Hồi Sinh 2003

Chương 27: Thói quen chết người



Edit: Thần Hi

Lúc này, trong lòng Lục Dương đang tràn ngập tình tiết của cuốn tiểu thuyết, hắn chỉ nghĩ được bản thân mình phải nhân lúc vẫn còn cảm giác mà viết xong truyện, nên đã không chú ý đến Tào Tuyết ngồi bên cạnh.

Lục Dương nhanh chóng quay trở về chỗ ngồi của mình, khóe miệng hắn nhếch lên thành một độ cong vui sướng, cầm lên tay chiếc bút máy trên bàn, tay trái giữ chặt bản thảo lên bàn, hắn đặt bút viết.

"Chương 104: Cá nằm trong chậu"

Bút máy trong tay Lục Dương hạ xuống, đầu tiên hắn viết lên giấy tên chương.

Cuốn "Tận thế đất hoang" hắn đã viết đến chương 104.

Mỗi chương dài khoảng 3000 chữ, ngoại trừ bốn tập bản thảo đầu tiên đã giao cho nhà xuất bản, thì hắn đã viết xong tập thứ năm rồi, và bây giờ đang viết nội dung của tập sáu.

Trong chương này, nhân vật chính Trần Phong đang ở trong một thành phế tích bỏ hoang, ở trong tòa thành đó có ba đầu quái thú vây chặt hắn lại trong phế tích.

Tình thế biến đổi, Trần Phong giống như con cá nằm trong chậu, mặc người khác chém giết.

.........

Tình tiết cụ thể của cả chương truyện này đã được Lục Dương suy nghĩ tốt.

Giống như một nhà họa sĩ, trước khi hạ bút thì đã tính toán rõ ràng tất cả.

Cho nên lúc bắt đầu thì tốc độ viết của Lục Dương đã rất nhanh, mặc dù chữ mà hắn viết ra đều xấu như gà bới vậy, ngòi bút như đang chạy nhanh trên từng trang giấy trắng.

Đây còn gọi là trạng thái chính thức của tác giả khi sáng tác.

Nếu không thì, vì sao một cao thủ viết lách có thể trong một tiếng đồng hồ viết được cả mấy nghìn chữ?

Coi như kể cả tốc độ gõ chữ thì vẫn kém xa tốc độ viết tay, nếu trong lòng Lục Dương không suy nghĩ kĩ càng tình tiết câu chuyện thì làm sao có thể viết được bảy tám nghìn chữ trong một giờ chứ.

Nhân tài cũng không làm được!

Chỉ có thể suy nghĩ trước diễn biến câu chuyện trong đầu rồi sau đó mới viết lại, tốc độ viết phải theo kịp tốc độ nghĩ, như vậy mới đạt chuẩn.

Bậy giờ Lục Dương đã tiến vào trạng thái như vậy.

Kiến thức trong đầu trào ra như ngọc trai tỏa sáng, khiến hắn vui mừng khôn xiết.

Lục Dương dùng tốc độ nhanh nhất để ghi ra những thứ mình tưởng tưởng trong đầu, hắn không cho phép mạch cảm xúc bị cắt đứt, nêu không sau này dù có tìm lại được trạng thái này thì chương truyện cũng sẽ mất đi cái hồn vốn có.

Trước kia có nói qua, lúc Lục Dương ghi bản thảo thì hắn chỉ theo đuổi tốc độ viết, còn chữ thì quá xấu.

Hạ bút xuống, thì một thời gian dài đầu bút của hắn sẽ không rời khỏi trang giấy, một đoạn tiểu thuyết từ đầu đến cuối không bị gián đoạn chút nào.

Thậm chí có rất nhiều chữ hắn đã đơn giản hóa trong vô thức.

Việc đơn giản hóa chữ, tin rằng ngoại trừ hắn thì không có ai có thể nhận ra được.

Lục Dương hoàn toàn tiến vào trạnh thái, chính là trạng thái vong
ngã. (trong truyền thuyết :)) )

Hắn tuyệt đối không ngờ đến, ánh mắt của cô nàng Tào Tuyết chăm chú nhìn hắn, ánh mắt nàng quái dị nhìn hắn viết không ngừng trên từng trang bản thảo.

" Đây là có chuyện gì vậy? Hắn đang viết cái gì? Chẳng lẽ là đang cố ý giả vờ cao thâm, muốn hấp dẫn sự chú ý của mình?

Tào Tuyết nhìn Lục Dương đang viết nhanh như múa trên từng trang giấy, mà trong lòng cô càng thêm nghi ngờ.

Nửa tiếng đồng hồ trước Lục Dương để lại ấn tượng rất kém với nàng.

Thậm chí trong lòng nàng còn quyết định ngày mai không đến đây nữa, sau này cũng không quan tâm nam sinh này làm gì nữa.

Nhưng mà, sau khi Lục Dương ra ngoài một thời gian ngắn rồi trở lại, hình như hắn có chút không đúng.

Hắn giống như biến thành một người khác vậy.

Trừ lúc đi vào hơi gây tiếng ồn làm ảnh hưởng đến nàng thì sau đó Lục Dương giống như một người bị bơm máu gà vậy, hắn dùng một tốc độ nhanh chưa từng thấy mà viết gì đó lên giấy.

Tốc độ viết đó khiến nàng liên tưởng đến một từ không đẹp cho lắm là --- Động kinh.

"Tốc độ viết rất nhanh, nhưng cái chữ này... Viết cái gì vậy? Thật quá xấu đi? Trên đời sao có chữ viết xấu như vậy chứ? Hay là hắn ghi lung tung? Chữ này hắn có thể đọc được sao?'

Trong lòng Tào Tuyết lại sinh ra một loạt dấu chấm hỏi.

Rõ ràng là hắn ghi tiếng Hán, nhưng lại nhìn giống chữ cái tiếng Anh.

Ngay lúc Tào Tuyết đang nhìn ngây người thì Lục Dương đã viết xong một trang bản thảo, hắn tiện tay vứt sang một bên rồi rút tờ tiếp theo viết ào ào như gió.

Có lẽ vì tối hôm nay hắn không thể hút thuốc trước mặt Tào Tuyết, nên Lục Dương sợ cảm xúc của hắn bị cắt đứt, tốc độ ghi bản thảo của hắn cũng nhanh hơn thường ngày rất nhiều,

Đương nhiên, đây là tốc độ viết tay mà thôi, nếu Lục Dương dùng máy tính gõ thì sự chênh lệch trong đó không phải là nhỏ.

Hơn mười phút sau, Lục Dương đã viết xong thêm một trang bản thảo, hắn lại rút ra một tờ giấy khác, viết lên trang thứ ba, ngòi bút của hắn cũng bị mài mòn rất nhiều, nhưng còn mải tập trung nên Lục Dương không để ý.

Nét bút vẫn không dừng lại một chút nào, vẫn chạy đều đều trên trang giấy.

Gần hết một tiếng đồng hồ, Lục Dương mới viết xong được tám trang bản thảo.

Đến đây thì nét bút của hắn cuối cùng cũng dừng lại.

Theo kinh nghiệm trước đây của hắn, thì tám trang giấy hắn viết được khoảng 3500 chữ rồi.

Thật ra đoạn sau hắn phải ghi chậm lại, vì lúc trước Lục Dương cầm chặt cái bút khiến cho bàn tay bị đau, tốc độ viết của hắn giảm hẳn xuống, đến bây giờ hắn phải dừng lại nghỉ ngơi, và thuận tiện gọt cái ngòi bút.

Cho đến lúc này, cô nàng luôn theo dõi chăm chú Lục Dương mới do dự nói ra câu hỏi trong lòng:

- Lục Dương, từ nãy đến giờ bạn viết cái gì vậy? Mình thật sự không đọc được chữ của bạn.

Nghe được giọng nói của Tào Tuyết, Lục Dương mới nghiêng đầu nhìn sang, hắn giật mình vì không biết từ lúc nào Tào Tuyết đã cầm trên tay tờ bản thảo của hắn.

Đối với câu hỏi vừa rồi của nàng thì hắn không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Ngược lại, trong lòng Lục Dương còn có chút đắc ý.

Với hắn mà nói, có thể luyện được được kiểu chữ như vậy cũng cần có tài năng rất lớn, loại tài năng này chỉ có một vài người có thể làm được thôi, hơn nữa, kiểu chữ này rất thực dụng trong việc ghi chép bản thảo hoặc bút kí.

Lúc ghi chép bản thảo hoặc bút kí thì yêu cầu lớn nhất là tốc độ, còn chữ thì chỉ cần mình đọc được là được rồi, xấu mấy đi nữa cũng không quan trọng.

Ngay lập tức, Lục Dương ngây ngô cười một tiếng, hắn tiện tay rút một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, thói quen châm lửa lên hít một hơi, sau đó mới nói:

- Tiểu Tuyết, gần đây mình có viết được một cuốn tiểu thuyết, có thể kiếm tiền sinh hoạt hàng ngày nhờ nó.

Ai ngờ, sau khi Lục Dương trả lời, Tào Tuyết không chú ý tin tức hắn nói mà chỉ ngạc nhiên nhìn điếu thuốc trong miệng hắn, nàng nhăn mặt hỏi:

- Cậu hút thuốc?

Sinh viên năm hai, năm ba đại học hút thuốc không phải là kì lạ, nhưng mà một sinh viên năm nhất bước vào đại học mới hai tháng mà đã hút thuốc lá, đúng là rất hiếm thấy.

Nên bây giờ Lục Tuyết có chút ngạc nhiên, cũng có chút ác cảm.

- Hư hỏng!

Trong lòng Lục Dương kêu lộp bộp một cái, hắn thầm hô không tốt rồi, lúc ghi bản thảo hắn đã cố nhịn thuốc, không nghĩ đến vừa viết xong bản thảo lại lơ đãng móc ra điếu thuốc mà hút theo thói quen.

Đúng là vui quá hóa buồn!

Lục Dương khóc không ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.