Tâm trạng vui vẻ, Lục Dương quyết định trưa nay sẽ làm một bữa tiệc lớn, gọi Tào Tuyết đến để chúc mừng một tý.
Bây giờ đã là giữa tháng 12, trời có chút se lạnh, Lục Dương khoác thêm một cái áo khoác lên người, hắn cười lấy điện thoại ra gọi cho Tào Tuyết.
Trong điện thoại, Lục Dương nói với Tào Tuyết.
- Tiểu Tuyết! Cuốn "Tận thế đất hoang" hôm qua đã được lên V.I.P rồi, bắt đầu cũng không tệ lắm, bây giờ anh đi mua thêm chút đồ ăn, trưa nay em đến nhé, chúng ta cùng nhau ăn lẩu để chúc mừng được không?
Hôm nay trời se lạnh, nên Lục Dương muốn ăn lẩu.
Nếu như xào rau hoặc nấu thịt kho tàu, thì chưa kịp uống bia đồ ăn đã nguội hết, rất khó ăn.
Nấu lẩu ăn là tốt nhất, dù mất thời gian bao lâu cũng không bị lạnh.
Nghĩ đến đồ ăn, ngón trỏ của Lục Dương đã động đậy, trong lòng hắn có chút gấp gáp rồi.
- Được! Em sẽ đến.
Tào Tuyết nhanh chóng nhận lời.
Phải nói, đã một tuần rồi Tào Tuyết chưa được ăn thức ăn mà Lục Dương nấu, khó khăn lắm hôm nay Lục Dương gọi cô sang phòng ăn mừng, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
Giữa trưa, Lục Dương chỉ làm một nồi lẩu đơn giản, nhưng lai có rất nhiều đồ nóng, hơn hai mươi món, trên bàn giọn ra không hết được
Khiến Lục Dương ngạc nhiên là sau khi hắn chuẩn bị xong hết mọi thứ thì Tào Tuyết vẫn chưa đến.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Lục Dương nghi ngờ, hắn cầm điện thoại lên gọi cho cô.
Điện thoại kêu vài tiếng, bên kia mới bắt máy.
- Này! Sao em chưa đến nơi vậy? Nhanh lên một chút được không.
Lục Dương nói.
- Đến rồi! Anh mở cửa đi! Tụi em đang ở ngoài cửa.
Trong điện thoại, giọng Tào Tuyết còn kèm theo tiếng thở hồng hộc, giống như cô vừa chạy xong một quãng đường dài đến đây, hơn nữa cô còn nói "Tụi em đang ở ngoài cửa".
Đây là như thế nào vậy?
Lục Dương khó hiểu đi mở cửa.
Đúng lúc, hắn thấy Tào Tuyết và Chu Tĩnh ngoài cửa, trong tay hai người đều ôm món quà, đang thở hồng hộc bước lên từ dưới lầu.
Trong tay Tào Tuyết là một cái hộp quà, còn Chu Tĩnh thì ôm một con heo đất.
Là một con heo đất mập mạp đựng tiền tiết kiệm, Lục Dương nhìn thấy thì chỉ biết ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
- Hai em mua những thứ này làm gì?
Nhìn đồ vật còn mới tinh, Lục Dương đoán hai vật này được hai cô gái vừa mua xong.
- Quà sinh nhật cho anh đó! Hôm nay không phải là sinh nhật của anh sao?
Không biết có phải do chạy quãng đường quá dài hay mang chiếc hộp quá nặng hay không, khuôn mặt Tào Tuyết đỏ ửng lên, còn toát mồ hôi, nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời, rất đáng yêu.
Cô nói xong liền nhét hộp quà trong ngực Lục Dương.
- Cầm lấy!
Cô uể oải nói, sau đó đẩy Lục Dương sang một bên, đi vào trong phòng.
- Hôm nay là sinh nhật mình?
Lục Dương sững sờ, sau đó hắn mới nhớ hôm nay là ngày 14 tháng 12, đúng là ngày sinh nhật của hắn, hắn không nhớ rõ sinh nhật mình, nhưng Tào Tuyết lại nhớ. Trong lòng hắn có một dòng nước ấm chảy qua.
Vốn hôm nay Lục Dương không có ý tốt, muốn mượn cơ hội này để nuốt Tào Tuyết vào bụng, nhưng bây giờ trong lòng hắn rất xấu hổ.
- Có phải mình rất quá đáng?
Lần đầu tiên, trong lòng Lục Dương tự hỏi chính mình.
- Lục Dương! Sinh nhật vui vẻ!
Lúc Lục Dương đang ngẩn ngơ, Chu Tĩnh liền lau mồ hôi rồi chạy đến đem con heo đất cho hắn.
- Cám ơn!
Lục Dương vôi đặt hộp quà lên tủ giày phía sau, hắn ôm lấy con heo đất trong tay Chu Tĩnh.
Lúc nhận quà, Lục Dương còn cười hì hì nói giỡn với Chu Tĩnh.
Một chút xấu hổ trong lòng đã bị hắn... vứt đi.
Bạn gái của mình không ăn, chẳng lẽ đợi người khác ăn mất à?
- Oa! Nhiều món ngon quá! Chân gà nè! Thịt bò nướng, Cua, còn có trứng chim cút?
Lục Dương vừa đóng cửa lại, bỗng nhiên nghe được giọng vui vẻ của Tào Tuyết.
Làm bạn trai của Tào Tuyết một thời gian dài, Lục Dương đã đưa cô đi nếm thử nhiều thứ, những món nào Tào Tuyết thích đều được Lục Dương nhớ thật kĩ, hôm nay hắn lai chuẩn bị toàn những thứ cô thích, tất nhiên là Tào Tuyết rất vui rồi.
Lục Dương thấy rất thỏa mãn.
Lúc uống bia thì Tào Tuyết nhắc đến một chuyện khiến Lục Dương chú ý.
Cô nói.
- Sắp đến tết nguyên đán rồi, em và Chu Tĩnh cùng một số bạn khác sẽ lập một dàn nhạc để biểu diễn, nếu như tụi em được lên sân khấu, anh phải đến chúc mừng đấy!
- Ha ha.
Chu Tĩnh chỉ yên lặng ngồi ăn và cười.
Lục Dương nhếch lông mày, hắn tò mò hỏi lại.
- Dàn nhạc? Biểu diễn cái gì? Mấy em định lên hát sao?
- Vâng.
Tào Tuyết "vâng" một tiếng, cô giải thích thêm.
- Tui em học về âm nhạc mà, các thầy cô đều cổ vũ tụi em lên sân khấu biểu diễn một lần để rèn luyện mình, trùng hợp có dịp tết nguyên đán này, nhà trường muốn tổ chức tiệc lớn, có vài bạn rủ em và Chu Tĩnh cùng biểu diễn, cả hai đã đồng ý rồi, đêm nay tụi em sẽ bắt đầu tập.
Lục Dương nghe xong thì ngẩn người suy nghĩ.
Nghe Tào Tuyết nói xong, trong đầu hắn liền có một ý tưởng chợt lóe lên, hình như liên quan đến việc kiếm tiền, nhưng mà là ý tưởng gì đây, Lục Dương đau khổ nghĩ.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Thấy bạn trai nghe mình nói xong liền im lặng, Tào Tuyết hơi kì quái hỏi lại.
Lục Dương ngạc nhiên, quen nhau lâu như vậy, bây giờ hăn mới biết cô có thể đánh được đàn điện tử, nhưng nói lại, cũng do Lục Dương không hỏi cô, trong lòng hắn nghĩ Tào Tuyết chỉ đàn được mỗi đàn dương cầm thôi.
- Tất nhiên! Em đánh được rất nhiều loại đàn nha! Sùng bái em đi! Ha ha.
..........
Ăn hết một nồi lầu đã mất đến hai giờ, Tào Tuyết đi rồi, Lục Dương đang rửa chén đũa trong nhà bếp, bỗng nhiên hắn nghe được khúc hát "Sự trừng phạt hấp tấp" của Đao Lang được phát ra từ trên của sổ một gia đình khác.
Vào năm 2003, bài hát "Sự trừng phạt hấp tấp" đã lan tỏa tới đại giang nam bắc, phố lớn hẽm nhỏ, đi đến nơi nào cũng có thể nghe được giọng ca khàn khàn buồn thảm đó.
"Trừ bài "Sự trừng phạt hấp tấp" ra thì trong mười năm này cũng có rất nhiều bài hát hay! Có lẽ mình nên... bán những bài hát đó kiếm tiền..."
Lục Dương càng nghĩ càng muốn làm theo ý tưởng này.
Nếu chỉ viết mỗi tiểu thuyết, Lục Dương cảm thấy tốc độ kiếm tiền của mình còn quá chậm, nhất là bây giờ tác phẩm của hắn còn chưa kiếm được nhiều tiền từ trang web hay nhà xuất bản.
Muốn viết tiểu thuyết mà kiếm được nhiều tiền thì phải đợi mình có một lượng fan đông đảo đã.