng hù bọn chúng một phen, chắc hẳn không ai muốn xảy ra án mạng.
Kết quả, bọn chúng cười ha hả, một tên còn hét, "Mày cứa đi, có gan thì cứa cho bọn tao xem!"
Nói xong liền tiến lên, trong lòng tôi thầm mắng, mẹ kiếp, dính phải mấy thằng khùng!
Tôi cầm đao đâm thẳng vào bụng, không cứa cổ, tôi không muốn chết, nhưng cũng không muốn bị chó điên cắn càn.

Nhưng không ngờ lại đâm quá sâu, máu ồ ạt trào ra, là màu đỏ tươi.
Bọn chúng vừa nhìn thấy máu, tất cả đều trợn tròn mắt, trong giây lát chạy không thấy tăm hơi.
Chỉ còn lại mình tôi, chảy máu không ngừng.
Tôi gắng gượng đứng lên, lảo đảo ra ngoài, tôi không muốn chết.
Ra khỏi kho hàng không bao xa, liền ngất xỉu...
Lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.

Đầu tôi đau như búa bổ, không phải vì bị thương, mà là vì tiếng gào của ba, tiếng khóc thút thít của mẹ, và cả tiếng hai người đổ lỗi cho nhau nữa.
Ba mẹ không định điều tra sáng tỏ sự việc, có lẽ vì cảm thấy kết quả sẽ không đáng tự hào cho lắm, chuyện này tôi không có ý kiến.

Tâm trí tôi bị một nghi vấn lớn chiếm trọn, nó khiến tôi bứt rứt không yên.
"Mẹ, Nguyên Hoa có đến thăm con không?"
"Con bé này, họ hàng tao còn chả dám nói, nói với nó làm gì?"
"Vậy ạ?" Tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa.
Xuất viện, ngày đầu tiên đi học trở lại, có nhiều người len lén nhìn tôi, ánh mắt quái lạ, có thông cảm, cũng có khinh thường.
Vốn cảm thấy buồn bực, nhưng sau khi nhìn bảng tin của trường, tôi đã hiểu ra tất cả.
Có người chụp lại cảnh tôi bị quấy rối, phóng rất to dán lên bảng tin.

Bọn con trai được làm mờ mặt, nhưng tôi lại lộ ra trọn vẹn nửa thân trên.
"Đấy, nó đấy, đứa dẫn chương trình nghệ thuật trường mình đấy.

Thương thế..."
"Thương cái gì, vừa hôm trước còn cặp kè Triển Thạc.

Biết ngay không phải loại đứng đắn gì rồi mà!"
"Tao nghe đồn, hồi cấp hai nó là con hồ ly tinh, đong đưa nhiều thằng lắm."
"Thế á? Kinh tởm!"
Những lời lẽ vô tâm làm đầu óc tôi trống rỗng, sự kiêu ngạo của tôi vỡ vụn.
Chuông vang lên, mọi người xem đủ, châm chọc đủ, thỏa mãn trở về lớp, chỉ còn lại mình tôi, lảo đảo sắp gục ngã...
"Biết mày mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn với bản thân như vậy."
Nhìn người bạn thân ngày xưa, nụ cười rạng rỡ như nắng mai, lòng tôi lại ớn lạnh.
"Là cậu, cậu có đến đó! Vì sao?"
"Vì sao? Mày còn dám hỏi tao vì sao? Tự nghĩ lại xem mình đã làm cái gì?!"
"Tớ?" Tôi thật sự không nghĩ được, rốt cuộc đã đắc tội Nguyên Hoa ở điểm nào.
"Tao đến để hỏi mày, tại sao nhiều con trai như vậy mày không cần, cố tình cướp Triển Thạc của tao?" Nét mặt phẫn nộ tựa như mình mới là người bị hại, mà tôi chính là kẻ tiểu nhân.
"Triển Thạc? Cậu với anh ấy..." Tôi không biết Triển Thạc là của Nguyên Hoa từ khi nào.
"Tao thích anh ấy, tao đã kể với mày là anh ấy sống tầng dưới nhà tao.

Từ nhỏ tao đã thích anh ấy, anh ấy lại nói là thích mày, mày dựa vào cái gì? Ánh mắt hồ ly tinh đó hả?!"
Tôi thế này mới nhớ, Nguyên Hoa từng nhắc đến Triển Thạc, nhưng chưa bao giờ kể là thích anh ta, nếu không chắc chắn tôi sẽ không quên.
"Anh ấy còn hôn mày, anh ấy hôn mày...!Anh ấy chưa bao giờ hôn tao, vì sao?!" Cậu ta điên cuồng gào thét.
Tôi cũng muốn biết, vì sao kẻ chủ mưu lại chất vấn nạn nhân "Vì sao", luân lý đảo lộn rồi ư?
Cuối cùng, vào mùa hè lạnh lẽo ấy, tình bạn của chúng tôi, hôi phi yên diệt.
Thầy thuốc nói tử cung của tôi bị tổn thương, sau này không thể mang thai.

Tôi không có cảm giác gì lắm, dù sao lúc ấy mới chỉ mười lăm tuổi.

Tôi chỉ biết, từ đó về sau, tôi rất sợ đàn ông đụng chạm, rất sợ, rất sợ, sợ đến mức buồn nôn.
"Phi Yên, Phi Yên, tỉnh lại...!Tỉnh, tỉnh!" Một giọng nói vang lên bên tai, cuống quít mà dịu dàng.
Tôi mở mắt, thấy nét mặt lo lắng của Lôi Trạm.

Tôi mơ mơ màng màng hỏi, "Sao vậy?"
"Em gặp ác mộng, còn nói mớ." Hắn nhìn tôi chằm chằm, dường như đang tìm tòi điều gì.
"Vậy ư? Em nói gì?"
"Em nói...!Đừng chạm vào tôi."
"À..." Tôi cười cười, "Không phải nói anh đâu." Ít nhất lần này là không phải, nếu hắn nổi điên, vậy thì oan cho tôi quá.
"Phi Yên...!Hay là mình đến gặp bác sĩ tâm lí?"
"Không cần, em không sao."
"Vậy ngủ đi." Lôi hôn lên trán tôi, ôm tôi vào lòng, tôi cảm giác cơ thể hắn đang gồng lên.
Tôi khó hiểu ngẩng đầu, bắt gặp sát ý trong mắt hắn, chắc chắn không phải ảo giác!
Trong lòng tôi căng thẳng, "Còn nhớ điều lúc tối em nói không?"
Hắn thở dài, "Nhớ, yên tâm, không có chuyện gì đâu." Hắn lại hôn trán tôi, ôm tôi chặt hơn nữa.
Tôi gật gật đầu, tuy cảm thấy không đáng tin, nhưng lần này...!Tôi quyết định tin hắn một lần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.