Lam Thanh nhìn hai bàn chân băng trắng toát buồn rầu .Không manga ,không
anime ,không trò chơi ...cuộc đời của nó sao lại có lúc bế tắc thế này
.Càng buồn hơn khi trong phòng chỉ có một mình .
- Mấy
người đó thật là ...đến khi mình bị thương thì lại đi học .Lên đó cũng
có học đàng hoàng đâu mà không ở lại .Một mình chán quá !- Lam Thanh nằm vật ra giường .Nói thật nó cũng đã từng lén đi lại nhưng mà không ngờ
lại đau quá đứng không vững nếu không nó đã chạy đi đâu đó kiếm gì chơi
rồi .
- Làm gì bây giờ ...mình muốn ăn cái gì đó...
- Lam Thanh...- Một cái đầu nhỏ ló vào gọi nhỏ .
- Hạo Nhiên ?Sao anh lại ở đây ?- Lam Thanh chống tay ngồi dậy hỏi .
- Suỵt !- Hạo Nhiên ra dấu im lặng ,cẩn thận khóa cửa lại một cách nhẹ
nhàng ,chui vào phòng tắm ,trước khi đóng cửa nói .- Nếu có ai tới tìm
thì nói anh không có ở đây nha !
- Gì vậy trời !- Lam Thanh gãi gãi đầu .
Bên ngoài quả nhiên có tiếng chân chạy rầm rầm .Cốc cốc .
- Lam Thanh !- Là giọng của Hạo Kỳ .- Mở cửa ra cái .
- Cửa bị khóa rồi .Tôi mở không được .- Lam Thanh nói vọng ra .
- Có Hạo Nhiên trong đó không ?- Hạo Kỳ hỏi .
- Hạo Nhiên ?Anh ấy ...không có ở đây !
- Thật không ?- Giọng hỏi nghi ngờ .
- Thật...
- Chết tiệt ông anh đó .Cứ mỗi lần họp thì lại trốn .- Hạo Kỳ bực bội nói .- Nếu thấy anh ấy thì nói với tớ nhé !- Nói xong thì có tiếng bước
chân chạy đi .
- Đi chưa ?- Hạo Nhiên hỏi nhỏ .
- Đi rồi !- Lam Thanh nói .
- May quá !- Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm bước ra .
- Mà sao anh lại trốn thế kia ?- Lam Thanh tò mò hỏi .
- Hôm nay họp hội đồng trường .Lên đó thế nào cũng sẽ nghe mấy ông già
lải nhải về thành tích cách dạy ,lôi mấy cái khiêm khuyết ra nói rồi lại trách hội học sinh đủ thứ .Nghe nhức đầu lắm nên anh không muốn đi .-
Hạo Nhiên nói .
- À .Ra là đẩy cho Hạo Kỳ chịu thay .
- Em ấy cứng rắn hơn anh nhiều .Mà thấy em ở một mình sẽ buồn nên anh cố tình đến chơi cùng chứ bộ .
- Anh có đem gì đến chơi sao ?- Lam Thanh hớn hở hỏi .
Hạo Nhiên lôi trong người ra một cái laptop .
- Anh mới chôm của Hạo Kỳ đó .Mấy cực xịn luôn .Kết nối mạng siêu nhanh .Lướt web thả ga .Còn...
- Dừng lại được rồi !Anh đâu phải đang quảng cáo Laptop .Mau mau đem máy lên đây!- Lam Thanh vỗ xuống giường nói .
Hạo Kỳ đặt máy lên rồi trèo lên giường hai cái đầu chụm lại nhìn vào .Sau
khi khởi động xong ,Lam Thanh tìm hiểu một hồi rồi nói :
- Không có gì chơi hết vậy nè !
- Đúng vậy !- Hạo Nhiên nhăn mặt nói - Giờ chúng ta làm gì ?
- Hừm .Xem anime đi !- Lam Thanh phấn khởi nói .Lên trang web xem anime quen thuộc gõ một dòng chữ “ Hikaru no Go “ .
- Phim gì vậy ?- Hạo Nhiên hỏi .
- Một bộ phim về cờ vây hay lắm .Em xem nhiều tập rồi .À mà anh muốn xem lại từ đầu hay sao ?- Lam Thanh hỏi .
- Ừm...xem lại từ đầu đi .Có sao không ?
- Không sao .Xem lại cũng thấy hay .
Hai người chụm đầu vào xem .
- Vậy Sai là ma hả ?- Hạo Nhiên hỏi .
- Ừ .- Lam Thanh khẽ gật đầu .
- Anh xem chả hiểu gì hết .Anh đâu biết chơi cờ vây .
- Xem từ từ thì sẽ hiểu thôi .Em cũng đâu biết gì về cờ vây .- Lam Thanh đáp .
Hai tiếng trôi qua .Xem được khoảng bảy tập .
- Anh thích Sai .Anh ấy dễ thương như anh vậy !- Hạo Nhiên hô lên .
- Anh ấy người lớn hơn anh nhiều .Xem tập nữa không ?
- Á .Anh phải trả máy cho Hạo Kỳ không khéo nó đang cuống cuồng tìm .-
Hạo Nhiên cuống lên nói .Nãy giờ xem mà không biết thời gian kiểu này
thì nguy rồi .
- Ế .Cái tệp này nhìn ngộ a .- Lam Thanh khi thoát ra màn hình chính chợt chú ý đến cái tệp đứng một góc dưới
của máy .Hồi nãy khởi động không chú ý đến .Giờ nhìn lại mới để ý ,tên
tệp còn là S.O.S nữa .
- Xem thử đi !- Hạo Nhiên nổi
máu tò mò nói .Hạo Kỳ có thói quen đặt nhưng tệp quan trọng ra một góc
.Sao hồi nãy lại không chú ý nhỉ ?
- Tài liệu về học sinh năm ba .- Lam Thanh mở ra xem lướt .- Cái này để làm gì ?
- Á .Anh quên mất .Học sinh năm ba sắp tới có kì thi quan trọng .Bọn anh
phải làm hồ sơ cho họ .Ui sao anh lại quên chứ ?Không biết giờ làm có
kịp không ?- Hạo Nhiên đưa tay lên miệng run cầm cập .
- Anh cũng biết lo sao ?- Giọng nói lành lạnh tức giận từ cửa truyền vào .
- Hạo...Hạo Kỳ...
- Anh chơi đã chưa ?Còn không mau về !- Hao Kỳ xách Hạo Nhiên lên .- Anh
phải viết hết toàn bộ giấy kiểm điểm mà hội đồng yêu cầu .
- Tha cho anh đi !Viết hết đống đó tay anh sẽ gãy mất !- Hạo Nhiên tỏ vẻ đáng thương nói .
- Hội học sinh các cũng chẳng dễ sống nhỉ ?Khổ ghê !- Tử Phong cười trên nổi đau của người khác .
- Đành vậy thôi !- Hạo Kỳ nhún vai .Nhưng các cậu sẽ dễ sống hơn nếu tên ngốc trên tay cậu có trách nhiệm một chút .
- Của cô nè .- Giang Thiên đưa cho Lam Thanh một túi bánh .Cậu nghĩ là nó đói rồi .
- Oa .Cảm ơn anh .Tôi sắp chết đói đến nơi rồi nè .- Lam Thanh ôm khư túi bánh hai mắt sáng quắc lên .
- Laptop này là sản phẩm mới của BS phải không ?- Đan Bảo chú ý đến Laptop trên giường .
- Đúng rồi .Cậu lấy giùm tôi với .- Hạo Kỳ nói .
- Được .Tớ có thấy mẫu thiết kế này trong đống giấy trên bàn lúc trước
.Không ngờ nó đã ra rồi .- Đan Bảo nói .Lúc đó cậu còn nghĩ đó là giấy
bỏ nữa .Cậu vừa nhìn vào màn hình thì hơi ngớ người .Trên màn hình là
thông tin về một cô gái tóc ngắn đôi mắt u ám .Nhìn quen ghê .Đó không
phải là...
- Đan Bảo !Có chuyện gì sao ?- Giang Thiên gọi khi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình .
- Không sao .- Đan Bảo tắt máy đưa cho Hạo Kỳ .
Hạo Kỳ một tay xách Hạo Nhiên ,một tay cầm laptop rời đi .
- Hôm nay lên lớp đó ,Phi Tuấn có hỏi cậu - Khả Vi chợt nói .
- Cậu ta ?Làm gì ?- Lam Thanh vừa ăn vừa hỏi .
- Tớ không biết .Nhìn vẻ mặt cậu ta lúc đó ghê lắm .Hỏi mà cứ như bức cung không bằng .- Khả Vi ôm hai tay tỏ vẻ sợ hãi .
- Dù sao thì các cô cũng nên cẩn thận một chút .Né được bọn họ thì cứ né
.- Giang Thiên nói .Sau đó trừng mắt với nó .- Nhất là cô .Đừng có mà dễ dàng cho ai vào phòng .Nhất là con trai hiểu không ?
- Ơ .Hạo Nhiên là bạn mà .
- Kể cả vậy cũng không được .- Giang Thiên khoanh tay nói .
- Vậy...
- Không được có ý kiến .Lo ăn đi !- Giang Thiên vỗ đầu nó một cái .Cứng rắn nói .Không cho phép từ chối .
Lam Thanh nghẹn họng .Nó chỉ định hỏi .Vậy cả anh cũng không được sao ?Thế chờ đến lúc nó không cho vào thì đừng có trách nha .
Bữa trưa đến .Lam Thanh có một bàn ăn vô cùng thịnh soạn luôn nhìn là chảy
nước miếng .Lam Thanh hai mắt tỏa sáng .Đũa vừa vung tới món thịt nước
mật ong thượng hạng đã được cắt nhỏ ở giũa bàn thì bị chặn đũa lại .Bốn
đôi đũa chặn lại đũa của nó .Lam Thanh ngơ ngác hỏi :
- Sao vậy ?
- Đây không phải của cậu .- Tử Phong cười lắc đầu nói .
- Phần của cậu là đây !- Đan Bảo đẩy một chén cơm trắng trước mặt nó .
Lam Thanh nhìn chén cơm trước mặt rồi lại nhìn những món ăn thơm ngát .
- Của tớ là đây .- Lam Thanh chỉ vào chén cơm sau đó chỉ vào mấy món ăn nói .- Còn của các cậu là tất cả .
Bốn người đồng loạt gật đầu .
Lam Thanh cúi mặt một lúc rồi nhảy dựng lên :
- Các cậu nói vậy là sao ?Bác sĩ chỉ nói hạn chế một vài món ăn chứ đâu phải món nào cũng không được ăn .Quá đáng quá đi !
- Đúng là vậy nhưng bác sĩ không nói là hạn chế món nào nên bọn tớ nghĩ chỉ có cơm trắng là tốt nhất .- Khả Vi nói .
Đến cả người bạn thân nhất của mình cũng nói thế...Lam Thanh hoàn toàn suy sụp ngồi bó gối trồng nấm .
- Quá đáng...quá đáng...- Và luôn miệng lầm bầm hai từ đó .
Bốn người đột nhiên phụt cười .Lam Thanh ái oán nhìn họ .Thấy nó đau khổ thì vui lắm sao ?
- Bọn tớ chỉ đùa thôi .Vào ăn đi !- Khả Vi nói .
- Thật chứ ?- Lam Thanh hít hít mũi hỏi .
- Thật .
- A .Vậy ăn thôi .- Lam Thanh lập tức bổ nhào vào ăn .Cái biểu tình đáng thương đã biến đi đâu mất .
- Biết thế giỡn thêm một lúc nũa .Nhìn vậy dễ thương hơn .- Giang Thiên lẩm bẩn trong miệng .
Màn đêm buông xuống .
Căn phòng đã chìm vào yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở đều đều .
Lam Thanh lật qua lật lại ,lăn đi lăn lại trên giường .Sao mà không ngủ
được ?Chẳng lẽ do hồi trưa ăn xong rồi lăn ra ngủ đến tối ,ăn tối rồi
ngủ tiếp ,ngủ đến nửa đêm thì tỉnh ,tỉnh rồi...không ngủ được nữa .
Lam Thanh cuộn người trong chăn ngồi dậy nhìn quanh phòng một lượt .Ai nấy
đều ngủ ngon hết chỉ có nó là thức .Lam Thanh nhìn đồng hồ trên tủ bên
giường .Không phải chứ chỉ còn cachq chục phút là mười hai giờ đêm .Nó
đâu phải thức dậy đón giao thừa .Lam Thanh thử đặt chân xuống đất .A ha
không đau mấy .Giờ thì lẻn ra ngoài chơi một chút .Lam Thanh che miệng
cười khẽ .Ban ngày bị giám sát ,ban đêm là khoảng thời gian nó tung
hoành .Nhưng mới vừa giờ chân đi một bước giọng nói lạnh lùng ra lệnh :
- Quay lại giường !
Lam Thanh nhìn quanh ,vẫn thấy mọi người còn đang ngủ .Lam Thanh tự nhủ mình nghe lầm ,giơ chân lên chưa chạm đất đã nghe tiếp :
- Quya lại giường nhanh lên !
Lam Thanh thu chân lại nhìn một vòng .
- Đừng nghĩ mọi người ngủ thì tự tiện đi lại .Cô không muốn chân mình bị
nặng hơn chứ ?- Giường Giang Thiên khẽ động .Giang Thiên đẩy chăn ngồi
dậy .
- Anh ...anh...- Sao lại tỉnh dậy lúc này cơ chứ ?Lam Thanh khóc ròng trong lòng .
- Đồ ngốc .Chẳng lẽ cô thậm chí không chịu được ba ngày sao ?- Giang
Thiên khẽ mắng .Nó vừa tỉnh dậy thì cậu cũng tỉnh theo ,muốn xem nó định làm gì ai ngờ khó ngủ .Thật tình .Ai biểu buổi chiều ngủ cho lắm vào .
- Nhưng tôi không ngủ được .- Lam Thanh mếu máo nói .Nó trước giờ ăn được ngủ được như tiên .Bây giờ đồ ăn hạn chế ,ngủ cũng không được khổ quá
đi .Cuộc sống thần tiên của nó đâu rồi ???
- Đếm cừu đi !
- Tôi cũng đếm rồi .Thử quá trời cách cũng không được .Chắc tại tôi không thấy mệt .- Lam Thanh xụ mặt nói .
- Nhưng cũng không được đi .Tạm thời lên giường đắp chăn nhìn trần nhà đi .Chờ đến khi cô khỏi rồi tha hồ mà chơi tôi sẽ không nói gì .Muốn phá
cỡ nào tùy cô .- Giang Thiên bất đắc dĩ nói .Thấy nó vẫn không chịu cậu
nói thêm .- Cô không muốn mọi người thức theo mình chứ ?
Lam Thanh ảo não quay lại giường .Nó cần hiện tại không phải tương lai a.
Vừa nằm xuống giường một lát ,kim đồng hồ điểm mười hai giờ .
Lam Thanh cuộn người trong chăn nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa sổ .Nó
xoay người nhìn chằm chằm ra ngoài .Bầu trời đêm nay thật đẹp .Sao sáng
đủ màu sắc rực rỡ ,ánh trắng bạc sáng dịu và mây trắng thướt tha như lụa .Mây trắng thướt tha như lụa ...thướt tha như lụa...như lụa .
Lam Thanh mở to mắt bật dậy .Giang Thiên vừa chưa ngủ sâu cũng dậy theo nó .Cậu hỏi :
- Sao thế ?
- Mây trắng thướt tha như lụa ...- Lam Thanh chỉ tay ra ngoài cửa sổ .
- Giờ này làm gì có mây trắng cô hoa mắt à .- Giang Thiên ngáp một cái nhìn theo .- Hả ?
Cái được nó miêu tả là mây trắng thướt tha như lụa hoàn toàn không phải mây mà là giống một tấm vải lụa lơ lửng trên không trung .Tấm vải lụa di
chuyển xuống dưới tiếp theo đó là một mái tóc dài phủ xuống .
Hai người căng mắt nhìn .
Từ từ mái tóc đen ấy di chuyển sang một bên ,một con mắt u ám nhìn thẳng vào phòng .
- Ma hả ?- Lam Thanh hỏi .
Bóng trắng di chuyển qua lại .Con mắt kìa trở nên hoảng sợ nhìn lên trên .Bóng trắng di chuyển qua lại như một con lắc .
- Một .Hai...- Lam Thanh ngồi đếm từng vòng lắc .
Giang Thiên ngồi bật dạy đi đến cửa sổ .
- Hai mươi hai .Hai mười ba .
Giang Thiên vừa đẩy mạnh cửa sổ .
- Hai mươi bốn .
Bóng trắng biến mất .
- Ui trời ơi .Vừa đủ hai mười bốn .Định làm đồng hồ quả lắc hả ?Sáng tạo
ghê .- Lam Thanh xoa cầm nói .Không ngờ trường này có cách điểm giờ hay
ghê .Vậy mà trước giờ nó không biết .
Giang Thiên nheo
mắt ưng nhìn trong đêm .Ngoài tiếng gió ra hoàn toàn không có bất kì dấu vết gì .Giang Thiên nhìn xuống dưới .Từ đây nhảy xuống đảm bảo không
toàn mạng .Bên trái và bên phải cũng không thể trốn .Giang Thiên nhìn
lên cao cũng không thấy gì ngoài mấy ngôi sao .Bất chợt một cái gì đó
rơi trên mặt cậu .
- Cái gì đây .Cỏ khô sao ?- Giang Thiên sờ trên tay nhưng so với cỏ khô thì nó nhỏ hơn .
- Giang Thiên đóng cửa lại được chưa ?Lạnh lắm đó !- Lam Thanh nói .
- Ừm .- Giang Thiên đóng cửa lại .Cậu nhìn một lượt trong phòng ,chưa có
ai tỉnh lại .Cậu nhìn bên ngoài một lần nữa .Ma ?Cậu thật sự không nghĩ
vậy .Mà có cũng không con nào ngốc đến chọc cậu .
- Anh có thấy gì không ?- Lam Thanh hỏi .
- Không có dấu vết gì hết .- Giang Thiên lắc đầu nói .
- Vậy thì đúng rồi !Nó chắc chắn là ma .- Lam Thanh phấn khích nói .
- Cô trông rất vui ?- Giang Thiên thật bó tay với nó .Có ai lúc này mà mặt vui vẻ như bắt được vàng không ?
- Không phải thú vị lắm sao ?Nếu bắt được ma thì chắc chắn sẽ có rất
nhiều tiền .Đến lúc đó cho dù bị cắt tiền tiêu vặt cũng không lo nữa .-
Lam Thanh cười khúc khích .
Cậu thật sự không hiểu nó
nói gì nữa .Làm gì mà có chuyện bắt ma được tiền .Chẳng có tên điên nào
mà đi mua một con ma cả .Mặc dù nghĩ vậy nhưng cậu cũng không nỡ nói ra
nhìn vẻ mặt lấp lánh của nó kìa...thôi cứ để nó vui vẻ mà mơ mộng vậy .
Lam Thanh phấn khích quá trời .Cứ nghĩ đến con “ma “là không nhịn được cười .Và kết quả là...
- Trời ơi Lam Thanh !Cậu làm gì mà như gấu mèo thế này ?- Khả Vi vừa thức dậy bị vẻ mặt nó dọa sợ .