Mùng một được nghỉ, vợ chồng Duy Thành tranh thủ về quê chúc Tết một lượt rồi quay lại thành phố.
Thật ra ngày Tết năm nay của bọn họ cũng không khác gì ngày thường, vẫn đi làm rồi về nhà, vất vả nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Hoặc có thể là do khúc mắc tinh thần đã được giải quyết, cuộc sống của hai người họ liền trở nên vui vẻ hơn.
Sang đến tháng hai âm lịch, bố của Duy Thành từ nước ngoài trở về.
Lần đầu tiên được gặp bác trai, Mai Thư phát hiện chồng mình chính là một bản sao y như đúc của bố anh ấy.
Không bàn tới ngoại hình có nét tương đồng với nhau, ngay cả cách nói chuyện cùng nụ cười của bác trai cũng vô cùng quen thuộc với cô.
Bố của Duy Thành rất thân thiện, khác hoàn toàn với mẹ của anh.
Qua cuộc gặp gỡ đó, Mai Thư cũng biết được ít nhất người đàn ông của cô còn có một người bố thương anh.
"Hai đứa quen biết nhau thế nào vậy?"
Đang ăn cơm vui vẻ, bố của Duy Thành bỗng nhiên hỏi Mai Thư câu này.
Mai Thư nhất thời chưa kịp phản ứng, cô không biết nên trả lời là quen nhau do đồng hương hay do đi xem mắt nữa.
"Bọn cháu…"
"Bọn con quen nhau bằng một cuộc xem mắt."
Duy Thành nhanh chóng trả lời trước, Mai Thư ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh.
Không có gì khác thường cả.
"Xem mắt?" Bác trai chợt bật cười.
"Con lừa ai chứ không lừa được bố đâu, một đứa như con mà cũng chịu đi xem mắt à?"
Duy Thành cúi đầu khẽ cười.
Anh ở dưới mặt bàn lén lút nắm lấy tay cô gái bên cạnh.
"Vậy bố nghĩ tụi con gặp nhau thế nào?"
Lần này bác trai không trả lời Duy Thành nữa mà lại nhìn Mai Thư hỏi.
"Có phải nó đặt bẫy con không?"
Mai Thư nghe vậy phì cười.
Tính ra bác trai cũng rất hiểu Duy Thành đấy chứ, nói anh giăng bẫy cô thì không hề ngoa chút nào.
Duy Thành cũng thản nhiên thừa nhận.
"Bố đoán đúng rồi đấy.
Cô con dâu này của bố là do con tốn trăm phương nghìn kế mới bắt về được."
Cuộc gặp gỡ cứ vậy mà kết thúc trong vui vẻ.
Mai Thư cũng nghe được rất nhiều chuyện về bố chồng cô.
Duy Thành kể rằng, bác trai ở nước ngoài đã có một gia đình riêng.
Anh không trách ông cũng không có ý kiến gì về việc đó, anh cảm thấy rất vui khi bố anh lại có được một gia đình hạnh phúc, cho dù trong gia đình đó không có anh.
"Vậy còn anh? Anh phải làm sao đây?" Mai Thư bỗng cảm thấy đau lòng cho chồng cô, anh giống như một món đồ bị hết người này đến người khác vứt bỏ vậy.
"Hiện tại anh có em là đủ.
Chúng ta sẽ tự xây dựng một gia đình riêng." Đó là lời Duy Thành dùng để dỗ dành Mai Thư, anh muốn cô cảm thấy yên lòng.
Mai Thư không biết phải diễn tả thế nào về nụ cười của anh khi đó, cô chỉ có thể nắm chặt lấy tay người đàn ông nhẹ giọng.
"Em sẽ là gia đình mới của anh."
***
Sau khi người lớn hai bên gia đình gặp mặt, ngày tổ chức đám cưới của vợ chồng họ nhanh chóng được định đoạt.
May mắn rằng, bố mẹ Mai Thư đến cuối cũng không biết được cô đã đi đăng ký kết hôn với Duy Thành hơn nửa năm nay rồi.
Mọi chuyện cứ vậy mà diễn ra vô cùng thuận lợi.
Ngày đám cưới, cậu em trai duy nhất của Mai Thư đã mừng cho cô một số tiền rất lớn so với thu nhập hiện tại của nó.
Hiếu nói đó là tiền của Duy Thành, là do nó không cần nữa nên mới đưa cho Mai Thư.
Nhưng cô biết rõ, thực chất là em trai cô ngay từ đầu đã không có ý lấy số tiền này.
Theo suy nghĩ của Hiếu, nó căn bản chỉ muốn thử Duy Thành, để xem xem anh ấy có đủ thành ý muốn cưới chị nó hay không.
Dù sao thì Mai Thư cũng là chị gái duy nhất của nó mà.
Cả gia đình lớn và gia đình nhỏ đều được trọn vẹn, Mai Thư cảm thấy chuỗi ngày gần đây chính là hạnh phúc nhất.
Dù cho sau này cuộc sống của cô chắc chắn sẽ còn gặp nhiều biến động, nhưng cô từ giờ cũng không còn phải đi một mình nữa.
Người đàn ông ấy rất đặc biệt, anh ngang nhiên bước vào cuộc đời vốn đã định sẵn cô độc của cô, tiếp tục cho cô cảm giác muốn yêu và được yêu lại từ đầu.
***
"Nếu sau này chúng ta xảy ra tranh chấp, em hãy nhắm mắt lại và đếm từ một đến một trăm, anh đảm bảo sau khoảng thời gian đó sẽ nói xin lỗi em, bất kể dù anh đúng hay sai cũng vậy."
"Mạnh miệng như vậy sao? Ngộ nhỡ anh không thực được thì sao đây?"
"Giấy tờ quyền lực đều ở chỗ em, lúc đó em cứ trực tiếp khiến anh trắng tay là được.
Nhưng mà em yên tâm, anh vẫn còn đeo bám em dài dài."
***
Cơn mưa hôm đó bắt đầu mối lương duyên của chúng ta.
***Hoàn chính văn***.