Hồi Sinh 2003

Chương 32: Lần đầu hôn Tiểu Tuyết



Dịch: Thần Hi

Lần đầu tiên hắn hẹn Tào Tuyết đi ra ngoài ăn khuya, Lục Dương không dám dẫ nàng đến những tiệm cơm cao cấp, không phải hắn sợ tốn tiền, mà chỉ sợ khoảng cách đến những nơi đó quá xa, Tào Tuyết sẽ bỏ về giữa chừng mất.

Dừ sao thì nàng cũng chưa quá thân quen với hắn, hai người đơn độc đi cùng nhau, xuất phát từ ý thức tự bảo vệ mình của cô gái thì nàng nhất định sẽ không đi cùng một nam sinh đến nơi quá xa.

Đến nơi nào càng gần trường học thì Tào Tuyết sẽ càng có cảm giác an toàn, nàng sẽ không thấy sợ hãi trong lòng, điều này rất có lợi cho việc gia tăng tình cảm giữa hai người.

Vì vậy, lúc vừa bước ra khỏi cổng trường, Tào Tuyết hỏi Lục Dương địa điểm ăn tối thì hắn chỉ mỉm cười sau đó nhìn về phía ngoài phố, nói.

- Phía trước có một quán bún gạo rất ngon, mang đậm đặc trưng của miền Vân Nam chính hiệu, làm ăn rất tốt, quán mở cả 24 tiếng để bán, chúng ta đi qua đó ăn bún gạo được không?

Cách trường học khoảng trăm mét, không quá xa lắm, đứng trong tường học cũng có thể nhìn thấy được quán ăn đó, điều này khiến Tào Tuyết rất vừa lòng, ngay lập tức nàng mỉm cười gật đầu, nói.

- Được! Có một bạn học cùng phòng hôm trước còn kể với mình,bún gạo trong quán đó ăn rất ngon đấy, đúng lúc hôm nay được nếm thử một lần.

Đèn đường xung quanh trường học không sáng lắm, ánh sáng mở nhạt, lại thêm hai hàng cây xung quanh chắn mất gần hết, nên khi trời tối thì đi trên đường sẽ có cảm giác mờ ảo, giống sự pha trộn nhiều ánh đèn với nhau, mộng mơ, rất lãng mạn, vậy nên lúc trời tối sẽ có nhiều đôi tình nhân yêu thích cầm tay nhau đi dạo trên con đường này.

Trên đường đi đến quán bún gạo, Lục Dương và Tào Tuyết đã nhìn thấy những đôi tình nhân đan mười ngón tay vào nhau đi trên đường.

Lục Dương cũng rất muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dắt đi, nhưng lí trí hắn đã ngăn lại, hắn biết bây giờ còn chưa đến thời điểm đó, Lục Dương chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, sánh vai cùng Tào Tuyết đi về phía trước.

Lúc hai người đến quán bún gạo, hai gian lớn bên ngoài của quán đã có người ngồi gần hết.

Đa số là những cặp tình nhân.

Sau giờ tự học buổi tối, đi cùng bạn gái đến đây ăn hai bát bún gạo, đối với những cặp tình nhân mà nói, đây là điều rất tuyệt vời rồi, không cần nhiều tiền, vừa lãng mạn, vừa có thức ăn ngon.

Lục Dương bảo Tào Tuyết ngồi xuống bàn trước để hắn đi chon món, nhưng nàng lại cười tươi nói muốn đi cùng.

Lục Dương thấy Tào Tuyết thích thú, hắn liền chiều theo ý nàng, hai người cùng nhau đi lên gọi một phần bún gạo, thanh toán tiền xong, nhân viên thu ngân liền mời họ đến bàn số 9 đợi, bún gạo sẽ được mang lên ngay.

Trước khi bún gạo được mang lên, đã xảy ra một sự việc nhỏ.

Là trên đường Lục Dương và Tào Tuyết đi đến bàn số 9.

Vừa đến bàn số , hai người họ bị một cô nữ sinh ngạc nhiên gọi lại.

- Tào Tuyết?

Một giong nói vang lên chứa đầy ngạc nhiên, kiến cho bước chân của Tào Tuyết và Lục Dương phải dừng lại, đưa nahs mắt về phía phát ra âm thanh.

Cả hai đều thấy được một cô gái có vẻ đầy đặn và một nam sinh mập mạp ngồi ăn bún gạo, cô gái kia đã gọi tên Tào Tuyết.

- Ngô Oánh?

Tào Tuyết cũng nhận ra cô ấy.

Cô gái gọi là Ngô Oánh kia trông rất thích thú, ánh mắt nàng nhìn lên xuống trên người Lục Dương hai lần, sau đó mìm cười nói với Tào Tuyết.

- Ha ha, thì ra là cậu ấy nha! Mình đang tự hỏi sao mấy ngày nay cậu ta không đến lớp chúng ta nghe giảng nữa này! Thì ra là đi cùng với bạn...! Ha ha.

Cô bạn Ngô Oánh kia rõ ràng cũng biết cả Lục Dương.

Trong lời nói của nàng đã lộ ra một tin tức, nàng chính là bạn cùng lớp với Tào Tuyết.

Hai măt Lục Dương nhìn kĩ cô ấy, hắn thấy nàng có chút quen mắt, chắc là đã gặp qua trong lớp của Tào Tuyết.


Bị Ngô Oánh nghi nhờ như vậy, đôi má của Tào Tuyết liền đỏ lên, nàng có chút ngượng ngùng giải thích.

- Không phải đâu! Ngô Oánh, bạn hiểu nhầm rồi, mình và cậu ấy không có quan hệ như cậu nghĩ đâu.

- Ha ha! Mình hiểu, mình hiểu mà! Hai người cũng đến ăn bún gạo phải không? Mau đi ăn đi! Mình đảm bảo sẽ không nói lung tung chuyện hai người trên lớp học đâu, ha ha.


Mặc dù ngoài miệng Ngô Oán kêu đã hiểu nhưng đôi mắt cô cứ đảo liên tục giữa hai người Tào Tuyết và Lục Dương.

.......


Tào Tuyết cúi đầu đỏ mặt đi cùng Lục Dương đến bàn số 9.

Đến lúc cả hai ngồi đối diện với nhau trên bàn ăn, Tào Tuyết vẫn còn cúi đầu đỏ mặt, nàng oán giận nhìn Lục Dương, phiền muộn nói.

- Xong rồi! Ngô Oánh là một cô gái rất nổi tiếng nhiều chuyện nhất trong lớp, cậu đừng tin rằng cô ấy sẽ không nói lung tung trên lớp, cậu tin hay không ngày mai cả lớp sẽ biết chuyện này đấy, hic! Thậm chí không cần đợi đến sáng mai, lát nữa khi cô ấy về kí túc xá, cô ấy sẽ nói cho mọi người nghe hết. Tất cả là do cậu đấy!

Nói đến chỗ do cậu, Lục Tuyết liền chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Lục Dương.

Khác với Tào Tuyết đang phiền muộn, tâm tình của Lục Dương lúc này lại rất tốt.

Đối với một nam sinh, lúc theo đuổi nữ sinh có thêm chút tiến triển thì ước gì tất cả bạn bè của cô nàng đều biết được mới tốt, vì như vậy thì nàng sẽ không còn đường lui nữa, và khả năng tiếp nhận hắn hoàn toàn sẽ rất lớn,

Bây giờ, tong lòng Lục Dương cũng đang nghĩ như vậy.

Lục Tuyết phiền muộn vì Ngô Oánh là người nhiều chuyện, nhưng Lục Dương lại thấy, Ngô Oánh nhiều chuyện đúng là rất tốt! Ước gì sáng mai cô sẽ nói lung tung trên lớp học, tốt nhất là đêm nay cô nàng loan truyền khắp lớp âm nhạc đó.

Bún gạo rất nhanh được mang lên.

Sước ăn của Tào Tuyết không lớn, nàng đưa hơn nửa chén bún gạo cho Lục Dương, hắn mìm cười nhận hết phần nàng đưa cho, thứ nhất, Lục Dương ăn được rất nhiều, thứ hai, hắn rất thích hưởng thụ cảm giác này.

Chính là cảm giác yêu thương giữa hắn và nàng.

Tào Tuyết là cô gái rất xinh đẹp, có thể yêu được cô gái như vậy, là điều khiến người ta sung sướng nhất.

Trong lúc hai người đang ăn thì Ngô Oánh cùng bạn trai cô ấy đã đi mất từ lúc nào.

Đến khi trở lại trường học, tất nhiên là Lục Dương muốn tiễn nàng về tận nơi, Tào Tuyết còn ngượng ngùng muốn từ chối, nhưng thấy bộ dang không thể từ chối của Lục Dương thì nàng không từ chối nữa, có lẽ trong lòng nàng cũng không chống đối lại Lục Dương nữa!

Dù sao cũng chỉ là tiễn nàng về kí túc xá mà thôi, ở trong trường thì hắn không thể làm chuyện gì không đứng đắn với nàng được. Còn việc giữ bí mật về quan hệ giữa hai người?

Mặc dù trên đường về có thể bị bạn học nhìn thấy và hiểu nhầm, nhưng chắc chắn ngày mai, Ngô Oánh nhất định sẽ đưa chuyện cô cùng Lục Dương ăn khuya cùng nhau đi nói hết với mọi người.

Có lẽ chuyên bị có bị mọi người biết hay không, thì từ lúc hai người họ bị Ngô Oánh nhìn thấy thì nàng đã không còn để ý đến chuyện giữ bí mật nữa.

Đối với chuyện này, Tào Tuyết đã bó tay.

Chỉ có thể mặc kệ nó.

Hai người sánh vai nhau mà đi, giống như một đôi tình nhân đang chậm rãi về kí túc xá.

Trên đường vẫn còn có nhiều người đi lại, bây giờ còn chưa đến 11 giờ đêm, ở trong trường còn có rất nhiều người, rất nhiều học sinh ra ngoài dạo chơi, hát karaoke, hay là đến những quán bar xả street, lúc này chính là thời gian thích hợp nhất.

Lục Dương và Tào Tuyết đi dạo ven đường, vừa đi vừa nói chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, lúc sắp đến kí túc xá nữ, có một đoạn đường mọc những cây đại thụ cao lớn xum xuê, lá cây đung đưa... Ngọn đèn đường mờ ảo, khiến cho đoạn đường này có chút thơ mộng.

Phía trước khoảng hai ba mét nữa chính là cổng kí túc xá của Lục Tuyết.

Hôm nay Lục Dương đã quyết định ra tay với nàng.

Bỗng nhiên hắn ồ lên một tiếng ngạc nhiên, hắn chỉ tay về phía xa xa, hỏi Tào Tuyết.

- Ồ! Đó là cái gì?

Tào Tuyết theo bản năng hỏi lại.

- Cái gì?

Ánh mắt của nàng cũng nhìn theo hướng mà Lục Dương chỉ.

Sau khi nàng nhìn qua thì không thấy gì hết, bên đó ngoại trừ một số người đi lai thì không có gì khác lạ.

Thời điểm trong lòng Tào Tuyết tràn đầy nghi ngờ, Lục Dương nghiêng đầu, hôn một cái trên khuôn mặt trắng nõn của nàng.

- Aaa...?

Tào Tuyết hoảng sợ kêu lên một tiếng, giống như con nai nhỏ nhảy dựng lên vì bị hoảng sợ, nàng giật mình nhìn Lục Dương, hai má đã đỏ bừng lên.

Lần này Lục Dương đã đánh lén thành công, nhân lúc nàng còn không có chuẩn bị gì liền bị hắn hôn một cái.

Tào Tuyết đã từng có quyết định không quan tâm hắn nữa, nhưng nàng không ngờ Lục Dương lại hôn nàng, nằm mơ mất rồi, nàng không biết phải làm sao nữa.

Mà Lục Dương bây giờ giống hệt như một con hồ li ăn vụng được gà con, hắn mím môi cười, phất tay với Tào Tuyết đang ngẩn ngơ, nói.

- Tào Tuyết! Mình thích cậu! Ngày mai gặp lại nhé!

Nói xong thì Lục Dương liền đi mất.

Tào Tuyết chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn ngày càng đi xa.

- Đồ xấu xa!

Đợi khi Lục Dương hoàn toàn khuất trong màn đêm, Tào Tuyết mới hồi phục lại tinh thần, nàng nhỏ giọng mắng hắn một tiếng.

Nhưng kì lạ là, trên mặt nàng không có chút giận dữ nào.

Có lẽ lúc Lục Dương hôn trộm, vì nàng không có chuẩn bị trước nên mới bị hắn dọa sợ như vậy, nhưng thực tế, trong lòng nàng cũng không phản cảm với chuyện này.

Vừa có một chút hảo cảm, nàng liền bị hắn hôn trộm một cái, chỉ cần không quá mức thì sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng, ngược lại, điều này sẽ khiến khoảng cách giữa hai người sẽ gần nhau hơn.

Đây mới là mục đích cuối cùng trong đêm nay của Lục Dương.

Một bí mật lớn như vậy được tiết lộ, sao có thể không thu hoạch được chút nào chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.