Nhà thi đấu rộng lớn hơn ngàn khán giả ai lại nghĩ đây chỉ là một trận đấu giao hữu cơ chứ.Trận đấu giữa câu lạc bộ bóng rổ của trường Quang Vân và một trường khác.Hai bên bắt tay nhau.Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về trường Quang Vân.Nhìn chàng trai với thân hình rắn chắc tươi cười rực rỡ bên đồng đội không nghĩ đây là người cách đây không lâu vừa bị hành hung bởi một cô gái.
Chuyện diễn ra tại biệt thự Hàn gia.Vĩnh Khang vừa chợt nhớ đến chuyện quan trọng trong ngày thì cũng là lúc nỗi ám ảnh của cậu xuất hiện.Với khí thế bức người,người con gái với mái tóc buột cao,mặc đồng phục câu lạc bộ bóng rổ,tay cầm quạt bằng giấy cứng khá to không thương tiếc nhè cậu nhóc Vĩnh Khang ngây ngô mà đánh.Sau khi sự việc kết thúc,mọi người mới biết đó là quản lí cấp cao của câu lạc bộ,xét về lí do ra tay thì là do sáng nay có trận giao hữu mà Vĩnh Khang thân là đội trưởng của câu lạc bộ lại không thấy đâu.Qua điều tra thì biết cậu đi ăn sinh nhật vào chiều hôm qua.Theo cô gái thì điều nay không thể tha thứ được và những người có mặt tại hiện trường cũng không thể giúp cậu biện minh vì nếu nói cậu uống rượu mà quên thì không phải số phận chàng trai càng tệ sao?
Nhưng dù sao đã là người thì cũng nên có lòng thương xót cho người gặp nạn,giúp cậu băng bó một chút nên trên mặt Vĩnh Khang lúc này,một miếng băng trên mũi,trên má,trên trán.Nói chung là chỉ có mặt cậu bị thương.Rất biết lựa chỗ đánh.
- Cái mặt bầu bĩnh đáng yêu của em tôi...- An Nhã nói bằng giọng luyến tiếc.Nhìn cậu cười cô không cười nổi.Còn đâu cái nơi để cô chơi đùa nữa.
- May mà đến kịp,nếu mà đến trễ tớ e không chỉ là cái mặt đâu!- Lam Thanh tặc lưỡi.
- Không ngờ Vĩnh Khang bình thường ngây ngô không biết thế nào là sợ nhưng trong lòng lại sợ một người đến như vậy.Cậu ta rốt cuộc đã người lớn hơn chút rồi!- Tử Phong nói.
Cả đám híp mắt nhìn cậu.Ở đâu ra khái niệm có sợ mới có lớn vậy.
- Mọi người,mọi người,tớ đi ăn với câu lạc bộ,các cậu đi ăn cùng không?- Vĩnh Khang vui vẻ chạy đến khán đài hỏi.
- Cậu muốn phá không khí sao?- Cô nàng quản lí thẳng tay cầm quạt đánh vào đầu cậu.
Cảm giác có vẻ rất đau.Cả đám cùng nghĩ,nghe tiếng vang thế kia mà.
- Nhưng...- Vĩnh Khang vừa ngẩng đầu lên lãnh thêm một phát.
- Nói cho cậu biết,cả đội không ai dám lại gần vị hội trưởng nhà cậu nên tốt nhất là không cho cậu ta đi cùng,như thế mọi người còn ăn gì nữa.Họ cần ăn không phải cần ngốc để khỏe như cậu.- Cô nàng chống nạnh nói.
- Thì ra là vậy.Vậy mọi người về trước nha,tớ đi ăn với cả đội rồi về.- Vĩnh Khang vừa bị cô nàng quản lí kéo đi vừa vẫy tay nói.
- Chị biết không,em nghĩ trong sáng quá cũng không tốt!- Lam Thanh nhìn An Nhã nói.
- Chị cũng nghĩ vậy...
- Giờ sao đây?Chẳng lẽ về trường?Xin phép nghỉ rồi lại lết xác về trường thì rất chán!- Tử Phong uể oải nói.
- Tớ đến hội quán cờ,hôm nay nghiên cứu về ván đầu trong giải đấu tháng trước.- Đan Bảo nói.
- Giải đó cậu đâu tham gia phải không?
- Ừ.Nhưng nghe nói có nhiều trận hay lắm!- Đan Bảo nói.
- Còn các cậu?- Giang Thiên nhìn những người còn lại.
- Tớ sẽ đi thăm Quân Tuyết!
- Vậy tớ và Khả Vi đánh lẻ các cậu thích đi đâu thì tùy!- Kiến Hàm xoa cằm nói.
- Em phải về phụ cửa hàng!
- Đừng lo!Có Thiên Vũ phụ thêm,thằng nhóc nhìn thế nhưng được việc lắm.- Kiến Hàm xoa đầu Khả Vi nở nụ cười ôn nhu cực kì.
- Chị và Nhạc sẽ đến đại hội nhạc tổ chức gần đây!
- Chị cũng đến?- Minh Nhạc ngạc nhiên.Đây được tổ chức bí mật sao cô biết?
- Mẹ nói cho chị mà!- An Nhã cười nói.
Quả nhiên là mẹ.Rốt cuộc bà ấy đang giở cho gì đây?
Nhìn từng người rời đi,còn hai bóng người đứng như trời trồng trước cửa nhà thi đấu.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?- Lam Thanh hỏi.
- Đi đâu sao?- Giang Thiên nhìn lên bầu trời xanh ngắt.
Trong một quán ăn truyền thống,hơn chục người ngồi xoay quanh một cái bàn dài,trên bàn là những món ăn hấp dẫn.
- Oa,trông ngon quá!- Vĩnh Khang nói.
- Mới thi đấu xong ăn những món này là tốt nhất!
- Vậy...
- Tôi chưa nói xong!- Cô nàng quản lí Song Song đánh vào tay cậu một cái.- Tuy nhiên khi ăn phải chú ý đến thứ tự các món,nhờ bổ sung thêm nhiều nước rõ chưa?
- Dạ!- Đồng thanh hô.
- Vẽ chuyện...- Vĩnh Khang ôm tay lầm bầm.
- Cậu vừa nói gì???
- Cậu vẽ truyện nha!
- Đây là vì sức khỏe của cả đội.Vì mục tiêu vô địch!- Song Song nhíu mày nói.Không phải tất cả là vì ước mơ của tên ngốc này sao?
- Nhưng....nhưng...- Vĩnh Khang khịt khịt mũi ra vẻ rất ủy khuất.
- Vẻ mặt gì đây?Đừng bày ra vẻ mặt tiểu mĩ nhân bị bắt nạt với tôi!- Song Song quay ngoắt đầu.
Cả đội nhìn vị đội trưởng tài giỏi đang bặm môi mà vờ như không thấy.Ngày nào cũng vẻ mặt này,sao không vùng lên một lần chứ.Đội trưởng mà thế này thì làm sao các cậu có thể...Cẩn thận nhìn Song Song rồi vội cúi đầu ăn theo chỉ thị.
- Cậu toàn đánh tớ,chưa đánh bọn họ bao giờ!- Vĩnh Khang cuối cùng ai oán nhìn Song Song.Đầu cậu bị cô đánh đến mức sắp luyện được thiết đầu công rồi.Đến cả khi cậu từ xa trở về thì bị cô mắng một trận...không thèm hỏi thăm người ta đến một tiếng.Bất công!
Cả đội vội đồng loạt nhìn cậu.Cái gì đây,chẳng lẽ lại muôn lôi các cậu cùng xuống hố?
- Cậu là đội trưởng,đánh cậu là làm gương cho toàn đội,có phải không?- Cô nhìn cả đội hỏi.
Cả đám không do dự gật đầu.Cái gì mà là đồng đội là phải bảo vệ nhau chứ.Cái đó là phải tùy lúc tùy đối tượng.
- Tớ làm sai cái gì?
- Cậu ngốc!
- Đó là tội sao?
- Tội rất nặng!
Nhìn cô nàng vừa ăn vừa nói,Vĩnh Khang tức nghẹn họng.Cậu đâu có ngốc lắm chỉ là khờ một chút,mà cho dù vậy ngốc đâu phải tội.Lam Thanh vẫn hay gọi Giang Thiên là đồ ngốc đấy thôi.Rõ ràng xem rất thân thiết mà.
- Tuyết!Em thấy sao rồi?- Tử Phòng đứng vừa đến thì tới ngay phòng vật lí trị liệu.
- Anh Tử Phong!- Quân Tuyết cười yếu ớt đáp.Cô ráng bước hết những bước cuối.
Tử Phong vội đến đỡ cô.Quân Tuyết có thể đi lại một chút như thế thật may mắn,chỉ tiếc mắt của cô vẫn chưa nhìn thấy.Tử Phong đưa tay vuốt miếng băng quấn hai mặt đau xót.
- Anh đừng lo.Anh Lạc Thần nói đã tìm được người có thể chữa mắt cho em.Vài tháng nữa người đó sẽ đến đây!
- Thật lâu đó!Nhưng Lạc Thần hay đến lắm sao?- Tử Phong khó chịu hỏi.Chẳng lẽ tên đó để ý Quân Tuyết nhà cậu.Như thế rất nguy hiểm.Tên đó có ơn với Quân Tuyết,nếu một ngày cô cảm động mà...đến lúc đó không phải cậu...thảm sao?
- Anh đừng nghĩ lung tung.Anh Lạc Thần vì anh Du mới giúp em thôi!Em cảm thấy thật may mắn vì là em anh ấy!- Quân Tuyết vỗ nhẹ bàn tay cậu nói.
- Anh có nghĩ lung tung gì đâu chứ?Đương nhiên là anh biết Lạc Thần vì Quân Du mới giúp em...- À mà khoan đã.Như thế không phải...Tử Phong lắc mạnh đầu.Không nên để trí tưởng tượng quá bay xa.- Chúng ta ra vườn hóng mát một chút nhé!
- Vâng!- Quân Tuyết nhẹ giọng nói.
Chuyển qua Đan Bảo.Cậu chạm mặt Tịnh Đan trước cửa hội quán,cô đang trò chuyện với một đàn anh trong hội rất vui vẻ.Phải nói sau chuyện đó cô càng ngày đẹp ra.Nụ cười trên môi lúc nào cũng rạng rỡ đến chói mắt.
- Tịnh Đan!- Đan Bảo lại gần gọi.
- Cậu cũng đến sao?
- Cậu không hi vọng tôi đến?- Đan Bảo hỏi một cậu bằng giọng nhạt thếch.
- Không...chỉ nghĩ cậu không hứng thú thôi.Nếu so với những giải đấu cậu từng tham gia,giải đấu này chỉ xem là cỡ trung mà thôi!
- Mỗi giải đấu có cái hay của nó.Với lại chúc mừng cậu,cậu đoạt giải quán quân phải không?
- Hóa ra cậu biết,cảm ơn nhiều!
- Anh có việc đi chút em cứ nói chuyện đi nha.- Vị đàn anh nói xong liền đi ngay.
- Cậu và anh ta rất thân thiết?
- Lúc cậu không có ở hội quán anh ấy giúp tôi rất nhiều!Chúng ta vào trong thôi!
- Ừ!- Ánh mắt Đan Bảo thoạt âm trầm một chút.
Bên trong mọi người đều tập trung xoay quanh một bàn cờ,ván đấu của giải đấu lần trước được tái hiện lại.
- Nếu chuyển nước đi thì cơ hội thắng không phải không có!- Đan Bảo chợt nói.
- Chuyển nước?Thật sự được sao?- Tịnh Đan ngạc nhiên.
- Đây...thay vì đánh ở đây có thể chuyển sang góc này...- Đan Bao cúi xuống cầm quần cờ thay đổi nước đi.
- Thật sự có đường mới...- Mọi người ồ lên.
- Nếu cậu có tham gia chắc phần thắng đẽ không thuộc về tôi.
- Chưa biết được.Thực lực của cậu so với tôi không chênh lệch mấy.
- Đây là khen sao?
- Ừ.
Tịnh Đan đỏ mặt đổi chủ đề.
- Nên xem những ván khác nữa.
- Ừm!
Minh Nhạc ngồi lặng trên ghế nhìn lên sân khấu.Vốn tưởng An Nhã cũng như cậu chỉ đến để thưởng thức hóa ra cô cũng biểu diễn,hòa tấu cũng một nghệ sĩ nam nổi danh khác,hai người đều chơi đàn violon và khá hòa hợp.Tiếng đàn vừa dứt một tràn pháo tay nổi lên.Hai người đồng loạt cúi đầu.Minh Nhạc đồng thời cũng rời ghế ngồi đến phía sau sân khấu.
Nhìn hai người bàn luận sôi nổi,nam nghệ sĩ đối với An Nhã nâng tay khẽ hôn nhẹ.Minh Nhạc giật mạnh tay An Nhã kéo cô ra sao mình.Nam nghệ sĩ ngạc nhiên một chút sau đó mỉm cười lấy cớ rời đi.
Đuổi theo sau Minh Nhạc,An Nhã thật không hiểu sao cậu lại có thái độ thất lễ như vậy.
- Minh Nhạc,hành động vừa rồi của em thật không đúng,sao lại đối với anh ấy như vậy?
- Thế Nhã muốn sao?Muốn tôi nhìn thấy anh ta hôn Nhã sao?- Minh Nhạc quay phắt người hỏi.
- Đó chỉ là xã giao thôi mà.
- Cũng không được!Nhã một chút cũng không nhớ những gì chúng ta nói tối qua sao?Một chút cũng không nhớ sao?- Minh Nhạc lắc vai cô hỏi.
- Từ từ Nhạc...
- Nếu Nhã không biết thì để tôi nói lại.Tôi không xem Nhã là chị gái,cả đời này cũng không thể bởi vì tôi không cách nào mà yêu chị gái của mình Nhã hiểu không?
- Này,em vừa nói gì cơ?
- Tôi thích Nhã,là tình yêu không phải tình thân!
- Là...tình yêu?- An Nhã mở to mắt nhìn cậu.
Minh Nhạc chợt nhận ra mình hơi lố vội bịt miệng lại.Làm sao đây?Đã nói ra rồi.Minh Nhạc nhìn nét mặt của An Nhã.Cô đứng đơ người,mắt mở lớn nhìn cậu.Vẻ mặt bàng hoàng của cô làm cậu cảm thấy bị tổn thương.
- Cứ xem như tôi chưa từng nói gì đi!- Minh Nhạc lững thững xoay người rời đi.
Phía sau,khi An Nhã thoát khỏi cơn mê người đã đi đâu mất.
Khả Vi căng thẳng chống hai tay lên đùi.Làm ơn nói cho cô biết cô đã làm gì sai mà Kiến Hàm không nói không rằng kéo cô đến gặp ba mẹ cậu,cô chưa chuẩn bị tâm lí gì cả.
- Cháu chịu được con nhà cô sao?- Mẹ Kiến Hàm hỏi.
- Không...- Khả Vi lúng túng bật ra một từ ngay lập tức nhận được nụ cười “ấm áp” của người bên cạnh.Cô vội trấn tĩnh nói.- Kiến Hàm thật sự rất tốt ạ.
- Nhìn nó chỗ nào tốt?- Ba Kiến Hàm nhíu mày,nhìn ông với cậu rất giống nhau ở đôi mắt.Đôi mắt rất thâm thúy.
- Đó là ba chưa biết giá trị của con trai mình thôi.Với người ba mà con mới hai tuổi xách ra cổng ghi tấm biển trao tặng thì làm sao mà hiểu?- Kiến Hàm thản nhiên nói.
- Khụ!- Khả Vi đang uống nước thì xém sặc.Gia đình Kiến Hàm cô nên nói sao?
- Cho nên cô bé,anh là một đứa trẻ có tuổi thơ rất đáng thương nên em phải biết yêu thương,quan tâm anh hiểu chưa?- Kiến Hám thì thầm bên tai cô.
Khả Vi cảm thấy,bạn trai mình ngoài nguy hiểm thì đáng thương chỗ nào.May mắn anh đa số vẫn ôn nhu.Lần này cũng cho cô bài học,phải cận thẩn lời nói của mình vì Kiến Hàm thật sự nhớ rất dai.
Kiến Hàm cười khẽ nhếch môi một cái.Giữ chặt để làm gì sao?Giờ cho cô biết anh làm sao để giữ chặt cô trước.Lí do ai nhìn cũng thấy.
Giang Thiên và Lam Thanh đến biển,một bãi biển vắng với màu nước xanh biếc đẹp mắt,óng ánh tia sáng mặt trời phản chiếu.Lam Thanh mới đầu đến rất vui vẻ nhưng sau đó chỉ toàn ngồi một chỗ xây lâu đài cát.Xây xong một cái sóng vồ làm biến mất nhưng dường như nó không thấy chán nhưng Giang Thiên thấy chán.Tưởng nó sẽ như bao cô gái khác đùa nghịch trong nước,có khi phải nhảy ùm xuống bơi vài vòng chứ,đằng nay,mặc áo phông,quần ngắn tới gối ngồi xây lầu đài cát như mấy đứa con nít.Giang Thiên tới gần nó,tay chọc chọc phá lầu đài chưa xây xong.
- Cô sao không ra tắm mà chỉ ngồi đây xây lầu đài là sao?Không thích biển sao?
- Tôi rất thích biển nhưng không thích tắm biển,ngồi đây xây lầu đài cát vui hơn.- Lam Thanh đáp,tay tỉ mỉ chỉnh lại chỗ bị cậu phá.
Giang Thiên nhìn ra biển,rất đẹp.Một ý nghĩ trêu chọc nổi lên.Nếu Lam Thanh chỉ muốn ngồi chỗ thì cậu sẽ bắt nó di chuyển.
Thốc.Lam Thanh bị Giang Thiên bế lên hướng tới biển.
- Anh làm gì vậy?Mau buông tôi ra.
- Đương nhiên là cho cô tận hưởng nước biển rồi.
- Không được!- Lam Thanh muốn giãy ra.
- Chẳng lẽ cô không biết bơi?
- Còn lâu!
- Vậy...thả nè!- Giang Thiên bất ngờ buông tay,Lam Thanh nhất thời rơi xuống nước.Miệng u ớ chỉ kịp gọi bật ra một tiếng.
- Không...
Tõm.
Mặt nước dao động một chút rồi chìm lìm.
- Này mau bơi lên xem!
Không tiếng đáp lại.
- Lam Thanh!Đừng đùa nữa,cô biết bơi mà phải không?
Nhìn mặt nước phẳng lẳng Giang Thiên mới thấy hối hận vì hành động của mình.
- Lam Thanh!Chết tiệt!
Giang Thiên nhảy xuống.Mò mẫm trong làn nước,cậu thấy thân thể Lam Thanh bập bệnh trong nước.Giang Thiên vội ôm lấy cơ thể nó.Vỗ vỗ má Lam Thanh nhưng nó không có dấu hiệu tỉnh lại.Giang Thiên vội áp môi mình vào môi nó truyền khí.Khi chút khí trong miệng cậu gần như cạn kiệt Lam Thanh mới ho ra một tiếng.Hai người nổi lên.Lam Thanh dựa vào người cậu ho sù sụ.
- Cô ổn chứ?Sao lại không nói là không biết bơi...
- Lên bờ trước đã!- Giang Thiên kéo nó vào bãi cát.Quần áo trên người cả hai ướt sũng.Giang Thiên ôm nó vào người sưởi ấm.Không nghĩ nó lại không biết bơi.- Tìm chỗ lau khô người trước đã!
- Ừ...- Lam Thanh nép vào người cậu.Vừa rồi nó vừa sợ vừa lạnh.
May mắn gần đó có nhà nghỉ mát của gia đình cậu.
Sau khi tắm rửa xong,Lam Thanh mặc trên người bộ quần áo rộng thùng thình của Giang Thiên,lập tức quấn người trong chăn run lên.Giang Thiên cầm máy sấy kéo nó lại gần.
- Mau sấy khô tóc!Ngoài điểm yếu dễ nhiễm lạnh cô lại không biết bơi...xem ra cô không phải toàn năng.
- Con mắt nào của anh thấy tôi toàn năng?- Lam Thanh hừ hừ nói.
- Sao không biết bơi thế?Chẳng lẽ không chịu học?- Giang Thiên cẩn thận sấy tóc nó vừa hỏi.
- Có học nhưng không được.Do lúc nhỏ từng xém chết đuối nên cứ vào nước lớn thì có cảm giác bất lực không sao cử động được.
- Tôi xin lỗi...suýt chút nữa thì...
- Anh đâu biết...
- Tôi nghĩ vẫn nên dạy cô bơi!
- Anh đi chết đi!- Lam Thanh thúc cùi trỏ vào người cậu.
- Tôi nói thật đó,vẫn nên học một chút...
- Không thích!
- Là sợ chứ gì?
- Không phải!
- Không cần tự lừa dối bản thân!
- Có anh mới vậy!
- Được rồi,tôi sẽ tạm gác chuyện này sau!Còn lạnh không?- Giang Thiên cất máy sấy sang một bên vòng tay ôm cục bông lớn.
- Đương nhiên là lạnh rồi.Nước mùa này là lạnh nhất!- Lam Thanh hít hít chóp mũi đỏ.
Giang Thiên khẽ cười.Vừa nãy làm cậu lo chết đi được.
Trong phòng họp trường Quang Vân.
- Năm nay buổi dã ngoại sẽ tổ chức thể nào đây?- Một giáo viên hỏi.
- Chúng ta cũng đã cho học sinh đi khá nhiều nơi.Năm nay nên có đổi khác một chút.
- Nếu vậy thì phân chia lớp để đi.Cứ hai lớp sẽ đi một nơi,hoạt động sinh hoạt tự quyết định!- Minh Hạo xoay bút trên tay nói.
Chuyến đi này xem như là cho học sinh thư giãn trước khi bước vào kì thi cuối năm đầy áp lực.