Lam Thanh lơ mơ tỉnh dậy,hai mắt híp thành một hàng dài,người loạng choạng bước xuống giường,theo thói quen khi ở kí túc xá mà đi.Cốp.Lam Thanh ôm đầu,ngồi bệt dưới đất,mắt mở lớn hơn một chút,cảnh vật trước mắt cứ hoa lên.
- Ở đây có tủ hồi nào vậy?
Lam Thanh khó khăn đứng dậy,chưa đi được hai bước,người lắc lư đụng vào tường ngã xuống đất lần hai.
“Cốc,cốc,cốc “.Giang Thiên gõ cửa mấy lần nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả.Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ nó chưa dậy.
- Hể?- Lam Thanh vội vàng mở cửa phòng tắm xông ra,đập vào mắt là cảnh vật kì lạ.
- Hôm qua cô uống say nên ở lại nhà tôi!Nhớ chưa?
- Không nhớ!- Lam Thanh lắc đầu.
- Mệt cô quá!Rửa mặt xong xuống ăn sáng,mau lên!- Giang Thiên ôm mặt nói.Hỏi nó đúng là ngu ngốc.Người bình thường sau khi tỉnh lại còn nhớ lơ mơ,còn nó chắc chắn là không nhớ gì rồi.
Vừa nghe tới ăn,bụng ai đó lập tức biểu tình dữ dội.Vụt một cái,người liền biến mất.Giang Thiên đứng ngẩn ngơ một hồi rồi khẽ cười một tiếng.
Trên bàn ăn lớn,ba cô gái cúi gầm mặt ngượng ngùng,một người thì thôi khỏi nói,ăn như hổ đói làm hai vị phụ huynh cứ ngơ ra mà nhìn,mãi mới nói được một câu:
- Con bé bị bỏ đói lâu vậy sao?
Lam Thanh ăn một hồi mới để ý ngoài mình ra thì hầu như mọi người không đụng đũa,nó mới nuốt xong miếng thịt trong miệng rồi hỏi:
- Mọi người không đói sao?
- Nhìn con ăn no mất rồi!- Ba Hàn cười nói.
- Vậy thì...- Ma trảo của Lam Thanh vươn đến những món ăn xa hơn.
- Xin lỗi,chỉ có họ no thôi,bọn tôi đang đói.- Giang Thiên tàn nhẫn đẩy đĩa thức ăn ra xa tầm với của nó.
Nó bất mãn nhìn cậu.Nó chưa no gì hết.
- Quản gia!Phiền bác đem lên thêm vài món,cô bé có vẻ rất đói!- Mẹ Hàn nhẹ nhàng nói.
- Tôi hiểu rồi!- Quản gia khom người đáp rồi nhanh nhẹn vào phòng bếp.Thoắt cái mười món ăn lên bàn.
- Tuyệt!- Lam Thanh hô lên.
- Khụ,chúng ta cũng nên ăn thôi!- Tử Phong hắng giọng nói.
- Được rồi!
- Khả Vi,em ăn một chút đi!- Kiến Hàm dịu giọng nói,gắp đồ ăn bỏ vào chiếc cô,đôi mắt hiện lên tia sáng sắc bén.Chuyện hồi tối cậu vẫn chưa quên.
- Em...em ăn ngay đây...- Khả Vi vội ăn,mắt không dám nhìn cậu.Hồi tối là vì say nên một phút lầm lỡ,cậu cũng không cần nhớ dai thế chứ.Khả Vi vừa ăn vừa cẩn thận nhích dần qua một bên,xa xa cậu cho an toàn.
- Em dịch xa rồi đó!- Kiến Hàm thì thầm.
Khả Vi đổ mồ hôi ròng,ngoan ngoãn nhích lại chỗ cũ.
Thiên Vũ thì cực kì nhiệt tình,gắp hết món này đến món khác cho Ngọc Uyển,luôn miệng cậu ăn cái này hay cái kia.Nói là hỏi nhưng cũng chỉ cho có,kết quả là gắp hết bỏ vào.Ngọc Uyển thì chỉ biết than trong lòng,gượng cười ăn hết.Chẳng lẽ lại nói cậu không cần nhứ thế,đảm bảo chén cô cao gấp đôi.
Minh Nhạc bị ánh mắt như tia X quang của An Nhã chiếu đến.
- Sao Nhã không ăn đi?
- Hình như hồi tối em nói gì với chị phải không?Chị nhớ em có nói...
- Không có đâu!- Minh Nhạc lập tức phủ định.Tâm tình nửa không muốn cô nhớ lại nửa muốn cô nhớ lại.Không biết khi cô biết đoạn tình cảm của cậu có khinh rét nó không?
- Không nói?Ra là vậy...thiệt tình chị cứ sợ là bỏ lỡ gì quan trọng lắm!- An Nhã cười tươi vỗ vai cậu.
Minh Nhạc như muốn đập đầu vào chén.Cười mếu bảo:
- Thế thì lo ăn đi!
- Này Vĩnh Khang,cậu sao cứ ngồi ngẩn ra vậy?Say quá nên cái não nhỏ của cậu hỏng luôn rồi sao?- Tử Phong vừa ăn vừa hỏi khi thấy Vĩnh Khang đột nhiên ngẩn người ra.
- Tớ chỉ là...có cảm giác bản thân đã quên một chuyện rất quan trọng...nhưng đó là chuyện gì?- Vĩnh Khang nhăn mặt nghĩ.Chuyện gì ta?
- Không cần cố!Rượu có thể làm con người quên đi tất cả!Đầu cậu vốn đã trắng bây giờ nó trong suốt thêm thôi,không nhớ nổi đâu!- Đan Bảo thản nhiên nói.
- Thật sao?- Vĩnh Khang hỏi lại.
- Nhìn vẻ mặt của cậu tớ khẳng định điều đó!
Vẻ mặt Vĩnh Khang cứ nghệch ra.
Quản gia từ bếp đi lên,hỏi Giang Thiên:
- Thiếu gia,hôm nay có cần gọi bác sĩ thú y đến không?
- Bác cứ bỏ việc kiểm tra định kì đi!Nhìn bọn nó tôi chẳng nghĩ là bệnh nổi đâu!- Giang Thiên phất tay.
- Giang Thiên...con không thể nuôi riêng được sao?- Ba Hàn cười khổ hỏi.
- Sao phải nuôi riêng?Mấy bé dễ thương thế cơ mà!Nhờ chúng mà em có nhiều ảnh đẹp cực!- Mẹ Hàn cười nói.Trước đây bà từng làm nhiếp ảnh gia chuyên đi khắp thế giới chụp hình động vật.Nói chung cũng là một thời tuổi trẻ nhiệt huyết.
- Con biết bản tính của anh là di truyền từ ai mạnh nhất rồi!- Thiên Vũ giơ tay nói.Về cái điểm tính cách thì không nói nhưng sở thích hai mẹ con như một khuôn đúc ra.
- Nê nê,anh và dì đang nói về gì thế?- Lam Thanh quay đầu hết nhìn Giang Thiên lại nhìn mẹ Hàn.
- Aaaaaa....- Tiếng hét toáng loạn của người hầu bên ngoài.
- Chuyện gì vậy?
- Con sẽ đi xem sao!Mọi người cứ ăn đi!- Giang Thiên gật nhẹ đầu nói với ba mẹ rồi rời ghế.
- Tránh ra đi!
- Cứu mạng!
Một cảnh tượng cực kì vui nhộn diễn ra trong sân vườn.Ba người hầu chạy đằng trước,theo sau một con trăn,năm con rắn,một con hổ nhỏ,một con nhím.
- Thiếu gia,cứu chúng tôi với!- Ba người hầu chạy tới chỗ cậu.
- Đứng im!- Giang Thiên hô một tiếng.
Đóng tác phanh gấp được thực hiện.Nghiêm trang một hàng ngang từ trái qua phải,hổ,nhím,rắn,trăn.
- Ôi,mấy bé yêu đây mà!- Lam Thanh gặm bánh mì nhảy ra.Sờ con này,ôm con kia,hôn con này,vuốt lông con kia.- Nhớ chị không nè?Chị nhớ mấy bé nhiều lắm!(Xạo đó)
Nhìn động tác cũng vẻ mặt hưởng thụ xem mấy chú nhóc cũng vui lắm.Thế nhưng ánh mắt lạnh vật của chủ nhân khiến mấy cậu nhóc không dám thể hiện lố niềm vui.
- Sao lại thế này?- Giang Thiên hỏi ba người hầu.
- Chúng tôi tới cho chúng ăn không hiểu sao lại bị rượt,sợ quá nên chạy ra đây luôn...
- Bị rượt?- Giang Thiên mắt lạnh nhìn sủng vật của mình.
Mấy nhóc biết chủ nhân giận nhưng thà chết không nhận lỗi,đồng loạt lắc đầu phủ định.
- Không có...- Giang Thiên kéo dài tiếng nguy hiểm.
Bọn chúng có chút chần chừ gật nhẹ đầu.Chỉ giỡn thôi mà.
- Quay về nhanh!
Gật mạnh,con bò,con chạy,dùng hết tốc lực phóng đi.
- Phần việc còn lại tôi sẽ lo,các cô đi làm việc khác đi!
- Vâng,thiếu gia!- Vội vàng xách váy chạy.
- Anh nuôi chúng ở đâu vậy?- Lam Thanh hào hứng hỏi.
- Muốn biết thì theo tôi!
Giang Thiên đi dọc con đường rải đá,đi qua hàng cây trồng thẳng tắp được tỉa cẩn thận,lách tới một cái cổng phủ bị dây leo quấn dày cộm một màu xanh mơn mởn điểm vài bóng hoa đỏ.Nơi này vốn trước đây được xây dựng làm nơi tổ chức tiệc của nhà cậu nhưng sau đó cậu dỡ ra làm thành một khu vườn tự nhiên để nuôi dưỡng thú nuôi của mình.
- Oa,một màu xanh nha.Làm tôi liền tưởng đến hội quán hệ cỏ trong pokemon,đâu đâu cũng toàn màu xanh của thiên nhiên.- Lam Thanh thích thú xem chỗ này xét chỗ kia.
Mấy chú nhóc vừa thấy nó đang núp đằng xa lập tức chui đầu ra.Giang Thiên nhìn người nhìn động vật nghịch cái này phá cái kia.Thử hỏi xem đám nhóc đó có bệnh nổi không cơ chứ?Nhưng mà một Lam Thanh hay đùa nghịch,giàu sức sống thật sự rất hợp với khu vườn vốn yên tĩnh này.
Hai người vừa đi một lúc,Vĩnh Khang mới chợt nhớ ra việc quan trọng mà mình quên.
- Thôi rồi,xong rồi,tiêu rồi!
- Cậu sao nữa?
- Chết tớ rồi!- Vĩnh Khang đứng bật dậy.
- Cậu chết rồi sao?Thì ra trước giờ mình nói chuyện với xác sống sao?Thật đáng sợ!- Tử Phong xanh mặt nói.
- Tớ nói thật đó!Sao tớ lại quên đi ngày nay chứ?Làm sao bây giờ,cái thân xác mong manh này sẽ chết với la sát.- Vĩnh Khang càng nghĩ càng sợ.
- La sát?- Một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện.
- AN VĨNH KHANG CẬU RA ĐÂY CHO TÔI!!!
Vĩnh Khang vừa nghe xong chân tay rụng rời,chẳng lẽ ngày tận của cậu đã đến?