Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 41: 41: Đừng Mở Mắt





Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, Duy Thành ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn người con gái trước mặt.
"Sao cô lại cầm điện thoại của vợ tôi?"
Mai Thư đỡ trán thở dài thườn thượt.

Cô lấy điện thoại trong túi ra rồi quét vân tay trước mặt Duy Thành, vừa chứng thực vừa nói.
"Đây là điện thoại của em, Mai Thư cũng là em, người không nhận ra em là anh đấy đồ ngốc."
Duy Thành cúi đầu nhòm chiếc điện thoại trên tay Mai Thư một lúc rồi lại ngẩng lên, hướng cô mỉm cười vô cùng rạng rỡ.

"À đúng rồi, em là vợ tôi mà."
Mai Thư liếc mắt với người đàn ông kia, không nhịn được mà dùng hai tay vò vò mái tóc rối bù của anh, tự nghịch đến bật cười.
"Đi về thôi kẻ say rượu."
Nói rồi Mai Thư liền đỡ Duy Thành đứng dậy.

Người đàn ông này vừa cao vừa nặng hơn cô, sức cô đương nhiên không thể đỡ nổi anh.

May mắn là anh vẫn còn khá tỉnh táo, có thể đi được nhưng hơi loạng choạng.

Đỡ Duy Thành tới gần chiếc xe máy, Mai Thư lúc này mới thấy một vấn đề nan giải.

Để người đàn ông này ngồi sau lưng cô thì liệu anh có ngã lộn về đằng sau không? Mai Thư đen mặt đứng day trán, giá mà cô nghe lời anh sớm đi học lái xe thì tốt rồi.
Rốt cuộc Mai Thư cũng phải gọi taxi cho Duy Thành còn bản thân thì đi theo phía sau.
Sau một khoảng thời gian chật vật, Mai Thư cuối cùng cũng vác được ông chồng say rượu về tới nhà.

Tạm thời "vứt" anh trên giường lớn, Mai Thư xoay người đi xuống phòng bếp pha cho anh một cốc nước chanh, ai mà ngờ lên đến nơi đã thấy người đàn ông này đang nôn ói trong nhà tắm.
"Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu vậy?"

Mai Thư nhìn Duy Thành đang ngồi thở trên sàn nhà mà không khỏi lo lắng.

Bố cô trước giờ chưa từng nhậu nhẹt quá nhiều, cô cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu, chỉ có thể ngồi bên cạnh xoa lưng cho anh.
Nôn được một trận, tinh thần Duy Thành dường như tỉnh táo hơn rất nhiều.

Anh ngồi ngây ra đó mà nhìn Mai Thư, ánh mắt kỳ lạ khiến cô hơi sợ.
"S… sao thế?"
"Mai Thư."
"Đúng, em là Mai Thư đây."
Người đàn ông kia đột nhiên vươn tay kéo Mai Thư khiến cô giật mình, theo quán tính mà ngã thẳng vào lòng anh.

Mùi rượu nồng nặc lập tức xộc vào khoang mũi, Mai Thư bất giác nhíu mày vì khó chịu, toan vùng dậy rồi thoát khỏi vòng tay Duy Thành.

Đáng tiếc, anh lại ôm cô rất chặt.

Người đàn ông tận dụng thời cơ siết lấy eo Mai Thư, cả khuôn mặt anh vùi sâu xuống hõm vai cô, giọng nói trầm thấp mơ hồ.
"Thư à, anh rất mệt."
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông không ngừng phả vào da thịt, Mai Thư thấy ngứa ngáy vô cùng.

Nhiệt độ cơ thể cô cũng dần dần tăng lên theo anh, chưa gì mà hai má đã đỏ bừng bừng.

Thật ra hai người bọn họ không phải chưa từng tiếp xúc thân mật, chỉ là tư thế ái muội như vậy, Mai Thư đúng là lần đầu trải qua với anh.

Cô thật sự không đỡ nổi.
"Anh uống nhiều quá… em có pha nước chanh cho anh.

Hay là em đi lấy nhé?"
Nghe thấy cô gái nhỏ nói muốn đi, Duy Thành lại càng ôm chặt lấy cô.

"Vợ ơi, em để anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi."
Người đàn ông thấp giọng năn nỉ, Mai Thư đương nhiên không thể không mềm lòng.

Duy Thành thật sự rất biết cách khiến trái tim Mai Thư nhũn ra, rất biết cách đánh bay phòng tuyến cuối cùng của cô gái.
Cứ im lặng như vậy, không du͙ƈ vọиɠ cũng không ý niệm khác thường, Duy Thành chỉ đơn giản là ôm chặt lấy Mai Thư, vùi đầu vào hõm vai cô, tham lam hít sâu vào mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên mái tóc.

Men rượu trong người dần dần tan đi, tâm trí anh cũng thanh tỉnh trở lại, nhưng anh vẫn không hề muốn buông tay.
"Anh uống nhiều như vậy, hẳn là trong lòng có chuyện khó chịu.

Nếu anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chia sẻ với em." Mai Thư biết Duy Thành đã tỉnh táo hơn ban nãy liền nhẹ nhàng lên tiếng hỏi chuyện.

Thế nhưng Duy Thành lại không trả lời thẳng luôn câu hỏi của Mai Thư mà chỉ thầm thì: "Em có cảm thấy anh rất thất bại không?"
"Sao lại như vậy? Trong mắt em, anh rất tốt."
Không chỉ tốt thôi đâu, Mai Thư còn thấy anh rất hoàn hảo nữa kìa.

"Tại sao em lại đồng ý ở bên cạnh một kẻ như anh?"
Duy Thành mơ hồ hỏi, Mai Thư ngơ ngác không biết trả lời ra sao.


Cô không biết hiện tại người đàn ông này đang nghĩ gì, cũng không biết anh có hết say thật hay chưa.

Suy ngẫm lâu thêm một chút, Mai Thư quả thật không nhớ được vì sao bản thân mình đã đồng ý với anh.

Vì điều kiện anh tốt? Hay vì ngoại hình anh rất thu hút?
"Có lẽ vì cái An từng nói tính tình anh rất tốt.

Bản thân em cũng cảm thấy tính tình anh rất tốt."
"Không." Duy Thành ở trên vai Mai Thư khẽ lắc đầu.

"Tính tình anh không tốt."
"Không tốt chỗ nào?"
"Anh lừa em đấy." m thanh người đàn ông ngày càng nhỏ đi, khiến Mai Thư phải cố gắng lắm mới nghe ra được anh nói gì.

"Tất cả đều là giả bộ đấy."
"Anh giả bộ là người tốt tính sao?"
"Ừm."
"Vậy tính cách thật sự của anh như thế nào?"
Mai Thư vừa dứt lời liền bắt gặp Duy Thành đang ngẩng đầu nhìn cô.

Bây giờ cô mới để ý, chồng cô có một đôi mắt rất sâu và đen, cả con ngươi như ẩn chứa một hồ nước rộng lớn.

Mai Thư cảm thấy mình như đang bị nhấn chìm trong hồ nước ấy, anh nhìn cô chăm chú tới mức khiến cô hơi ngột ngạt.
"Anh không muốn em nhìn thấy bộ mặt thật của anh.

Nếu em nhìn thấy… em nhất định sẽ rời bỏ anh."
Duy Thành khẽ cụp mắt, đầu cũng hơi cúi xuống.

Nhìn anh lúc này hệt như một chú mèo lạc chủ vậy.
"Giả vờ cũng được, biến thành người khác cũng được, anh cần em… anh cần giữ lại một lý do để em không bỏ đi… Anh…"
Trái tim trong lồng ngực trái ngày càng đập mạnh, Mai Thư hồi hộp, chăm chú lắng tai nghe người đàn ông trước mặt.


Nhưng dường như anh đã không nói tiếp được nữa, cô buộc phải khẽ lên tiếng.
"Anh làm sao?"
Rốt cuộc Duy Thành cũng không nói thêm gì nữa.

Thay vào đó, anh đột ngột ngẩng đầu chạm vào đôi môi người con gái trước mặt.
Nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, chỉ nhẹ nhàng hệt một cơn gió mùa xuân dịu dàng.

Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Mai Thư ngạc nhiên đến đờ người.
Cô cứ tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn tới mức khiến Duy Thành chỉ muốn hôn cô nhiều thêm một chút nữa.
Vài phút trôi qua, Mai Thư rốt cuộc cũng nhận ra bản thân vừa bị hôn trộm.
Cô bắt đầu luống cuống tay chân, không biết nên làm gì cũng không biết phải nói gì.

Bản thân cô vẫn còn ngồi trong lòng Duy Thành, cô đương nhiên khó có thể đẩy anh ra lập tức.

Người đàn ông ấy tiếp tục cúi đầu kề sát gương mặt Mai Thư, cả thân người đổ dồn về phía cô.

Mai Thư theo bản năng dùng tay chống lên lồng ngực Duy Thành, ngăn động tác đột ngột tiếp theo của anh.

Nhưng mà chút xíu lực cản đó cũng không đủ khiến anh dừng lại, Mai Thư cứ vậy mà mở to mắt nhìn gương mặt anh tuấn đang ngày một kề sát.

"Em cứ muốn nhìn anh chằm chằm như vậy sao?"
Duy Thành đột ngột mở mắt, giọng nói khàn khàn vang lên khiến Mai Thư giật mình.
"Hả?"
"Anh hiện tại muốn hôn em, em cứ mở mắt nhìn anh như vậy sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.