Giống như tên chap .Chap này sẽ nói về mối quan hệ của hai anh em Hàn gia .Cho nên mình xin giới thiệu đứa em trai "dễ thương "của hội trưởng đại nhân .
* Hàn Thiên Vũ :(nam) 14 tuổi .Đang học ở trường sơ trung Hoàng Gia .
- Thành tích học tập :siêu giỏi .
- Gia đình : tương tự Giang Thiên .
- Tính cách : kiêu ngạo ,hơi khó gần ,nhưng thật ra rất trẻ con và bướng bỉnh .Đôi lúc hơi độc miệng .
- Câu nói ưa thích : " Tôi không phải là con nít cần được bảo hộ ."
Vào truyện thôi !
**************************
Hàn gia có hai cậu quý tử .Hai anh em đều rất đẹp trai .Người anh thì đẹp theo kiểu lạnh lùng ,cả người luôn tản ra luồng khí lạnh ,vẻ mặt hiện rõ ba chữ "Đừng đến gần ".Người em thì đẹp theo kiểu kiêu ngạo hơi phách lối có chút bất cần đời ,không thích tiếp xúc với quá nhiều người .Cả hai người đều rất xuất sắc ,là niềm tự hào của Hàn gia .Nhưng hình như mối quan hệ giữa hai anh em không được tốt lắm .Chưa bao giờ thấy hai anh em đ chung với nhau .Thậm chí trong các bữa tiệc ở Hàn gia người này xuất hiện thì người kia sẽ không đến .Đây có phải là dấu hiệu của cuộc tranh đấu giành quyền thừa kế thường xảy ra trong giới thượng lưu .(Đây là lời nhận xét của người ngoài khi nhìn vào Hàn gia .Loại trừ những người quen thân .)
Trường học cho nghỉ một tuần .Học sinh vui sướng không thôi lên kế hoạch cho một tuần nghỉ đầy ý nghĩa .Học sinh trong kí túc xá lục đục chuẩn bị về nhà .Bọn nó cũng không ngoại lệ .
Lam Thanh ngày đầu tiên trở về nhà chưa kịp nướng cho khét đã bị mẹ Trần lôi dậy .Lam Thanh ngáp ngắn ngáp dài ,vò mái đầu rối mơ màng hỏi mẹ :
- Có chuyện gì mà mẹ lại gọi con dậy sớm vậy ?
- Chúng ta qua phụ tiệm bánh của Khả Vi .Hôm qua mẹ Khả Vi có gọi qua nói hôm nay là ngày tổ chức phát bánh cho người nghèo và bán khuyến mãi mà hai sinh viên đến làm thêm lại có việc bận nên nhờ chúng ta sang giúp .- Mẹ Trần nói .
- Ba .Con cũng phải đi sao ?- Lam Thanh gác cằm lên bàn ăn hỏi ba mình .
- Khả Vi là bạn thân của con đương nhiên là phải giúp .Với lại mấy ngày nay phải ra ngoài vui chơi chớ đừng suốt ngày ở nhà làm heo lười .- Ba Trần nhéo mũi nó cưng chiều nói .
- Nào có .Ba thấy con có mập lên chút nào đâu mà là heo cơ chứ ?- Lam Thanh nói .
- Vâng .Vâng .Tôi đây cũng thật tò mò nuôi cô bao lâu nay sao mà chẳng mập lên chút nào đây .Không biết là cơm gạo vào bụng cô đi đâu mất rồi .- Mẹ Trần tỏ vẻ nghi hoặc nói .
- Có thể là con có tế bào gourmet * nha .Ăn xong tế bào đó sẽ hấp thụ hết giúp con mạnh khỏe hơn mà không cần phải vận động . Lam Thanh khoe cánh tay không có chút cơ bắp nào .
- Suy nghĩ đi đâu không hà !- Mẹ Trần cốc đầu nó một cái .
* tế bào đặc biệt trong anime Toriko .
Lam Thanh cười khì ôm đầu .
Tiệm bánh nhà Khả Vi mỗi năm thường tổ chức vài ngày phát bánh cho người nghèo .Mỗi lần như thế người đến tiệm còn đông hơn ngày bán bánh kare pan có giới hạn .
Lam Thanh đang giúp phát bánh thì Khả Vi chạy đến nói :
- Lam Thanh !Cậu giúp tớ đi giao hàng được không ?
- Giao ở đâu ?- Lam Thanh hỏi .
- Đây là địa chỉ .Cậu lấy xe đạp của tớ đi cho nhanh !- Khả Vi đưa cho Lam Thanh mảnh giấy nhỏ với năm hộp bánh quy .Khả Vi có chút áy náy nói .- Bình thường là do Ngọc Uyển đi giao nhưng hôm nay nó lại bận việc ở trường mất rồi .
- Không sao !Không sao !Em gái cậu quả là người chăm chỉ nha !Với lại tớ nhân cơ hội đi chơi một chút đừng nói với mẹ tớ đấy !- Lam Thanh nháy mắt nói rồi đạp xe đi .
- Cậu thật là ...- Khả Vi lắc nhẹ đầu mỉm cười .
Lam Thanh chậm rãi dắt xe vào khu nhà giàu .Đúng như tên gọi ,đây là một khu rộng lớn toàn những căn biệt thự xa hoa .Lam Thanh nhìn quanh chậc lưỡi :
-,Chỉ là nhà để ở cần gì phải lớn thế cơ chứ !Mà đâu là biệt thư White ?Ở đây có thấy căn biệt thự nào màu trắng !- Lam Thanh còn đang rối rắm thì thấy có một cô bé mặc váy xòe đang dắt chó đi dạo .Lam Thanh bèn tới hỏi chuyện .- Cô bé đáng yêu ,em có biệt thự White là biệt thự nào không ?
- Dạ .Là biệt thự màu vàng vàng lớn nhất ấy ạ !- Cô bé ngoan ngoãn đáp .
- Không !Chị hỏi biệt thự White mà !- Lam Thanh hỏi lại .Nó nghĩ cô bé nghe nhầm .
- Là nó đó !- Cô bé nói .
Lam Thanh đứng trước cổng căn biệt thự to lớn màu vàng ,trước cổng có tấm biển ghi rõ "Biệt thự White ".Khóe môi giật giật ,Lam Thanh nói không nên lời .Tên White mà lại màu vàng ,ở đâu ra cách đặt tên dị thường vậy ?Đưa tay ấn chuông :
- Cháu đến giao bánh ạ !
Trong căn biệt thự to lớn ,một chàng trai với mái tóc đỏ hung ngồi trên ghế sopha ,bàn tay lướt trên bàn phím laptop .Chợt nghe giọng nói quen thuộc ,chàng trai nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn quanh rồi lại cúi đầu lẩm bẩm :
- Mình bị cô ta ám rồi sao ?Có nên mời pháp sư trừ tà không nhỉ ?
Từ trên lầu ,tiếng bước chân chạy vội vã phóng xuống chạy vọt ra ngoài .Chàng trai nhìn theo hỏi :
- Nó làm gì mà vội vã vậy ?Quản gia .Ở ngoài có chuyện gì sao ?
- Giang Thiên thiếu gia là có người giao bánh tới !- Bác quản gia trung niên cung kính đáp .
- Bánh ?Từ khi nào ?- Giang Thiên nhíu mày .
- Một tuần sau khi thiếu gia nhập học !- Quản gia đáp .
Lông mày Giang Thiên ngày càng nhíu chặt .Sao lâu nay không có mà giờ lại đột ngột lại có ?Không phải có người cố ý chứ ?
Nhị thiếu gia Hàn Thiên Vũ mang theo tâm trạng hân hoan chạy ra cửa .Nhưng vừa mở cửa ra mặt cậu sầm lại .
Lam Thanh hai tay cầm năm hộp bánh giơ lên :
- Tôi tới giao bánh !
Thiên Vũ lờ Lam Thanh nhìn trái nhìn phải rồi lại hô lên :
- Không có !
- Nhóc có nghe không vậy !Chị đây tới giao bánh lấy đại cho người ta còn đi !- Lam Thanh mất kiên nhẫn nói .Nhưng sao thằng nhóc này nhìn quen vậy ta ?Cái mái tóc màu đỏ nhìn quen lắm !
(shuuya:'Đương nhiên là quen rồi !Ờ trường ngày nào chẳng thấy !")
- Tôi mà quen với người quê mùa như chị sao ?- Thiên Vũ nhìn Lam Thanh bằng nửa con mắt .- Ý tôi là sao không phải là Ngọc Uyển ?
Lam Thanh nheo mắt nhìn thằng nhóc trước mắt đánh giá nó từ trên xuống dưới .Thiên Vũ cảm thấy bị ánh mắt Lam Thanh rà soạt khó chịu hỏi :
- Chị nhìn cái gì ?Chưa thấy trai đẹp à ?
- Mắt chị đây không kém cỏi như thế !Nhóc nói như vậy không lẽ đặt hàng mau bánh là muốn gặp Ngọc Uyển sao ?- Lam Thanh nhướng một bên mày .
- Liên quan gì chị ?Chuyện của tôi chưa đến lượt chị quản .- Thiên Vũ giành lấy mấy hộp bánh trên tay Lam Thanh rồi đóng cửa cái rầm .
- Này nhóc !- Lam Thanh gọi .- Nhóc con nhỏ thì nên nghĩ tới chuyện học hành thôi .Con nít không nên yêu sớm !
- Tôi không phải con nít .Tôi mười bốn tuổi rồi !- Thiên Vũ nhìn Lam Thanh tóe lửa .
- Đúng là con nít !- Lam Thanh nói rồi lên xe chạy đi để lại một ngọn lửa đang cháy phừng phực không có dấu hiệu dừng lại .
Thiên Vũ nghiến răng nghiên lợi bước vào nhà .Khi cậu định lên lầu thì một giọng lạnh lùng gọi lại :
- Đứng đó !
- Có chuyện gì ?- Thiên Vũ hỏi .
- Đưa cho anh !- Giang Thiên ra lệnh .Tay hướng vào mấy hộp bánh trên tay Thiên Vũ .
- Tại sao ?Nó là của tôi !- Thiên Vũ quay phắt người lại .Không muốn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Giang Thiên .
- Chưa đến lượt em quyết !- Giang Thiên túm lấy vai Thiên Vũ .
- Bỏ ra !- Thiên Vũ giãy nảy thì bị Giang Thiên xoay tay ,mấy hộp bánh trên tay rơi xuống được Giang Thiên đón lấy một cách nhẹ nhàng ,người cậu bị áp xuống ,hai tay vòng ra sau bị Giang Thiên giữ lấy .Thiên Vũ bực mình hét lên .- Anh làm quái gì vậy ?
Giang Thiên không đáp ,cầm một hộp lên xem .
- Tiệm bánh Hạnh phúc ?Không phải là một nơi nổi tiếng !Tiệm bánh này ở đâu ?
-,Không liên quan đến anh !Anh thật phiền phức .- Thiên Vũ bướng bỉnh nói .
Giang Thiên không để ý lời Thiên Vũ .Câu này cậu nghe nhiều năm chẳng còn mấy ảnh hưởng .Giang Thiên buông hộp bánh ,trừng mắt nhìn Thiên Vũ ,lực tay giảm bớt :
- Không phải anh nói em không được ăn đồ ăn bên ngoài sao ?
- Cái gì anh cũng cấm !Sao không nhốt tôi ở nhà luôn đi !- Thiên Vũ nhếch mép nói .Không cho cậu ăn ở ngoài.Không cho cậu đi chơi .Đến trường học cũng có vệ sĩ đi theo .Cậu chịu đủ rồi .-Cái gì anh cũng tự quyết định .Tôi không phải con rối cho anh điều khiển .
- Anh không làm thế !- Giang Thiên lạnh mặt nói .
- Nhưng hành động của anh lại khiến tôi nghĩ vậy .Anh chưa bao giờ thật sự hiểu tôi muốn gì ?Tôi không cần một cuộc sống tuyệt đối an toàn .Tôi...muốn bản thân mình cũng có những khó khăn để bản thân có thế tự giải quyết .Tôi không cần anh đứng ra giải quyết rắc rối do tôi gây ra .
- Anh chỉ là đang bảo vệ em .Em không nhớ sự việc lúc trước sao ?
- Chết tiệt !Sao đến giờ anh còn nhớ nó !Tôi nói rồi đó không phải lỗi của anh !- Thiên Vũ hất cánh tay Giang Thiên hét lên .Cả người run lên ,nắm tay xiết chặt ,cúi gầm mặt xuống ,giọng nói nghèn nghẹt .- Đó không phải lỗi của anh .Tôi đã nói bao lâu nữa mới được ?Phải nói bao lâu anh mới hiểu .Tôi...tôi không cần anh phải bảo vệ tôi !
- Anh chỉ đang bảo vệ em trai mình thôi !- Giang Thiên lạnh giọng nói .Tại sao Thiên Vũ lại không hiểu ?
- Nếu thế thì...tôi thà không làm em trai của anh !- Thiên Vũ nhếch miệng ,giọng nói có chút bi thương .
Lời cậu vừa dứt ,bầu không khí liền trở nên trầm lặng .Giang Thiên hơi mím môi .Thiên Vũ nhận ra mình hơi xúc động nói lại :
- Coi như chưa nghe thấy gì đi !Tôi lên phòng .- Thiên Vũ cầm lấy hộp bánh của mình toan bước đi rồi chợt dừng lại đứng trước mặt Giang Thiên nghiêm túc hỏi .- Anh đã lớn rồi đúng không ?
- Còn thiếu ba mươi centimet nữa !- Thiên Vũ nhíu mày một chút rồi kéo cổ áo Giang Thiên nói .- Anh không phải là ba nên không có quyền cấm đoán tôi .Còn nữa từ nay mọi chuyện của tôi đều sẽ do tôi tự quyết định .Tôi nhất định sẽ đánh bại anh .- Nói rồi đùng đùng bước lên lầu .- Tôi không ăn trưa ! khỏi gọi !
- Ba và mẹ đi du lịch rồi !Tháng sau mới về .- Giang Thiên nói vọng lên .
- Tôi biết rồi !- Thiên Vũ hậm hực nói .Bước chân nặng nề bước về phòng .
Cậu đặt bánh lên bàn học rồi ngã bịch xuống giường .Rồi lại bật dậy soi người trước gương đôi mắt trở nên kiên quyết .
- Tôi nhất định sẽ cao lên ,sẽ mạnh hơn .Chỉ còn thiếu ba mươi cm nữa thôi .Ngày phải nói quản gia mua sữa tăng chiều cao mới được .
Giang Thiên ngồi dựa trên sopha .Quản gia đặt một ly cafe trước mặt cậu rồi lại đứng nghiêm chỉnh một bên .Mãi một lúc giọng nói già nua lên tiếng :
- Có một chuyện tôi muốn nói với thiếu gia !
- Ông cứ nói đi !- Giang Thiên xoa xoa trán nhấp ngụm cafe .
- Tôi nghĩ thiếu gia không cần phải bảo vệ Thiên Vũ thiếu gia như thế .Thiên Vũ thiếu gia cũng là người thừa kế tập đoàn .Nếu thiếu gia cứ giúp cậu ấy như vậy tôi e là sau này cuộc sống của cậu ấy sẽ khó khăn hơn .
- Tôi biết chứ !Nhưng trước khi là người thừa kế tập đoàn nó em trai tôi .Tôi không muốn sự việc như thế lại xảy ra một lần nữa .
- Tôi xin lỗi vì đã xen vào .Tôi còn việc .Xin phép .- Quản gia cúi đầu nói .Nhìn Giang Thiên một chút rồi rời đi .Thiếu gia thật sự không hiểu mình sai ở đâu .Cả hai người đều cứng đầu như nhau .
Giang Thiên ngã người ra ghế .ngước đầu nhìn trần nhà :
- Giá như có Lam Thanh ở đây nhỉ !Cùng cô ta đấu khẩu chắc tâm trạng sẽ tốt hơn .Mệt mỏi quá đi !Mình ước gì mất trí nhớ !Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn .
Giang Thiên chống hai tay lên gối trầm tư .Kí ức ngày thơ bé ùa về .
- Anh hai bế em !- Cậu bé Thiên Vũ ba tuổi giơ hai tay lôi kéo cậu bé lớn hơn ngồi trên xích đu đọc sách .
- Thiên Vũ không ngủ nữa à ?- Giang Thiên đặt sách xuống ,đôi tay non nớt cố nâng Thiên Vũ ngồi lên đùi mình .
- Không buồn ngủ nữa .Thiên Vũ muốn ăn kẹo nhưng mẹ không cho !- Thiên Vũ ngước đôi mắt long lanh nhìn anh mình .
Giang Thiên buồn cười xoa đầu em trai .Rõ ràng là muốn cậu cho kẹo đây mà .Giang Thiên nghiêm nghị nhìn Thiên Vũ .
- Chỉ lần này thôi đấy !
- Dạ .Dạ .- Thiên Vũ gật đầu như băm tỏi .
Giang Thiên như một ảo thuật gia biến ra một cây kẹo mút ,lột vỏ rồi đưa cho Thiên Vũ .
- Anh hai là tốt nhất !- Cậu bé Thiên Vũ cười rạng rỡ ngậm kẹo .Khuôn mắt phúng phính đáng yêu .Hai mái tóc đỏ nhẹ bay trong gió .
Không biết từ khi nào ,trong mắt Thiên Vũ ,Giang Thiên đã trở nên phiền phức .
************************
Chap tiếp theo : Điều gì đã khiến tình anh em của hai người trở nên xa cách ?Giữa hai người có khúc mắc gì ?Câu trả lời nằm ở chap tiếp theo .Nhớ đón xem nhé !