Từ trong đống đổ nát vang lên tiếng ho khụ khụ .Trồi lên từ bên trong ,Giang Thiên gác một tay lên vai Lam Thanh ,cả người vương đầy bụi bẩn
.Trong khi đó ,Lam Thanh ngoài tóc dính chút bụi thì không hề sao cả .
- Anh không sao chứ...Máu !- Lam Thanh thốt lên .
Giang Thiên tự dưng rút tay khỏi người nó lùi mấy bước ,bước chân loạng choạng muốn ngã xuống .
- Không đứng vững thì đừng cố !- Lam Thanh đưa tay đỡ cậu .
- Không sao !Cô không cần miễn cưỡng !- Giang Thiên dứt khoát không dựa vào nó .
- Không phải cô sợ máu sao ?- Giang Thiên hơi gập người nói .
- Ai nói tôi sợ !Tôi đây sợ trời không sợ đất chẳng lẽ lại đi sợ máu !
- Hể ?Sao lúc nãy cô trông rất sợ mà ?
Lam Thanh lấy tay đập vào mặt sau đó túm lấy cậu mà rống :
- Ai trong tình huống đó mà chẳng vậy ,tự dưng có người trên đầu chảy máu ,áo nhuộm đỏ anh chẳng lẽ không thốt lên vậy sao ?Suy nghĩ bình thường
chút đi được không ?Tên nào nói anh thông minh chắc chắn là mù !
- Quá đáng vừa thôi !Nhìn cô như thế ai chẳng nghĩ cô sợ !Có mà phản ứng
của cô khác người thì có !- Giang Thiên tức giận quát lại .
- Phản ứng hoàn toàn bình thường !
- Là phản ứng khác người !
- Bình thường !
- Khác người !
Ba người đứng trước cửa không biết nói sao với tình huống trước mắt sao tự dưng lại đâm ra cãi nhau về cái vấn đề không đâu trong khi người chảy
máu ròng ròng .
- Hai người dừng lại được chưa ?- Lạc Thần là người dũng cảm tiến lên ngăn cuộc tranh cãi vô bổ lại .- Nên đến...
- Biến !- Hai người đồng loạt quát lên .
- Dù sao thì nên đến bệnh viện !Nếu cậu muốn chết sớm vì mất máu thì tớ
không cản !- Kiến Hàm đứng dựa vào cửa thản nhiên nói .Tuyệt nhiên không có ý ngăn cản lại .Bản thân cậu lâu rồi mới thấy hai người này xung đột chỉ sợ thưởng thức không đủ .
- Phải rồi mau đến bệnh viện !Mất máu nhiều quá !- Lam Thanh lúc này mới cuống lên .
Giang Thiên nghe nhắc đến mới để ý mình cũng hơn choáng .
Bệnh viện họ đến là một bệnh viện lớn ở thành phố ,do gia đình bên ngoại của Lạc Thần mở .Sau một hồi chữa trị vết thương ...trong phòng bệnh là...
- Hahaha !Nhìn buồn cười chết đi được !Sao không quấn hết để thành xác
ướp Ai Cập luôn chứ !- Lam Thanh ôm bụng cười thỏa thê trên nỗi đâu của
người khác .
- Không phải là do cứu cô sao ?Còn dám
cười ?- Giang Thiên mặt lạnh nhìn nó .Trong khi cậu vì nó xả thân ,thì
nó lại đứng đây cười .Cười cười cho nghẹn chết đi !
Mà
Lam Thanh cười thì cũng có đủ lí do cả .Cứ nhìn Giang Thiên lúc này xem
,đầu màu trắng ,cả phần thân cũng quấn trắng ,cánh tay bó bột ,nhìn thế
nào cũng một màu trắng rất đẹp mắt và thê thảm .
- Xin lỗi !- Một tiếng nói xen ngang .
- Anh mới vừa nói gì ?Nói lại xem !- Lam Thanh khuấy khuấy lỗ tai nhìn Lạc Thần .
- Xin lỗi !- Lạc Thần nghiến rắng nói lại .Rõ ràng không một chút cam tâm .Cậu cúi mặt nhìn sang chỗ khác nói thêm .- Tôi không nghĩ là đến mức
này ...
- Ý anh là không nghĩ sẽ có ai trong chúng tôi bị thương ?
Lạc Thần không đáp .
Lam Thanh khoát khoát tay nói .
- Dù sao là do chúng tôi xui xẻo không thể trách anh được có trách thì
trách anh chọn cái nơi tồi tàn quá !Bao nhiêu nơi tốt đẹp trong trường
không chọn lại đi chọn căn phòng đó !
- Nó là nơi tốt nhất !Rất ít người biết đến vị trí của nó !
- Im đi !- Lam Thanh lườm một cái .
Lạc Thần lập tức ngậm miệng lại .Bỗng dưng thấy sợ .Lúc trước cứ nghĩ nó là con trai nhưng khi biết nó là con gái ,Lạc Thần bất giác hơi sợ lời nó
nói .
- Nhưng mà có thể bỏ qua chuyện anh nhốt tôi ở đó nhưng có một số chuyện vẫn nên tính rõ !- Lam Thanh nhoẻo cười để lộ
hàm răng trắng nguy hiểm .Tiếng rắc rắc phát ra từ hai bàn tay ,bước
chân từ từ lại gần Lạc Thần .
- Cô ...cô định làm gì ?- Lạc Thần lùi lại đến sát vách tường .
- Đương nhiên là...tính nợ .Nợ mà anh gây ra đến tận lúc này...tôi sẽ tính đủ .Hử !
Sau đó là một loạt âm thanh bạo lực .
Người nào đó sau khi vận động thoải mái gân cốt cười nói với Giang Thiên :
- Tôi đi mua chút gì ăn !Anh có muốn ăn gì không ?
- Tùy tiện đi !Miễn sao đừng mua cháo là được !Tôi không muốn bị đối xử như bệnh nhân !
- Cái này khó quá đi !Anh vốn là chuẩn bệnh nhân !- Lam Thanh cười tươi giơ ngón cái lên với cậu .Rồi chạy vụt đi .
Lạc Thần lồm cồm ngồi dạy ,rên nhẹ bưng lấy vết thương trên mặt ,lẩm bẩm :
- Con gái thật đáng sợ ...
- Chỉ có cô ấy thôi !- Giang Thiên tiếp lời .
- Thật không hiểu sao cậu lại kết giao với cô ta được ,mắt có vấn đề rồi !
- Tiếp xúc nhiều cậu mới hiểu cô ấy !- Trầm mặc một lúc Giang Thiên hỏi tiếp .- Chuyện cậu nói có liên quan đến mẹ tôi là sao ?
Vừa nghe cậu hỏi ,Lạc Thần liền biến sắc ,cả người run lên .
- Ba tôi thích mẹ cậu ...nhưng lại cưới mẹ tôi ...một cuộc hôn nhân trao
đổi .Chỉ là mẹ tôi thật sự yêu ông ấy...nhưng ông ấy một lần cũng không
cho mẹ tôi sắc mắt tốt ,lúc nào cũng một mặt lạnh tanh nhưng khi đối với mẹ cậu...lần đầu tiên...ông ấy cười ...- Lạc Thần cúi đầu nói .Đó là
vào năm cậu bảy tuổi ,vào dịp trao đổi học sinh giữa hai trường ,lúc đó
cậu chỉ tới để tham quan sau đó nhìn thấy ba mình và mẹ Giang Thiên cười nói .Cậu chưa bao giờ thấy ba cười như vậy khi ở nhà .- Mẹ tôi...mặc dù luôn đối tôi cười...nhưng âm thầm khóc...có lần tôi đã tình cờ nghe
thấy...không chỉ thế có lần mẹ tôi đã nói...mẹ cậu và ba tôi đã từng là
người yêu...không chỉ thế...là con trai ông ấy nhưng tôi chưa từng được
nhận cái ôm hay lời khen ngợi vậy mà ông ấy lại không tiếc lời khen ngợi cậu...Chính vì vậy ,tôi nghĩ sự tồn tại của mẹ con cậu cướp đi tất cả
của mẹ con tôi .
- Cậu...
Giang Thiên vừa định lên tiếng thì cửa phòng bị đẩy mạnh tạo ra âm thanh lớn đồng thời tiếng gọi oanh oanh vang lên :
- Tiểu Thiên !Tiểu Thiên !
Chạy hấp tấp vào là người phụ nữ trông chỉ mới hai mấy ,vô cùng xinh đẹp với mái tóc cắt ngang vai ,người mặc áo sơ mi ngắn tay ,quân đen dài phối
giày thế thao .Giang Thiên chưa kịp nói gì thì đã bị ôm chặt :
- Mẹ nhớ con chết đi được .
- Đau !
- A .Mẹ xin lỗi !- Mẹ Hàn vội buông ra .Đau lòng nhìn con trai .
- Em thật là ,thằng nhóc này có chết đâu mà cuống hết cả lên !- Giọng nói nam tính thở dài bất đắc dĩ theo sau .Chỉ cần nhìn mái tóc đỏ và khuôn
mặt khá giống Giang Thiên nhưng có phần thành thục và chững chạc hơn thì cũng biết đó là ba Hàn .
- Ý ba là chờ con chết rồi mới cuống lên sao ?- Giang Thiên hừ lạnh .
- Tới lúc đó cuống lên làm gì nữa ,làm lễ thôi chứ sao nữa !- Ba Hàn nói như không .
- Anh nói bậy bạ gì thế hả ?- Mẹ Hàn trừng mắt xinh đẹp nhìn chồng .
- Anh thề không nói gì bậy bạ hết !- Ba Hàn giơ tay nói trong lòng bỏ
sung thêm một câu vì nó hoàn toàn là sự thật ,bậy chỗ nào .
Giang Thiên nhìn là biết ba mình đang nghĩ gì .Chắc là oán giận cậu phá hỏng
kì nghỉ của họ nhưng...cậu đâu cầu về .Có trách thì trách ba cậu không
đủ bản lĩnh giữ mẹ cậu yên một chỗ .
Lạc Thần ngay ngốc ngồi dưới sàn nhìn ba mẹ Giang Thiên .Sao sao lại...là ai thông báo cho họ ?
- Ngồi dưới đất làm gì còn không mau đứng lên !- Giọng lạnh băng nói
.Người đàn ông thoạt nhìn uy nghiêm ,lạnh lùng khoác trên người bộ vest
đen càng thêm nghiêm .Lông mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng .
Lạc Thần run người lên ,chật vật đứng dậy nhỏ giọng gọi một tiếng :
- Ba .
- Còn biết ta là ba sao ?Tự mình quýêt định mọi thứ ,chơi đủ chưa ?
Lạc Thần mím chặt môi chờ nghe giáo huấn ,chuyện này cậu hoàn toàn giấu kín nhưng có vẻ ba cậu biết hết .
- Đừng la mắng con nữa .Nhìn nó mặt đầy vết thương ,đứng còn không vững đây nè !- Giọng nói nhu hòa mang theo trách cứ nói .
Lạc Thần nhìn người phụ nữ mái tóc đen xõa dài với chiếc váy màu kem đơn giản toát lên vẻ dịu hiền mà kinh ngạc :
- Mẹ...không phải mẹ về nhà ngoại ở Mỹ rồi sao ?
- Mẹ nói vậy với con sao ?- Mẹ Hoa ngạc nhiên hỏi lại .Có nói vậy sao ?
- Quản gia nói mẹ dặn vậy !
- Chắc ông ấy nghe lầm đó !Mẹ nói là mẹ tới Hi Lạp với ba con mà !
- Hai người đi chung ?Không thể nào !
- Tại sao không thể ?- Mẹ Hoa ngờ nghệch hỏi .
- Không phải ba mẹ không thích nhau sao ?Mẹ nói ba thích mẹ Giang Thiên mà ?
- Thích cậu ta ?- Ba Hoa đen mặt lặp lại .
Mẹ Hoa mồ hôi đổ ròng phất phất tay che miệng nói :
- Con nói gì lạ vậy .Mẹ nói hồi nào chứ !Mẹ đâu nói với con là bọn họ từng là người yêu...
Nói tới đây bà càng đổ mồ hôi nhiều hơn ,lỡ mồm ,lỡ mồm ,keo này chết rồi .
- Chẳng phải anh đã nói với em là đừng bảo giờ nhắc lại chuyện đó không
hả ?Em có biết đối với anh nó là chuyện kinh khủng cỡ nào không ?
- Em...
- Này !Tên kia ,cậu nói vậy là sao ?Bao nhiêu người muốn hẹn hò với tôi
còn không được đấy !- Mẹ Hàn sắn tay áo lên tựa như sắp đánh nhau .
- Mắt mù mới muốn hẹn hò với cậu ,chỉ có tên khùng Hàn Thiên Từ này mới
dám cưới cậu .Năm đó không phải bất đắc dĩ thì còn lâu tôi mới ...ai
.Chết tiệt .Nghĩ tới là muốn đập rồi !- Ba Hoa mất hết hình tượng vò đầu nói .
- Nói cái gì chứ !Cậu làm như tôi muốn chắc !- Hình tượng quý bà của mẹ Hàn cũng mất luôn .
- Theo anh thì họ sẽ cãi nhau trong bao lâu ?- Hiệu trưởng Tống không biết xuất hiện lúc nào ,xoa cằm hỏi anh rể .
- Hai câu nữa !- Ba Hàn thuận miệng đáp .
Quả nhiên sau đó .
- Cậu đi chết đi !
- Thích thì cậu tự đi !
Hai người như hai đứa trẻ quay lưng với nhau .
Số là mẹ Giang Thiên và ba Lạc Thần vốn là bạn học suốt từ sơ trung tới
đại học .Vì tránh gia đình lúc nào cũng hối thúc chuyện kết hôn ,hai
người quyết định giả làm người yêu ,nhưng với hai người là nhưng kí ức
tồi tệ .
- Chuyện này là sao ?- Cả Giang Thiên và Lạc Thần hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả .
- Lần sau đừng hòng anh dẫn em đi chơi nữa !- Ba Hoa khoanh tay nghiêm giọng nói với mẹ Hoa .
- Em tự đi được mà !- Mẹ Hoa thành thực nói .
- Mơ đi !- Ba Hoa nhướng cao lông mày nói .
Cả người mẹ Hoa cứng đờ .
- Mọi chuyện là sao ?Mẹ ,mẹ nói rõ cho con đi ,không phải mẹ nói ba thích mẹ của Giang Thiên mà bỏ rơi mẹ sao ?- Lạc Thần nắm tay mẹ hỏi .
- Bỏ rơi !Mẹ bị bỏ rơi hồi nào ?- Vẻ mặt không biết gì hết .
- Mẹ đừng giấu con ,lúc con năm tuổi vào một buổi tối con đã nghe tiếng
mẹ vừa khóc nghẹn ngào nói :“Người anh ta thích là người khác nếu vậy
sao còn cưới...“.
Mẹ Hoa nghệt mặt cố nhớ lại ,bà hô lên :
- Lúc đó là do mẹ xem phim Hàn Quốc đấy mà ,nam chính bỏ rơi nữa chính
theo nữ phụ mà anh ta từng yêu .Mẹ thương tâm quá nên mới khóc .
Lạc Thần ngờ ngợ hiểu ra ,hấp tấp hỏi :
- Con chưa từng thấy mẹ xem loại phim đó !Mẹ lừa con đúng không ?
- Thật ra là...ba con cấm mẹ xem trước mặt con...ba con nói mấy bộ phim
này quá ướt át ,để con mà xem thì...mất hêtq khí khái nam nhi ...nên mẹ
chỉ có thể xem lén nha .- Mẹ Hoa ngượng ngùng chỉ hai ngón tay vào nhau .
- Vậy...ba luôn đối với con lạnh lùng...là...
- Ba con nói cần phải để cho con sống trong sự khắc nghiệt cả trong và ngoài gia đình thì mới trưởng thành được .
- Không thể nào !Không thể nào !- Lạc Thần vô lực nói .- Nhưng ba không thích con phải không ?Ba chưa từng ôm hay khen con .
- Lạc Thần ,có phải vì thế con ghét ba ,ghét mẹ con Giang Thiên phải
không ?Nhưng mà con hiểu lầm rồi !- Mẹ Hoa nhẹ xoa đầu Lạc Thần nói .-
Hồi nhỏ khi con vừa mới sinh ra ba là người đầu tiên ôm lấy con .Chỉ là
ông ấy khongy biết cách bày tỏ cảm xúc thôi !Ba con thật sự yêu con .
- Mẹ nói dối !Nếu ông ấy yêu con thì sẽ chẳng không quan tâm đến con .Nếu ông ấy thật sự quan tâm đến con đã chẳng quên ngày sinh nhật của con
.Nếu ông anh thương con tại sao không bao giờ nhìn đến con .- Hốc mắt
Lạc Thần đỏ lên .
- Thần...
- Em tránh ra !- Ba Hoa kéo mẹ Hoa ra sau ,xách cổ Lạc Thần lên ,im lặng một lúc
rồi quát .- Ông đây mà không thương mày thì đã chẳng thay tã cho mày
suốt ba tháng .Ông đây mà không thương mày thì đã chẳng thức khuya canh
thằng nhóc đầm mưa mà sốt .Ông nếu không thương thì đã chẳng dung túng
cho mày bày trò đến bây giờ .Tỉnh chưa oắt con !
Lạc Thần mở to đôi mắt nhìn ba mình .Những điều ông nói liệu cậu có tin được không ?
- Đúng là phiền phức !- Ba Hoa trừng mắt nhìn cậu rồi thả cho cậu xuống .
Giọng Lạc Thần vẫn còn chút nghẹn nghẹn .
- Nhưng ba chưa bao giờ công nhận những nỗ lực của con ...
- Đồ ngốc !Nếu không công nhận thì chẳng đem quyền thừa kế trao cho con
.Con tưởng ba đây rảnh rỗi tìm một người tới lãnh trách nhiệm sao ?
- Ba nói con còn thua Giang Thiên rất nhiều ...
- Chuyện đó thì ai cũng thấy .Con không thể giống Giang Thiên điều khiển cảm xúc của mình .Đó là điểm yếu chí mạng của con .
Lạc Thần cúi gằm mặt ,hai tay bấu chặt vài gấu quần ,vai run lên .Cậu lúc
này chỉ như một đứa trẻ cảm động vì lần đầu tiên nhận được tình yêu
thương của ba .
- Thật tình ,tất cả là do cậu ta ngu
ngốc !- Mẹ Hàn mắng .Quay sang Giang Thiên nét mặt liền dịu dàng .- Còn
đau chỗ nào không mau nói mẹ biết .
- Con ổn !
- Thật là ,đúng như người ta nói có con trai quên chồng .Vừa gặp con là
ném chồng sang một bên .Ai .Số phận thật bi ai !- Ba Hàn ở bên thản thời .Ngữ điệu của ông khiến Giang Thiên buồn cười .Bao nhiêu tuổi rồi cơ
chứ .
Cùng lúc đó tại sảnh bệnh viện ,Kiến
Hàm ,Tử Phong ,Vĩnh Khang ,Minh Nhạc và Khả Vi ngồi đợi .Bất ngờ ,Quân
Du chậm rãi đi tới nói với Tử Phong .
- Tôi muốn dẫn cậu tới một nơi .Gần đây thôi !
- Được !- Tử Phong chậm gật đầu .
**************************************
Chap tiếp theo : Gặp lại .Kết thúc sự kiện trao đổi