Nhìn thấy anh cả trở về, Lục Anh và Lục Phi vui vẻ tranh nhau xách va li của Lục Dương.
Đã gần đến nhà nên Lục Dương cũng không ngăn cản hai đứa.
- Anh cả! Sao anh mang về nhiều đồ đạc như vậy? Lúc anh đi cũng không mang nhiều vậy nha!
Trên đường về nhà, cô em gái Lục Anh nhìn chiếc vali lớn trên tay Lục Phi và chiếc túi nhỏ trên tay mình rồi tò mò hỏi Lục Dương.
Lục Dương mỉm cười, hắn xoa đầu cô bé rồi trả lời.
- Về nhà rồi em mở ra xem là biết!
Đã một năm chưa gặp, trong lòng Lục Dương rất nhớ hai đứa nhóc này, hắn dịu dàng xoa đầu cô bé, bây giờ hắn cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Sau khi về đến nhà, mẹ hắn cười tươi nói.
- Đã về rồi à!
Mẹ Lục chính là người như vậy, dù trong lòng có vui đến mấy, nhưng lời nói của bà cũng chỉ dừng ở mấy chữ này thôi.
Lục Dương cười tươi rồi "Dạ!" một tiếng.
Mẹ Lục quay lại nhìn trong nhà, bà nghĩ nghĩ rồi nói với Lục Phi.
- Tiểu Phi! Anh cả con vừa mới về, con ra ngoài ao bắt một con cá về đây, nếu không tối nay sẽ không có thức ăn.
Lục Phi vâng dạ một tiếng, cậu đặt chiếc vali lớn xuống muốn đi ra ngoài.
Nhà họ Lục có một chiếc ao khoảng mười mẫu ở cuối thôn, bên trong có nuôi ít cá, cha của Lục Dương lại không có tay nghề gì, ông chỉ có thể dựa vào tiền bán cá để trang trải cho ba anh em Lục Dương ăn học.
Vì vậy, trong nhà Lục Dương bây giờ mới nghèo như vậy.
Những năm gần đây, chỉ có những khi cần thêm đồ ăn, nhà hắn mới bắt cá về, vì nhiều năm như vậy, cả nhà đã ăn cá đến chán.
Bình thường thì không nỡ ăn những con cá lớn, nhưng nếu là tôm tép nhỏ lại thường xuyên có, nhà hắn ăn cá như nhà người khác ăn dưa muối vậy.
Vì vậy, khi Lục Dương nghe mẹ Lục kêu Lục Phi đi bắt cá về, hắn liền vươn tay giữ lại Lục Phi đang muốn đi ra, dưới ánh mắt chăm chú của cả ba người, hắn lấy tiền từ trong ví ra.
Ví da vừa mở ra, đôi mắt của Lục Anh đã mở lớn.
Không khó để nhìn thấy, trong ví của Lục Dương có rất nhiều tiền, ít nhất là có hai ngàn khối.
Mẹ Lục cũng nhíu đôi lông mày lại, không hiểu vì sao Lục Dương lại có nhiều tiền như vậy.
Trừ học phí ra, bà chỉ gửi cho hắn 2000 khối tiền sinh hoạt hàng ngày.
Trừ chi phí sinh hoạt hàng ngày cùng tiền mua đồ dùng học tập, tiền xe về còn mất hơn 100 khối, hết một học kì rồi, sao có thể dư lại nhiều tiền như vậy.
Lục Dương rút tờ 100 khối từ trong ví ra đưa cho Lục Phi, hắn nói.
- Đừng đi bắt cá! Em ra xem nhà chú Căn còn có thịt heo và xương sườn nữa không, sau đó đi mua một ít đậu hũ phơi khô, khi về thì tiện thể mua thêm chai rượu để tối cho cha uống nữa.
- Anh cả! Sao anh có nhiều tiền như vậy?
Lục Anh vốn nhanh miệng, cô bé hỏi ra nghi vấn của mình.
Lục Phi và mẹ Lục cũng nghi ngờ nhìn Lục Dương, mẹ Lục hỏi.
- Đúng vậy! Tiểu Dương! Con kiếm đâu được nhiều tiền như vậy?
Lục Dương phất tay với Lục Phi, nói.
- Nhanh đi đi! Chuyện tiền bạc, đợi tối nay cha về đã rồi nói.
Lục Phi nhìn mẹ Lục.
Mẹ Lục do dự một chút rồi cũng gật đầu, muốn Lục Phi đi mua thức ăn trước.
_________
Lục Phi chạy như bay đi mua đồ, Lục Anh ở nhà thì nhớ ra chuyện anh cả nói khi về đến nhà thì có thể mở hành lí ra tự xem bên trong.
Dù sao anh cả cũng không chịu nói kiếm được tiền ở đâu, cô bé cũng chẳng quan tâm nhiều, cô nói một tiếng với Lục Dương rồi chạy vào mở hai chiếc va li ra xem.
Chiếc va li lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy, vì vậy cô nhóc này rất tò mò bên trong nó đựng thứ gì.
Cô bé còn nhớ rõ, lúc Lục Dương đi học chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, ngoài sách vở và mấy bộ quần áo thì không có gì nữa.
Khóa của chiếc va li lớn vừa mở ra, nhìn thấy gói quần áo mới, giày, ... Lục Anh sợ hãi kêu to lên.
Vốn mẹ Lục đang đi xuống nhà bếp, nghe tiếng kêu sợ hãi của con gái, ánh mắt bà vô thức nhìn đến túi va li, sau đó bà cũng bị số lượng quần áo bên trong khiến cho giật mình.
Còn Lục Anh, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhiều quần áo mới như vậy, việc đầu tiên mà cô bé nghĩ đến là rõ ràng tất cả đều là quần áo.
_______
Tất cả các câu hỏi đó, đợi đến giờ ăn cơm, lúc Lục Dương đưa 14 cuốn sách kia ra thì đã được giải đáp.
Sau đó, ánh mắt của Lục Phi và Lục Anh nhìn Lục Dương đã thành ánh mắt sùng bái, cả cha mẹ hắn cũng bị rung động không kém.
Khi biết được trong học kì này, tiền nhuận bút của Lục Dương nhận được đã hơn 10 vạn, ánh mắt của mẹ Lục nhìn hắn đã chuyển sang vừa mừng vừa sợ, ánh mắt của cha Lục cũng vậy.
Nhưng sự vui mừng vừa qua đi, cha Lục đã nói.
- Tiểu Dương! Chuyện viết tiểu thuyết, chúng ta cũng hiểu, con có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì cha mẹ cũng rất mừng, nhưng mà con cũng phải chú tâm vào học hành nữa, đừng vì viết tiểu thuyết mà xao nhãng việc học, con còn nhỏ, còn có nhiều thời gian kiếm tiền, nhưng nếu bỏ lỡ việc học thì không còn cơ hội nào nữa đâu.
Mẹ Lục cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng điều khiến bà quan tâm hơn lại là tiền nhuận bút mà Lục Dương kiếm được.
Bà nói với Lục Dương.
- Tiểu Dương! Số tiền đó đâu rồi? Nhiều tiền như vậy, con phải giữ thật kĩ, nếu không thì hãy đưa cho mẹ, mẹ sẽ giữ giúp con?
Nói đến chuyện này, cha Lục cũng đồng ý, dù cho Lục Dương có thể kiếm ra tiền, nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc 19 tuổi, hơn 10 vạn khối, cả đời này hai vợ chồng họ cũng không kiếm được nhiều như vậy, trong lòng cả hai người, có thể nuôi ba đứa con ăn học đàng hoàng đã thỏa mãn rồi.
Lục Dương nhìn ánh mắt của mọi người, sau đó hắn nhìn xung quanh nhà mình, thật ra trước khi về đây, hắn đã nghĩ ra mình phải dùng tiền để làm gì rồi.
Nhà của hắn đúng là quá tồi tàn, căn nhà này do ông nội để lại, đã qua mười mấy năm rồi, bây giờ rất âm u ẩm thấp, có một gian chính và hai phòng nhỏ.
Cha mẹ ở một phòng, ba anh em chung một phòng.
Đúng là rất chật chội.
Lặng im một lúc, Lục Dương nói ra suy nghĩ của bản thân hắn.
- Cha, mẹ! Con nghĩ như vậy, chúng ta dùng số tiền kia để xây lại mái nhà này đi!
- Cái gì? Xây nhà?
Ánh mắt của mọi người đều ngơ ngác một lúc.
Bây giờ, cả ba anh em đều đi học, trong nhà vốn không có tiền dư để gửi ngân hàng, bây giờ có một số tiền lớn như vậy, chính là để trang trải học phí cho cả ba anh em, ai cũng không nghĩ đến chuyên sửa lại mái nhà, cho dù căn nhà có tồi tàn đến mức nào đi nữa, cha mẹ hắn vẫn muốn để tiền lại lo cho ba anh em trước, còn căn nhà thì đợi cả ba tốt nghiệp ra kiếm tiền xây sau cũng được.
- Không được! Việc xây nhà không cần vội! Số tiền đó để cho ba đứa ăn học trước.
Sau khi cha Lục hồi phục lai tinh thần, ông lập tức gạt bỏ.