Trường Quang Vân bắt đầu tăng giờ học lên,các câu lạc bộ tạm thời dừng hoạt động.Chương trình học gấp rút,dành nhiều thời gian cho việc ôn tập thi cuối năm học.
Lam Thanh nằm dài trên bàn,nhìn lên bảng với dòng chân ghi bằng phấn đỏ “ Ôn Tập Cuối Năm Học “.Không ngờ thời gian trôi nhanh quá,mới đó sắp kết thúc quãng thời gian năm nhất rồi.Có rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng thật sự rất vui.À,nó gắn bó với hội kỉ luật cũng xem là lâu đi,thật không nghĩ mình là thành viên hội kỉ luật.
- Lam Thanh,kiến thức ôn tập cậu chép hết chưa?- Khả Vi hỏi.
- Chép hết rồi!Sao vậy?- Lam Thanh nghiêng đầu hỏi.
- Vậy là tốt rồi,tớ lo là cậu chưa chép thôi.Kì thi này quyết định thành tích học cả năm,cậu không thể để tuột mất thành tích được!- Khả Vi chống nạnh nói.- Tuyệt đối phải giữ vững thành tích!
- Khả Vi!Hôm nay cậu sao vậy?- Lam Thanh nhăn mặt hỏi.- Bình thường cậu đâu để ý đến thành tích của tớ đâu...sao hôm nay lại...có chuyện gì sao?
- Nếu tớ không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đó thì thật không biết nữ sinh năm nhất đây như tụi mình thật lắm đứa khó ưa!
Số là Khả Vi quyết định vào thư viện mượn ít tài liệu để ôn tập tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô nàng được gọi là hoa khôi năm nhất.Hai con nhỏ ấy vào thư viện không biết để học hay tán chuyện mà ngồi tán chuyện mãi.Vốn Khả Vi chẳng muốn quan tâm làm gì nhưng nội dung cuộc nói chuyện thì không thể bỏ qua được.Thuật lại một cách ngắn gọn và súc tích thì đại khái là như vầy.Hai cô nàng tự thành mình không chỉ có vẻ bề ngoài xuất sắc thành tích học tập lại cao nhưng lại không được mấy anh chàng hội kỉ luật chú ý.Đặc biệt hai người họ một thích Giang Thiên,một thích Kiến Hàm nên dẫn đến ghen tức nói xấu.Nói Khả Vi xấu,không xứng với Kiến Hàm,thành tích cũng chỉ hạng xoàng.Nói Lam Thanh bạo lực,cũng chẳng đẹp đẽ gì mà cứ suốt ngày bám lấy Giang Thiên.Thậm chí còn cười nhạo thành tích của Lam Thanh chỉ là do may mắn,kì thi cuối năm này chắc chắn sẽ rớt thảm.
- Cho nên,nhất định kì thi chúng ta sẽ cho họ thấy ai mới là không xứng!- Khả Vi tràn ngập lửa chiến nói.Nhất định phải nhờ Kiến Hàm ôn tập cho thật tốt!
- Tớ với Giang Thiên có gì đâu mà họ lại nói thế?- Lam Thanh nhíu mày.
- Lam Thanh...cậu đến bây giờ vẫn không hiểu rõ tâm ý của hội trưởng sao?- Khả Vi chán nản nói.Thấy nó ngày càng thân thiết với Giang Thiên cứ ngỡ nó ít nhất cũng cảm nhận được chút nhưng lời nó nói ra lại giống như không biết gì hết.
- Tâm ý?Tớ đâu có thuật đọc tâm.
- Lam Thanh! Cậu thấy hội trưởng đối với cậu thế nào?
- Thế nào là sao?Không phải giống oan gia sao?
- Cậu thấy hội trưởng đối với cậu khác với mọi người sao?
- Khác chỗ nào?
- Lam Thanh!- Tiếng Giang Thiên gọi ngoài cửa.Cậu hai tay đút túi,dáng đứng hơi nghiêng nhìn nó.
- Sao thế?- Lam Thanh đứng dậy hỏi.
- Đi cùng tôi lát!
- Được!
- Lam Thanh!Nghe lời tớ nói.Cậu hãy suy nghĩ về những gì Giang Thiên đối với cậu và cách cậu đối với anh ấy khác với đối với bạn bè thông thường ở chỗ nào!Điều này quan trọng với cậu lắm đó!- Khả Vi nắm tay nó nói.
- Rồi,rồi!Tớ sẽ suy nghĩ!- Lam Thanh phất tay nói cho có lệ rồi đi.
Nhìn hai người vừa đi vừa nói,Khả Vi thở nhẹ một hơi.Tội nghiệp hội trưởng.Giờ không phải là lúc lo chuyện tình của hai bọn họ.Trước phải học tốt đã nhất định phải cho hai con nhỏ đó...à không con nhiều nữ sinh không cam lòng khác thấy lựa chọn của Kiến Hàm là đúng.Không thể khiến cậu mất mặt được.
- Chúng ta đi đâu đây?- Lam Thanh hỏi.
- Lấy đề thi!
- Hả?- Lam Thanh mở to mắt nhìn cậu.
Giang Thiên nghiêm chỉnh,nâng giọng nói.
- Thật ra là hội kỉ luật còn có một nhiệm vụ nữa là giữ cho đề thi cuối năm là bí mật cho đến trước ngày thi một hôm.Đề thi đó vốn là do mẹ tôi ra.
- Giang Thiên...
- À.Vì nó là bí mật nên cho dù là người trong hội cũng không được mở ra xem...nhưng nếu cô muốn...chúng ta có thể nhận lúc trên đường về...xem một chút...- Giang Thiên cúi thấp kề sát mặt nó nói còn cười nhếch một cái.
- Cái gì?Tôi không đời nào làm chuyện đó!Anh nghĩ Lam Thanh tôi là ai chứ!Tôi có thể vô kỉ luật nhưng vẫn rất trung thực!- Lam Thanh vỗ ngực nói.
- Ồ,giờ tôi mới biết đó!- Giang Thiên gật gù.
- Vậy là ý gì?Trước giờ tôi cái nào mà không trung thực chứ?- Lam Thanh bất mãn nói.
- Tự cô biết chứ sao tôi biết được!- Giang Thiên cười vô tội rồi xoay người đi tiếp.
Lam Thanh cắn tay suy nghĩ.Mình không trung thực chỗ nào chứ?Ngoài mượn việc công để trốn học,nhờ Khả Vi chép bài hộ thì hình như đâu có làm việc gì không trung thực.Cô nàng bị vấn đề mình trung thực hay không quấy nhiễu đầu óc.
- Đứng ngẩn ra đó làm gì!Còn không mau đi!- Giang Thiên từ xa gọi lớn.
- Tới...tới ngay!
Không hiểu Giang Thiên lôi đâu ra chiếc xe đạp để đi.Lam Thanh thật không hiểu nổi không phải cậu còn một chiếc ô tô để bên kí túc sao?Nhưng cậu chỉ cười nói,lâu lâu đổi không khí.
Ngồi phía sau cho cậu đèo,Lam Thanh có thêm một thắc mắc.
- Sao lại kêu tôi đi cùng?Không phải chở thêm tôi sẽ nặng hơn sao?
- À thì...Đem cô theo sẵn tiện đưa luôn tài liệu ôn thi.Tôi đã cố sức rất nhiều để cô lọt vào top mười,đợt này bị loại ra không phải tôi mất mặt sao?- Giọng cậu có chút ác liệt nhưng mặt đã đỏ lên.Thật ra là tình cờ nghe Tử Phong nói đạp xe chở người mình thích trên phố cảm giác rất tốt,kiểu như rất lãng mạng,cậu ta muốn đợi đến khi Quân Tuyết hoàn toàn phục hồi sẽ làm vậy.Nhưng mà,mặc dù không mệt nhưng cậu cảm thấy...ai...không tốt chút nào.Phải chen chúc ở chốn đông người cũng thật mệt.Có lẽ cậu thật sự không hợp với cái gọi là lãng mạng.
- Áp lực quá đi!Hết anh rồi lại Khả Vi!- Lam Thanh xụ mặt áp trán vào lưng cậu.
- Thôi thì cô cố được đến đâu hay đến đó nhưng nhất định không lười là được rồi!
- Biết rồi!Tôi sẽ chích thời gian quý báu của mình ra để ôn tập.Nhưng mà nếu lần này thành tích của tôi vẫn tốt không phải nên có thưởng sao?
- Thưởng?Ừm cô muốn gì?
- Tạm thời chưa nghĩ ra,đợi tôi nghĩ ra sẽ nói với anh.Đến lúc đó nhất định không được nuốt lời!
- Quân tử nhất ngôn!- Giang Thiên nói.
Cả hai dừng trước cổng biệt thự nhà Giang Thiên.Giang Thiên nhấn chuông cửa,người hầu ra mở cửa,Giang Thiên tạm thời để xe ở ngoài cùng Lam Thanh đi vào.
Bác quản gia đứng đợi sẵn ở phòng khách đưa cho cậu hai tập hồ sơ,một bìa trắng,một bìa nâu.Giang Thiên nhìn quanh nhà hỏi:
- Ba mẹ tôi đâu?
- Ông bà chủ sáng nay đến chi nhánh tập đoàn ở thành phố T rồi,bà chủ nhờ tôi đưa cái này có thiếu gia.À đây là tài liệu thiếu gia dặn.Nhưng sao thiếu gia không để tôi...
Giang Thiên vội vàng bịt miệng ông lại.Không để cho những chữ còn lại “đem đến mà đích thân tới lấy “ thốt ra ngoài.
- Không có gì!- Giang Thiên vội buông ông ra.Giang Thiên đưa tập hồ sơ bìa trắng cho nó.- Nhớ giữ kĩ.
- Ừm.
Thấy phản ứng của Giang Thiên ông cũng đoán được cậu muốn gì,có nhất thiết phải bịt miệng ông thế không chứ?Người già đã hít thở khó khăn rồi.
- Chúng ta đi thôi!- Giang Thiên kéo tay nó đi.
- Khoan đã!Thiếu gia!
- Chuyện gì sao?- Giang Thiên và nó dừng lại nhìn ông.
- Ông cụ ở Anh vừa gọi đến!
Giang Thiên ngẩn người ra rồi nhẹ gật đầu một cái:
- Tôi biết rồi!Cảm ơn bác!Đi thôi!
Giang Thiên sao không biết ông cụ ở đây là ai chứ?Đó là ông nội của cậu,xem ra là lại hối thúc cậu về Anh.Nản thật!
- Giang Thiên,anh sao vậy?- Lam Thanh hỏi.Từ khi rời nhà đi vẻ mặt cậu trầm hẳn xuống,cũng chẳng nói chẳng rằng gì.
- Không sao!- Giang Thiên lắc đầu.
- Có quỷ mới tin!
- Tôi nói thật!- Im lặng một lát cậu lại hỏi.- Nếu một ngày tôi không còn bên cô như lúc này nữa cô thấy sao?
- Ý anh là nghĩ hè anh sẽ đi đâu xa để chơi sao?Yên tâm,tôi sẽ không buồn đau vì hè tôi đã lên kế hoạch cả rồi.Vào năm học chúng ta vẫn sẽ gặp lại mà.- Lam Thanh đập vào lưng cậu một phát.
- Không,ý tôi là sẽ đi rất lâu,cho dù năm học tới nữa chúng ta vẫn sẽ không gặp lại!
- Anh nói gì lạ vậy?Sao chúng ta lại không gặp lại?- Lam Thanh vội hỏi.
Giang Thiên bóp thắng xe,dừng xe trước cổng trường,rồi mới nói:
- Sau năm học này tôi phải tới Anh tiếp quản công ty chính bên ấy!Tôi sẽ không thể trở về đây trong thời gian dài.
- Tới Anh?
Học sinh năm ba bận rộn với kì thi cuối năm quyết định tương lai của họ.Năm ba sẽ thi trước hai năm còn lại hai tuần,từ giờ đến đó,học sinh năm hai và năm nhất tích cực ôn tập.
Hội vắng đi Đan Bảo,Lam Thanh hay Khả Vi cũng không đến chẳng còn bầu không khí náo nhiệt nữa.Giang Thiên ngồi trên sân thượng mắt nhìn xuống sân trường.
- Cậu sao vậy?Lại bận tâm chuyện về Anh nữa sao?- Kiến Hàm lại gần hỏi.
Giang Thiên không đáp.
- Từ giờ đến khi hoàn thành năm học cậu còn hơn ba tuần.Trong khoảng thời gian đó nói rõ lòng mình ra hết đi!
- Tớ thật sự đã quên mất mình phải về Anh trong thời gian qua.Chính vì vậy nên ý định theo đuổi LamnThanh chưa bao giờ lung lay nhưng giờ cho dù được cô ấy chấp nhận tớ vẫn phải về Anh sẽ phải bắt cô ấy chờ đợi một thời gian dài...
- Tớ biết cậu đây là nghĩ cho Lam Thanh nhưng liệu cậu buông được không?- Kiến Hàm hỏi.
Ánh mặt Giang Thiên ảm xuống như cậu trả lời.
- Giang Thiên,trong chuyện tình cảm không thể tránh khỏi sự ích kỉ.Chỉ cần cậu không làm gì có lỗi với Lam Thanh trong thời gian rời đi,tâm niệm nhất định sẽ về trong thời gian sớm nhất vậy là đủ rồi.Còn về Lam Thanh bọn tớ sẽ giúp cậu canh chừng nhưng nó còn tùy thuộc vào Lam Thanh đối với cậu như thế nào vì bọn tớ không thể ngăn cô ấy lựa chọn người mà mình thích.Với tính của Lam Thanh nếu đã thích một người ắt hằn sẽ không thay đổi.Tìm lúc thích hợp để bày tỏ.
Giang Thiên trầm mặc.
Lam Thanh vừa gác hai chân lên bàn vừa lấy tài liệu Giang Thiên ra học một chút.Bất giác lại nhớ đến lời nói của Giang Thiên hôm trước.Mặc dù sau đó cậu một mực nói đó chỉ là giả thiết nhưng nó vẫn cảm thấy chút kì lạ ở thái độ của cậu.
Ngậm cây bút trong miệng đưa lên đưa xuống.Lam Thanh dán hai mắt lên trần nhà miên man suy nghĩ.Nếu cậu thật đi thì cảm giac lúc đó của nó thể nào?Hẳn là sẽ buồn đi vì dù sao cũng đã là bạn bè thân thiết như vậy...thì buồn là đúng...nhưng...
- Lam Thanh,cậu ôn đến đâu rồi?- Khả Vi đến bên cạnh hỏi rồi.
- Một chút! - Lam Thanh đáp.
- Kiến Hàm có đưa tớ vài đề thi năm trước,cùng giải thử đi!- Khả Vi đề nghị.
- Chúng ta cùng làm!- Lam Thanh gật đầu.
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua,để lại trong khoảng thời gian đã qua những kỉ niệm khó quên.