Hàn Lam Thiên, tiểu thiếu gia của Hàn gia, con trai của chủ tịch Hàn Giang Thiên và phu nhân yêu quý của mình Trần Lam Thanh. Ngay từ nhỏ, Lam Thiên đã lộ khí chất cao quý, lạnh nhạt y chang Giang Thiên lúc lớn. Cậu là một đứa trẻ thông minh, giỏi rất nhiều thứ nhưng khổ nỗi một điều là cậu lại mắc bệnh tiết kiệm năng lượng giống mẹ mình. Cậu cửa miệng" Thật phiền phức" luôn được phối với bộ dáng biếng nhác. Đối với mọi người cậu luôn là một bộ dáng lạnh nhạt nhưng đối với phụ mẫu của mình cậu lại đóng vai một...bảo mẫu chu toàn.
Sau khi Lam Thiên đến tuổi đi học, Giang Thiên và Lam Thanh quyết định dọn đến gần trường Hoàng gia gồm hai cấp bậc tiểu học và sơ trung để thuận tiện cho cậu đi hoct, đồng thời cũng gần trung tâm thành phố thuận lợi cho việc đi làm của Giang Thiên, hơn nữa như thế cũng không lo Lam Thanh buồn chán. Nếu hỏi tại sao họ không dọn về nhà chính của Hàn gia là bởi vì họ muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình, hơn nữa nhà chính bây giờ cũng náo nhiệt lắm, gia đình Tống Minh Hạo cũng chuyển về đó, cậu con trai Tống Khang Vĩ cũng rất được ưa thích và đặc biệt cậu rất ngưỡng mộ Giang Thiên và xem Giang Thiên như một thần tượng, Thiên Vũ và Ngọc Uyển có được cô con gái xinh như búp bê - Hàn Ngọc Mai, nhìn rất nhu thuận nhưng là một đứa nhóc ồn ào. Nói ra cũng thật khó hiểu, thế hệ trẻ đối với Giang Thiên thập phần kính sợ, trong mắt bọn chúng Giang Thiên là một người cao cao tại thượng, thập toàn thập mĩ, có thể không nghe lời ai nhưng nhất định sẽ nghe lời Giang Thiên. Xem như đó cũng là lí do khiến cậu chuyển ra ngoài đi, không muốn mất hình tượng. Nếu còn sống ở đó đảm bảo hình tượng của Giang Thiên sẽ nhanh chóng sụp đổ. Và Lam Thiên là người thấu hiểu điều đó, hình tượng của ba mẹ cậu thật sự không tốt đẹp như bao người thấy.
Nói về Lam Thiên, ngoài đôi mắt lạnh nhạt giống Giang Thiên thì cậu lại có khuôn mặt pha lẫn giữa đáng yêu và lạnh lùng của Lam Thanh và Giang Thiên. Cậu không có mái tóc đỏ rực như ba mình mà nó là một màu đỏ hơi nghiêng về hồng. Nhưng có một điểm không thể lẫn vào đâu của con trai Hàn gia là vẻ ngoài suất không ai bằng, luôn là tâm điểm dù đã cố gắng làm cho bản thân mờ nhạt. Mỗi lần nhìn lại bản thân và nhìn đến ba mẹ của mình, Lam Thiên luôn thở dài chán nản khiến hai vị ngơ ngác nhìn cậu không rõ lí do.
Một ngày nghỉ trong căn nhà nhỏ mà ấm áp của gia đình Giang Thiên, tiểu thiếu Hàn Lam Thiên mười tuổi, người đeo tạp dề sọc caro đứng trong bếp thuần thục làm đồ ăn sáng. Cậu nhìn đồng hồ trên tay, tám giờ rồi, tắt bếp, Lam Thiên cầm theo một cái mui và cái chảo bước lên lầu, đứng trước một căn phòng, cậu đút chìa khóa dự phòng, vắn chốt mở cửa bước vào, nhìn hai người đang ôm nhau ngủ ngon lành, hai thân hình được ánh nắng sáng chiếu lên, một hình ảnh thật ấm áp nhưng trong mắt Lam Thiên thì lại khác, cậu không tiếc phá vỡ khung cảnh ấm áp này bằng âm thanh đinh tai nhức óc, mui và chảo chạm vào nhau.
- Mau dậy đi!
- Ồn ào quá!- Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn khó chịu, chiếc chăn trên giường được kéo mạnh phủ lấy hai thân hình trên giường.
- Nếu không dậy thì nhịn bữa sáng.- Lam Thiên không thèm gõ nữa lạnh nhạt phun ra một cậu.
Một người trên giường ngồi bật dậy kéo theo người con lại gác đầu trên vai người đó. Cả hai người đôi mắt đều nhắm nghiền.
Lam Thiên híp mắt nhìn hai người trên giường, người vừa ngồi bật dậy, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc xanh màu biển, nét mặt thanh tú, da trắng hồng trẻ trung, đôi mắt nhắm chặt chưa thể mở là mẹ của cậu Trần Lam Thanh. Người bám Lam Thanh, người đàn ông với vẻ ngoài anh tuấn, mái tóc đỏ rối trông lười biếng là ba cậu Hàn Giang Thiên,chủ tịch tập đoàn số một thế giới BS, người đàn ông lạnh lùng tài giỏi nhưng trông mắt cậu chỉ là tên dính vợ mà thôi.
- Mẹ muốn ăn.- Lam Thanh dụi mắt nói.
- Anh muốn ngủ.- Giang Thiên cọ đầu vào cổ nó nói.
- Mẹ muốn ăn.
- Anh muốn ngủ.
Lam Thiên liếc mắt nhìn hai người. Rầm. Lạnh lùng quay lưng đóng mạnh cửa lại. Thật phiền phức.
Sau đó, bữa sáng cũng trải qua bình yên, Giang Thiên vào phòng làm việc giải quyết ít chuyện. Đối với Lam Thiên, lúc ba cậu làm việc là nhìn thuận mắt nhất. Còn về phần mẹ cậu...
- Lam Thiên...mẹ muốn ăn kem.- Lam Thanh nằm ườn trên salon, cả người lười biếng, hai mắt lim dim hưởng thủ ánh nắng sáng chiếu trên người.
- Không được. Mẹ mới vừa cảm xong không thể ăn. Đợi khỏe thêm mới được ăn.- Lam Thiên vừa gọt trái cây vừa nói.
Lam Thiên nhìn mẹ mình, độ trẻ con tỉ lệ thuận với tuổi. Lam Thiên lấy một miếng lê đút vào miệng Lam Thanh.
- Kem hết rồi. Chiều con sẽ đi mua.
- Mẹ biết con rất tốt mà.- Lam Thanh ôm chầm lấy cậu con trai dụi dụi vào người cậu làm nũng.
- Đừng. Nhột lắm.- Lam Thiên đẩy đẩy Lam Thanh nhưng cậu lại không dùng nhiều sức.
Hai người còn đang đùa giỡn thì Giang Thiên đứng trên lầu nhìn xuống, hai mắt lạnh nhìn. Cậu bước xuống lầu, kéo Lam Thanh về phía mình, nhìn Lam Thiên nói:
- Mẹ con! Vợ ba!
- Con có nói gì đâu.
- Biết là tốt.- Giang Thiên hài lòng gật đầu.
- Thả em xuống được chưa?- Lam Thanh nói. Bị ôm cũng không dễ chịu lắm.
Buổi trưa của gia đình Giang Thiên.
Lam Thiên vẫn là người làm cơm, cậu còn nhỏ nhưng bữa cơm cậu làm lại vô cùng thịnh soạn, một vì mẹ cậu ăn nhiều, hai vì ba cậu kén ăn. Không biết từ lúc nào Giang Thiên lại rất kén ăn.
Ăn xong, ba người quây quần trong phòng khách,Giang Thiên đọc báo, Lam Thiên làm bài tập, Lam Thanh xem anime.
Bất chợt Lam Thanh đột nhiên nhìn hai người gọi:
- Thiên.
Hai cha con đồng loạt nhìn nó, ánh mắt như chờ nó nói. Vẻ mặt y chang nhau.
- Thiên.
- Em/ mẹ muốn nói gì.- Hai người đồng loạt nhíu mày.
- Thiên.- Lam Thanh che miệng cười gọi tiếp.
- Gì?- Hai người đồng loạt sinh khí. Gọi mà sao không nói gì hết.
- Không có gì.
Hai người híp mắt nhìn nó. Lại sao nữa đây.
- Chiều đi chơi đi!- Lam Thanh nói.
- Em muốn đi đâu?- Giang Thiên gấp tờ báo hỏi.
- Em không biết. Lam Thiên, theo con chúng ta nên đi đâu?- Lam Thanh hỏi cậu con trai.
- Con không muốn ra ngoài. Nếu muốn ba mẹ có thể đi riêng.- Lam Thiên đem sách vở đi cất.
- Con thật tàn nhẫn.- Lam Thanh bĩu môi nói.
Nói thì nói vậy nhưng buổi chiều Lam Thiên lại nói là đến sân trượt băng. Cậu nhóc trông lạnh nhạt thể nhưng quan tâm mẹ lắm. Cậu giống Giang Thiên, không nỡ để Lam Thanh buồn. Mặc dù biết dung túng nó là không tốt nhưng vẫn không nhịn được mà chiều theo.
Ở sân trượt băng, Lam Thanh thì tha hồ mà bay nhảy trông khi đó Giang Thiên và Lam Thiên hai người theo sát nó, chỉ sợ nó ngã. Hai cha con chẳng khác nào hộ vệ của nó cả.
Nói chung, ngay từ nhỏ, Lam Thiên đã nhận thức được rằng, ba mẹ cậu vẫn chưa thật sự trưởng thành dù họ đã lớn tuổi, họ cần có một người trông nom. Nếu trong gia đình, ngay cả cậu cũng vô tư thì nhà sẽ loạn mất, vậy nên cậu quyết định trở thành một bảo mẫu gia đình, chăm lo cho ba mẹ của mình.
Ở nhà cậu là bảo mẫu, ở ngoài cậu bất đắc dĩ...làm đại ca.
Buổi sáng đầu tuần, Lam Thiên như thường lệ làm bữa sáng, nhắc nhở ba cậu trước khi đi làm nếu không lại quên này quên nó, dặn dò mẹ cậu vài cậu sau đó tự đạp xe đến trường Hoàng Gia.
Dù là tiểu thiếu gia của tập đoàn lớn nhưng Lam Thiên không giống nhưng cô cậu nhà giàu khác đi đến đâu cũng có người đưa người rước. Cậu thích tự thân vận động hơn.
Lam Thiên vừa đến cổng trường đã nghe tiếng gọi lanh lảnh từ xa:
- Thiên! Thiên! Chờ tớ với!
Lam Thiên giương mắt nhìn cậu bé đang chạy hộc hơi đến, mái tóc vàng bay phấp phới với gương mặt trẻ con hồng lên. Cậu bé đó là Từ Diệc Phàm, con trai của Kiến Hàm cùng Khả Vi, sinh sau cậu hai tháng. Theo nhận xét của Lam Thiên thì Kiến Hàm là một con cáo già còn Khả Vi có phong phạm của một tiểu thư ôn nhu, nhưng không hiểu sao Diệc Phàm không giống cha cũng chẳng giống mẹ, trời sinh trẻ con cần bảo hộ, à...cậu ta có giống cha mẹ về vẻ ngoài.
- Chờ...chờ tớ với.- Diệc Phàm chống hai tay trên đầu gối thở dốc.
- Cậu lần nào cũng vội vã cả, sao không tham gia đội điền kinh đi.- Lam Thiên lạnh nhạt nói, thản nhiên dắt xe bỏ rơi Diệc Phàm đằng sau.
- Cậu thật ác độc. Đó là do cậu không gọi tớ dậy.- Diệc Phàm ai oán nói.
- Tớ là bảo mẫu của cậu sao? Chúng ta cũng chẳng cùng nhà.
- Lam Thiên. Cậu không thể nói như thế chứ?- Diệc Phàm bám lên lưng Lam Thiên ủy khuất nói. Thật khiến người ta tổn thương.
- Thật phiền phức. Mau nhảy xuống cho tớ.
- Không. Tớ còn mệt lắm.- Diệc Phàm phồng má nói.
Và như thường lệ, Lam Thiên bước vào lớp cùng với một koala lông vàng trên lưng.
Vị trí ngồi của Lam Thiên là bàn cuối lớp cạnh cửa sổ, một vị trí thuận lợi cho sự lười biếng của cậu.
- Yo. Lam Thiên. Hôm nay lại vất vả nhỉ?- Một cậu bạn tóc đen đang quét lớp, đứng chống cây chổi vẫy tay chào.
- Ừm.
Đến chỗ Lam Thiên, Diệc Phàm mới chịu nhảy xuống bỏ cặp lên bàn bên cạnh, xoay ghế ngồi nói cậu bạn tóc đen:
- Tớ nói nè, Cao Văn! Lam Thiên cậu ta lạnh lùng lắm đó. Sáng nay không thèm gọi tớ dậy.
- Đó là do cậu thèm ngủ thôi.- Cậu bạn Cao Văn xoa đầu cậu cười nói.
- Hai người đều đáng ghét như nhau.
- Ờ, Lam Thiên. Trước lúc cậu đến, Diệp Hoa, Nhan Nhan, Minh Hoàng, Tử Lẫm kéo đến. Chậc, bọn nó cứ như binh đoàn ấy.- Cao Văn chậc lưỡi nói.
Lam Thiên hơi nhướng mày. Diệp Hoa là con gái của Đan Bảo và Tịnh Đan, dù là con gái như Diệp Hoa lại mang khí chất quân nhân của ba mình, phóng khoáng và cũng thích thư giãn gân cốt. Nhan Nhan là con gái của Vĩnh Khang và Song Song, cô bé mang nét ngây thơ của ba mình nhưng cũng bạo dạn lắm như thế mới chơi được với Diệp Hoa chứ. Minh Hoàng là con trai của Minh Nhạc và An Nhã, giống cha mình có khí chất nho nhã, thiên tài âm nhạc. Tử Lẫm là con trai Tử Phong và Quân Tuyết, một cậu nhóc bạo dạn và nóng nảy. Bốn đứa nhỏ hơn cậu hai tuổi hay chơi chung với nhau, học cùng lớp và đều là con của những tên rắc rối ( cái nhìn của Lam Thiên) nên cũng thường gây ra rắc rối.
- Thế...bọn nó nói gì?- Lam Thiên úp mặt xuống bàn hỏi.
- Hì. Bọn nó nói là muốn nhờ cậu giải quyết chút chuyện. Số là có gây sự với một vài đàn anh trường khác đó mà. Xem thú vị lắm đó.Hắc.- Cao Văn cười với đôi mắt giảo hoạt.
Lam Thiên nhìn Cao Văn rồi lại nhìn Diệc Phàm mở to đôi mắt mù mờ.
- Hai người sinh cùng bệnh viện đúng không?
- Cậu nói vậy là sao?- Hai người nhìn cậu khó hiểu.
- Tôi đoán là hai người bị lộn cha mẹ. Bệnh viện đó xem chừng cũng sơ xuất quá!
- Tớ và cậu ta sinh khác tháng sao mà nhầm được.- Diệc Phàm chống hai tay xuống ghế nói.
- Bỏ quá đi! Thế cậu tính sao? Bọn nó nói cậu là thủ lĩnh đó. Coi chừng là số cậu sẽ khổ đây!- Cao Văn che miệng cười trên nổi đau của người khác.
Lam Thiên bâng quơ nhìn ra cửa sổ. Trưa nay nên làm món gì đây?
Giờ tan học, Lam Thiên đạp xe đến siêu thị mua đồ nấu bữa trưa, cậu không quên mua thêm mấy hộp kem cho mẹ. Vừa đạp xe qua bãi đất trống gần nhà, đã có một hàng rào người đứng chắn đường đi.
- Mày là Hàn Lam Thiên?- Tên cầm đầu lên tiếng hỏi.
- Thì sao?
- Đàn em của mày chọc bọn tao. Bọn nó nói là do mày sai khiến. Hừ. Hôm nay không cho mày bài học thì mặt mũi bọn tao để đâu!- Tên cầm đầu giận dữ nói.
Bọn nhóc đó...Lam Thiên nghiến răng mắng trong lòng. Tên cậu hay lắm hay sao mà thích mang ra vậy hả? Lam Thiên nhìn đồng hồ, nếu giờ không về thì không kịp nấu cơm trưa mẹ cậu sẽ bị đói.
- Xông lên!
- Phiền phức.- Lam Thiên lầm bầm.
Hơn mười tên cấp hai cao hơn cậu cái đầu vây cậu lại. Cả đám xông lên, thấy Lam Thiên đứng im, vẻ mặt ung dung không phản ứng thì các tức giận.
Lam Thiên dùng xe đạp né tránh nhưng cũng không tránh khỏi vương víu, túi đồ trên xe rơi xuống, đám người chỉ lo đánh còn bận tâm gì nữa nhưng Lam Thiên thì khác, đồ ăn trưa rời xuống đất, may mắn đều được đóng gói nên bẩn chút cũng không sao nhưng mấy hộp kem rơi xuống bị đạp lên đạp xuống, nắp mở ra kem rơi hết xuống đất. Lam Thiên mắt lạnh nhìn đám người gây họa, bọn chúng thoáng rùng mình lùi lại. Thằng nhóc này thật đáng sợ.
- Là các người tự chuốc lấy.
Binh. Bốp. Bốp. Một loạt tạp âm vang lên. Lam Thiên phủi phủi bụi trên người. Ít nhất lúc này cậu thấy ba mình đã làm được một việc có ít là dạy võ cho cậu. Lam Thiên nhặt đồ dưới đất dắt xe đạp đi, để lại một câu:
- Từ lúc các người bắt nạt người nhỏ hơn đã chẳng còn mặt mũi rồi.
Lam,Thiên đem đồ về nhà, cửa nhà đóng kín. Lam Thiên bước vào nhà, trên bàn trong khách là một mảnh giấy" Mẹ tới công ty ăn trưa với ba con, tối mới về. Con ăn trưa một mình nhá!". Lam Thiên mặt lạnh xiết chặt tờ giấy, cầm theo túi đồ trên tay ném vào thùng rác, cậu nhấc điện thoại gọi:
- Một phần sushi đến số nhà XX.
Sáng hôm sau, Lam Thiên vừa đến cổng trường, đám người bị cậu đánh hôm qua mang theo thương tích đứng ngay hàng cúi đầu hô to:
- Đại ca!- Bọn họ đã bị chinh phục bởi khí phách của Lam Thiên.
Con koala trên lưng cậu tròn mắt, học sinh trường đứng lặng người nhìn. Lam Thiên lạnh nhạt bước qua.
Và ở một góc nào đó của trường, trong nhà vệ sinh, bốn đứa nhỏ hai gái hai trai hì hục dọn vệ sinh, vừa dọn vừa khóc, Lam Thiên đại ca thật ác, bắt bọn nó phảo dọn nhà vệ sinh, chỉ là mượn tên thôi mà.
**************************
Theo mọi người thì tính cách Lam Thiên giống Lam Thanh hay Giang Thiên? Mình viết mà còn mù mịt vấn đề này.
A, còn dự tính viết thêm một chương ngoại truyện về cậu nhóc này nữa nhưng mà thay còn số 12 hơi bị đẹp. Hay là thôi nhỉ?