Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 40



Giáo sư Snape sẽ không vì một con sư tử mà buông tha cho đàn sư tử giống như kỳ vọng của Ron.

Vào mùa giải Quidditch giống như lửa xém lông mày, giáo sư Snape cũng sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội đả kϊƈɦ đội bóng của học viện đối thủ. Dường như tất cả thành viên của đội bóng đều bị anh tìm phiền toái, thậm chí ngay cả người yêu mới đương nhiệm anh cũng không buông tha.

"Lão biên bức đáng giận, Harry cậu xác định ông ta thật sự thích cậu sao?! Sao mình một tí cũng không nhìn ra?!" Ron phẫn nộ nói.

Snape vừa mới cho Harry một buổi cấm túc, lý do là Harry là ngã bộ giáp trêи hành lang, mà Merlin biết cái bộ giáp kia thích nằm trêи mặt đất, nếu không phải Flich cưỡng chế làm nó đứng lên, nó thậm chí có thể vẫn sẽ duy trì tư thế nằm trêи đất cả đời, mà bọn Harry chỉ là đúng lúc đi ngang qua.

"Đây quả thực là lý do trừng phạt không có đạo lý nhất của ông ta!" Sư tử nhỏ tóc đỏ lải nhải nói.

" Ách...Ron", Hermione do dự nhìn bạn thân đang tức giận, cuối cùng vẫn quyết định nói ra suy đoán của mình, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy giáo sư Snape chỉ đang tìm một lý do để hẹn hò với Harry sao? Thầy ấy không trừ điểm Gryffindor a."

"Hẹn...Hẹn hò?!" Biểu tình hoảng sợ của Ron quả thực giống như nhìn thấy một con sâu Flo bẻ đang ăn một con Bằng Mã vậy.

" Làm gì có ai muốn hẹn hò với người yêu mà dùng cách này?!" Sư tử nhỏ kinh hách quá độ qua một lúc lâu mới tỉnh lại, sau đó cậu cố gắng làm ra vẻ bản thân không bị lời nói kia làm sợ hãi mà tiếp tục khiển trách Snape.

"Ừm, giáo sư Snape." Hermione cực kỳ chắc chắn mà trả lời.

Harry xin lỗi mà nhìn bạn thân của mình, Ron thật sự khó thích ứng với quan hệ của cậu và Snape, nhưng vì để cậu không quá bối rối, sư tử nhỏ tóc đỏ luôn cố gắng làm ra bộ dáng tiếp thu, làm cho Harry và Hermione nhìn thấy đều cảm thấy cậu thật vất vả.

Mà hai ngày nay Draco lại càng biệt nực, quý tộc nhỏ luôn là trợn mắt tức giận nhìn Harry, lại luôn vào lúc không có người chú ý mà đi đến nhóm Gryffindor, điều này làm cả Ron trong ba người đều không biết nên khóc hay nên cười trộm trong lòng, bất quá Ron cũng không ngốc đến mức nói ra trước mặt Malfoy.

Bất quá Harry sẽ không vì Ron khó tiếp nhận và Draco biệt nữu mà từ bỏ Snape, hơn nữa cậu không cho rằng nếu cậu thật sự dùng Hedwig đưa thư nói với Snape cậu không chấp nhận anh, người đàn ông kia sẽ ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng của anh tiếp nhận bức thư, cho Hedwig một loại thảo dược làm thù lao, sau đó an tâm mà làm giáo sư của Harry Potter mà không nghĩ cái gì khác.

Người đàn ông kia phỏng chừng sẽ đem công chúa cú tuyết mà Harry yêu quý bắt lại, sau đó uy hϊế͙p͙ Harry nếu không đáp lại anh sẽ nấu một nồi độc dược cú mèo.

Kẻ Được Chọn yên lặng mà run rẩy một chút, quyết định sau này muốn đưa thư cho Snape vẫn nên tận lực tránh dùng đến Hedwig vẫn tốt hơn.

"Mặc kệ nói thế nào, ông ta cũng quá không có tình thú rồi." Ron lẩm nhẩm lầm nhầm nói

"Nga, Ron, đó là giáo sư Snape, không lẽ cậu nghĩ có thể trông cậy thầy ấy thâm tình chân thành nắm tay Harry, mời Harry tối nay đến văn phòng của thầy ấy cùng nhau nấu độc dược sao?" Hermione nói, sau đó đồng tình nhìn thoáng qua Harry.

Harry tự hỏi một chút, quyết định là vẫn không nên kể cho Ron và Hermione biết chuyện khi Snape thổ lộ với cậu đã mắng cậu ngu ngốc có lẽ tốt hơn.

Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, Harry tạm biệt hai người bạn của mình, đi đến hầm tìm người yêu giáo sư của mình để cấm túc.

Khi Harry đến hầm, giáo sư Snape đang ngồi sau bàn làm việc chờ cậu, nhìn Harry giống như một con mèo yên lặng đi vào văn phòng của mình, khóe miệng Snape gợi lên.

" Mấy hôm trước Lucius có gửi cho tôi một bức thư thú vị, trong thư con của anh ta cảm thấy cực kỳ sầu lo với vị mẹ đỡ đầu có tuổi không khác cậu ta là bao." Severus mềm nhẹ hòa hoãn nói, " Nhanh như vậy đã không chờ được đã tuyên cáo quyền sở hữu sao?Ân?"

Bậc thầy độc dược sung sướиɠ giả cười mà thưởng thức gương mặt nháy mắt đỏ bừng của người yêu Kẻ Được Chọn của mình, phối hợp với đôi mắt xanh biếc, thoạt nhìn có vẻ cảnh đẹp ý vui hoạt bát mà mỹ vị.

Nhưng khi kết hợp với cặp kính cũ nát kia lại có chút không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ hà khắc của Slytherin. Severus hơi hơi híp mắt.

"Lại đây" Anh nói, đồng thời hướng Harry mở ra hai tay.

Harry ngoan ngoãn đi về phía giáo sư của mình.

Kẻ Được Chọn đối với quan hệ mới của mình và giáo sư độc dược vẫn đang trong giai đoạn thích ứng, điều này làm Harry ở trước mặt người đàn ông có chút chân tay luống cuống, không biết nên nói gì. May mắn Snape có điểm mạnh ở phương diện này, nên cũng làm Harry bớt đi một ít việc.

Thật ra bản thân của Harry cũng không quá để ý đến cái gọi là tôn nghiêm hay phải chiếm được vị trí chủ đạo. Rốt cuộc thì đời trước Harry dùng gần hai phần ba thời gian để làm người dẫn đầu, một con tốt thí, mà một phần ba thời gian khác cậu đều dồn trọng tâm đặt trêи việc để mình bình an khỏe mạnh trưởng thành.

Hiện tại, Harry rốt cuộc cũng có cơ hội an tâm hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm, từ người yêu của cậu. Loại cảm giác này cực kỳ mới mẻ với Harry, cũng hoàn toàn không phản cảm.

Hơn nữa, việc làm chủ quyền khống chế gì đó, lại không phải nếu Harry muốn thì người đàn ông này sẽ vui vẻ mà chắp tay nhường lại, ở trước mặt người đàn ông này, cho dù cậu đã bao nhiêu tuổi thì cũng đều chưa đủ thành thục. Kẻ Được Chọn vừa cọ tới cọ lui đi vòng qua bàn làm việc đi đến bên người Snape, một bên thiên mã hành không mà thất thần.

" Em lại suy nghĩ cái gì? Potter?" Severus thú vị mà nhìn biểu tình thay đổi thất thường của Harry, duỗi tay kéo người ngồi lên đùi mình, thuận tiện xoa xoa đầu tóc mềm mại của đối phương.

"Gọi em Harry." Kẻ Được Chọn ngửa đầu kháng nghị.

"Được. Harry." Giáo sư có lệ nói, một bên duỗi tay lấy xuống cái mắt kính chướng mắt trêи mặt Harry.

Harry không hiểu mà chớp chớp mắt, nhìn Snape trước mắt đang trở nên mơ hồ.

"...Có lẽ tôi thật sự nên suy xét đến việc làm độc dược khôi phục thị lực cho em" Sau khi trầm mặc một lúc. Severus nói.

"Bất quá chỉ có thể sử dụng trong văn phòng của tôi." Anh bổ sung, sau đó thuận tay đeo mắt kính lên mặt Harry.

Harry duỗi tay điều chỉnh lại vị trí mắt kính.

"Như vậy, quý ngài Kẻ Được Chọn bận rộn của của chúng ta, nếu không phải tôi yêu cầu, có phải em thật sự tính đến thứ tư mỗi tuần mới có thể xuất hiện trong văn phòng của tôi? Tôi giả thiết em còn nhớ buổi phụ đạo mỗi tối thứ tư." Severus từ phía trêи nhìn xuống Harry, bất mãn nói.

"Cũng...Cũng không có việc gì...tìm thầy." Harry lắp bắp nói.

"Nga? Không có việc gì? Như vậy cuối tuần trước em đến chỗ tôi làm gì? Tính đúng thời gian đến để nghe tôi thông báo sao?" Severus đem mặt hơi hơi để mắt vào Harry nhướng mày hỏi.

"Em….Em đến để trả sách, là quyển sách Lý Luận Về Pháp Thuật Hắc Ám mà em mượn của thầy, giáo sư." Harry không tự nhiên mà hơi né về phía sau, sau đó phát hiện không gian Severus để lại cho cậu thật sự không nhiều lắm, vì thế mặt càng thêm đỏ.

"Không cần dùng kính ngữ với tôi, Harry, lúc chỉ có hai chúng ta không cần dùng kính ngữ. Tôi hy vọng quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng." Severus vươn tay xoa mặt Harry, chậm rãi vuốt ve, biểu tình chăm chú.

"Sev..verus?" Harry hơi hơi nghiêng đầu để thích ứng cách xưng hô mới với người đàn ông, "Sev?"

Đôi mắt đen thuần khiết của người đàn ông trong nháy mắt càng thêm nhu hòa, anh hơi hơi gợi lên khóe miệng, việc này làm anh trông có vẻ cực kỳ ôn nhu.

Harry nhướng mày nhìn Severus, tầm mắt chậm rãi dừng ở vị trí nào đó. Sau đó Harry đột nhiên vươn tay đè bả vai Severus, để mặt dựa sát vào mặt đối phương, không thuần thục hôn lên đôi môi đang cười nhạt của đối phương.

Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Severus nhướng mày, duỗi tay nâng gáy Harry, từ động tác trúc trắc của Kẻ Được Chọn tiếp nhận quyền chủ động.

Khác với lần trước, anh chậm rãi dẫn đường cho cậu bé trong ngực, cùng cậu môi lưỡi giao triền. Anh tùy ý để sự dụ hoặc từ cậu từng chút từng chút ăn mòn sự tự chủ mà từ trước đến nay anh luôn tự hào, cho đến khi sự ăn mòn đó chạm đến điểm mấu chốt của anh, làm anh cảm giác được nguy hiểm.

Người lớn tuổi cực kỳ khắc chế mà tách ra khỏi người trong lòng mình.

"Cực kỳ nhiệt tình" Severus thong thả mà khàn giọng nói, sau đó cười khẽ nhìn Harry, "Có vẻ năng lực học tập của em ở phương diện này tốt hơn Bế Quan Bí Thuật, nhưng kỹ thuật vẫn tệ như trước."

"Hô...hô...Anh...anh...hỗn đản!" Kẻ Được Chọn đang cố gắng ổn định hơi thở thẹn quá thành giận nói, đồng thời nỗ lực mở to mắt trừng người đàn ông đáng giận

trước mặt.

"Bất quá tôi sẽ dạy em" Severus nói.

Harry nháy mắt đỏ mặt yên lặng không nói

"Tôi sẽ dạy cho em tất cả, nhưng em phải mau chóng lớn lên, Harry." Severus thở dài nói.

"Em đã hai mươi bảy tuổi rồi" Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó hoàn toàn tương phản với lời nói của mình, giống như một đứa trẻ mà ôm eo Severus, vùi mặt vào áo choàng của đối phương.

Lời của con lười: Mấy bạn ơi, tui đang có hứng làm bộ này nên hiện tại tui sẽ lên chương bộ này đều đều nhé. Mấy bạn iu nhớ ủng hộ bộ này với mấy bộ khác của tui nữa nghen. Iu mọi người nhìu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.