Hồi Sinh 2003

Chương 4: Thầy giáo cũ



Xuyên qua khung cửa sổ, nhìn thấy người bên trong chỉ mặc một cái quần sọc, đầu khẽ cúi, hai tay đang chuyên chú nện vào bao cát, Lục Dương cũng không khỏi ao ước.

Không chỉ ao ước có được thân hình cơ bắp như thanh niên kia, càng càng hâm mộ khí tức sắc bén từ trong ra ngoài của hắn.

Là nam nhân, ai mà không khát vọng có một thân hình hoàn mỹ?

Đáng tiếc, Lục Dương là trạch nam, hầu như không mấy khi ra ngoài vận động. Tuy rằng thân thể không béo phì, nhưng cùng thân hình hoàn mỹ cách một khoảng xa.

Hay là, ta cũng luyện tập một chút?

Ý niện này chợt lóe lên trong đầu Lục Dương, sau khi loé lên, càng lúc lại càng mãnh liệt.

"Thùng thùng!"

Dưới sự thôi thúc của nó, Lục Dương chỉ hơi do dự một chút, rồi đưa tay gõ lên cánh cửa gỗ của câu lạc bộ võ thuật.

Thông qua tấm cửa kiếng, Lục Dương nhìn thấy thanh niên cường tráng đang luyện quyền kia bỗng ngừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ.

Thấy hắn quay đầu nhìn về phía mình, Lục Dương vội vàng mỉm cười.

Có thể là do khuôn mặt tươi cười của Lục Dương, nên thanh niên cường tráng kia chỉ hơi do dự một chút, rồi bước về phía hắn.

Thanh niên cường tráng vừa tiện tay lấy một cái khăn trắng tinh lau mồ hôi trên mặt, vừa mở cánh cửa gỗ ra, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Dương, nói:

- Cậu là?

- Chào anh! Vị sư huynh này, ta muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật, có được không?

Tùy tiện đưa ra yêu cầu này, Lục Dương cũng cảm thấy hơi chút đường đột, nhưng nếu muốn luyện tập, chắc chắn phải thử qua trước một chút, nếu như ngay cả hỏi mà cũng không giám, thì làm sao biết người ta có đáp ứng hay không?

- Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật?

Nghe xong ý đồ đến đây của Lục Dương, khuôn mặt thanh niên cường tráng lộ ra ý cười nhàn nhạt, quét mắt đánh giá hắn một chút, gật đầu nói:

- Có thể! Võ thuật xá hoan nghênh tất cả đồng học gia nhập, nhưng mà, thành viên mới gia nhập chỉ có thể xem như thành viên tập sự, phải thông qua kỳ tập sự, thì mới có thể trở thành thành viên chính thức, hơn nữa, những thứ dùng cho việc luyện tập như bao tay hay thuốc giảm đau cần phải tự mình chuẩn bị.

- Không thành vấn đề!

Nghe thấy đối phương đồng ý, Lục Dương cũng hơi kích động.

Chuyện bao tay hay thuốc giảm đau gì đó, cần phải tự mình chuẩn bị, hắn căn bản cũng không cảm thấy có gì là không đúng.

Dù sao chính hắn đề nghị muốn học thử, nên việc tự chuẩn bị thiết bị phụ trợ là việc kinh thiên địa nghĩa, không ai có nghĩa vụ phải giúp hắn.

Thanh niên cường tráng gật gù, lúc này mới duỗi bàn tay đầy vết chai ra, nói:

- Giới thiệu một chút, tôi là chủ nhiệm nơi này, Đằng Hồ! Hoan nghênh câu gia nhập câu lạc bộ võ thuật!

Lục Dương cũng nhanh nhẹn duỗi bàn tay ra bắt tay với Đằng Hồ, miệng không ngớt lời nói cảm ơn.

Lục Dương không nghĩ tới vị trước mắt này chính là chủ nhiệm câu lạc bộ.

Nhưng mà nghĩ đến lúc này chỉ có một mình hắn chăm chỉ luyện tập ở đây, cũng chợt hiểu ra.

Chủ nhiệm câu lạc bộ, có lẽ là người giỏi nhất câu lạc bộ võ thuật.

Mà muốn trở thành người như vậy, không ngầm khắc khổ luyện tập thì sao được?

- Đến điền vào bảng đăng ký đi!

Đằng Hổ nói xong, liền xoay người bước vào bên trong, Lục Dương cũng theo sát phía sau.

Lúc này, trong lòng Lục Dương vẫn có chút khó tin, chính mình lại có thể dễ dàng trở thành thành viên của câu lạc bộ võ thuật như vậy.

Nhưng mà, rất nhanh hắn đã biết tại sao.

Khi Đằng Hồ đưa bản đăng ký cho hắn điền, còn gật gù nói:

- Câu lạc bộ võ thuật vừa mới sáng lập, cậu là thành viên đầu tiên, hi vọng cậu sẽ chăm chỉ luyện tập, không làm mất mặt câu lạc bộ!

Nghe thấy câu này, Lục Dương cũng hơi sửng sốt một chút.

Không ngờ mình lại là thành viên đầu tiên gia nhập nơi này.

Hèn chi lại dễ dàng gia nhập như vậy.

Hóa ra là người thứ nhất, cũng khó trách.

Lục Dương tự nói trong lòng.

Nhưng mà hắn cũng chỉ thoáng kinh ngạc một chút, cũng không mấy thất vọng.

Hắn gia nhập câu lạc bộ võ thuật, là để rèn luyện thêm một chút, không muốn mình văn nhược như trước, cũng không có ý gì khác.

Vì thế, thực lực nơi này mạnh hay yếu, đối với hắn cũng không quan trọng lắm.

Chỉ cần có thể học được vài phần bản lĩnh của vị chủ nhiệm trước mắt này cũng đủ lắm rồi.

Vừa nãy dù ở ngoài cửa sổ, nhưng Lục Dương vẫn nhìn thấy được tốc độ lẫn lực quyền của Đằng Hồ khi luyện quyền.

Cường độ khi đánh vào bao cát, nếu người bình thường trúng một phát, tuyệt đối không mấy người có thể chịu nổi.

...

Khi trở lại ký túc xá, người bạn cùng phòng nói cho Lục Dương biết, vừa rồi phụ đạo viên vừa tới phòng thông báo, bảy rưỡi tối nay tất cả mọi người phải tập trung lại để nhận lớp.

Thuận tiện nhắc thêm, lớp học của bọn họ chính là phòng 303, khu giảng đường số hai.

Từng có trí nhớ trước khi hồi sinh,nên Lục Dương đương nhiên biết lớp Lịch sử nằm ở chỗ nào.

Giờ khắc này, hắn mới nhớ ra, lần đầu tiên sinh viên năm nhất tụ tập lại chính là buổi tối sau khi kết thúc đợt báo danh.

Bởi vì ngày mai phải bắt đầu quân huấn, cho nên trước khi quân huấn bắt đầu, tất cả mọi người nhất định phải nắm được vị trí lớp học của mình, phải biết được phụ đạo viên lớp mình là ai, nếu không, ngày mai khi quân huấn bắt đầu, nếu mấy ngàn tân sinh đều không ai biết lớp mình ở đâu, thì không biết sẽ loạn thành cái gì?

Lúc Lục Dương trở lại ký túc xá, mọi người trong phòng cũng đã có mặt đông đủ.

Vì thế không lâu sau, cả sáu người đều cùng nhau đi tới khu giảng đường số hai.

Năm vị bạn học cùng phòng, kiếp trước cũng khá thân thiết với Lục Dương.

Trong đó, Trình Hoà ngủ phía dưới hắn và Dương Chí ngủ kế bên là thân thiết hơn cả.

Trình Hoa làm người tùy tiện, cực kỳ đại khí, ưa thích giảng nghĩa khí anh em.

Dương Chí lại hơi keo kiệt, ưa thích chiếm tiểu tiện nghi, nhưng làm người rất sôi nổi, rất hứng thú với mỹ nữ quyến rũ, là một người thú vị, đối xử với huynh đệ rất tốt.

Khi nhóm người Lục Dương tới nơi, đèn đuốc trên dưới khu giảng đường số hai đã sáng choang, hầu như tất cả phòng học đều có tiếng người huyên náo, toàn bộ mấy ngàn tân sinh đều đang tụ tập ở đây.

Thành viên lớp Lịch sử, cũng đã tới hơn phân nửa.

Đám người Lục Dương tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, vừa tán gẫu vừa dùng ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh.

Khiến bọn họ cảm thấy hơi thoả mãn chính là, trong lớp cũng có không ít nữ sinh.

Không chỉ có số lượng, mà còn có cả chất lượng.

Ít nhất hiện tại đã có hơn hai mươi người, trong đó ít nhất cũng có sáu bảy người có mấy phần tư sắc.

Điều này làm cho vài người vốn chờ mong vào chuyện tình mỹ hảo thời đại học, đều cảm thấy thoả mãn.

Trên thực tế, thời điểm đám người Lục Dương quan sát đám nữ sinh, thì bọn họ cũng vô tình hay cố ý dò xét những nam sinh trong lớp.

Thời điểm sơ trung, cao trung, mọi người đều bị trường học áp chế nghiêm ngặt không cho yêu sớm.

Có thể nói, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều ngột ngạt về mặt tình cảm, tới khi có người nói thời đại học có thể tự do yêu đương, ai ai cũng lộ vẻ mong chờ.

Đương nhiên, Lục Dương là người từng trải, nên đối với nữ sinh trong lớp cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều so với những nam sinh khác.

Bởi vì hắn hiểu rõ những nữ sinh này, hiểu rõ con người họ, thậm chí còn hiểu rõ cả tương lai sau này của các nàng hơn bất kỳ ai.

Quan trọng nhất là, trong những nữ sinh này, không có người nào khiến Lục Dương đặc biệt yêu thích, đặc biệt muốn theo đuổi.

Thời gian trôi qua rất mau.

Rất nhanh đã tới bảy giờ rưỡi.

Đúng lúc này, một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt tươi cười mang theo một xấp văn kiện bước vào phòng.

Mà hiện giờ, thành viên lớp lịch sử cũng đã có mặt đông đủ.

Nhìn thấy một người lớn tuổi như thế xuất hiện, mọi người đều thầm suy đoán đây rất có thể là phụ đạo viên, vì vậy, âm thanh huyên náo trong phòng cũng nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Người đàn ông trung niên sau khi bước vào liền đi thẳng tới bục giảng, tiện tay để tập văn kiện lên mặt bàn, sau đó mỉm cười nói:

- Mọi người khoẻ chứ! Có vài đồng học chắc đã nhận ra tôi, nhân tiên xin giới thiệu một chút, tôi là Uông Đạt, chính là phụ đạo viên bốn năm tới của các bạn, phụ trách vấn đề tư tưởng cùng sinh hoạt của mọi người. Sau này mọi người có chuyện gì, thì cứ việc tìm tôi. Hiện tại trước tiên các bạn hãy tự giới thiệu về mình một chút!

Giọng nói của Uông Đạt rất ôn hòa, ôn hòa đến mức không giống với một nam nhân.

Dù là ai cũng nhìn ra được hắn hẳn là một người tốt tính.

Điều này khiến mọi người ở đây, bất luận là nam hay nữ, đều cảm thấy vừa lòng.

Ngồi ở bên dưới, Lục Dương cũng nở nụ cười.

Uông Đạt, vị phụ đạo viên này từng đối xử với hắn rất tốt, hoặc nói, Uông Đạt đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt, là một vị phụ đạo viên vừa có trách nhiệm lại có tầm lòng khoan dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.