Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 8: 8: Mẹ Chồng





Thế là Mai Thư và người chồng cưới vội của mình đã sống với nhau được hơn một tuần rồi.

Cô cũng đã dần dần làm quen được với thói quen và sinh hoạt khi ở chung.

Thật ra là ngoài việc ngủ nghỉ, mọi thứ đối với Mai Thư đều rất ổn thỏa.
Duy Thành cũng có thói quen xấu, ví dụ như việc anh lười tắm.

Có lẽ đàn ông ai cũng như nhau, đều khá bừa bộn và cẩu thả với chính bản thân mình.

Nhưng được cái anh rất "nghe lời" Mai Thư, cô chỉ cần nhắc nhẹ vài câu là anh đã răm rắp làm theo rồi.

Nhiều lúc Mai Thư cảm thấy anh khá ngoan ngoãn, giống như một cậu em trai hiền lành của cô vậy.
Ngoài việc lười tắm ra thì thói quen sinh hoạt hằng ngày của Duy Thành không có điểm gì gây trở ngại cho Mai Thư.

Ngược lại, Mai Thư còn cảm thấy việc lười biếng một chút giúp anh trở nên "chân thực" hơn rất nhiều.

Phụ nữ lạ lắm.

Họ thường xuyên ao ước gặp được một người đàn ông hoàn hảo như các nhân vật trong tiểu thuyết lãng mạn.

Nhưng đến khi gặp được rồi, họ lại cảm thấy người đó quá xa vời, hoàn toàn không thể với tới.

Mai Thư thì cũng như vậy.

Cho nên việc phát hiện ra Duy Thành còn có nhiều tật xấu khác làm cô rất vui vẻ.

Hai người bọn họ đăng ký kết hôn vốn chỉ có vài người biết.

Ngay cả đối với gia đình mình, Mai Thư vẫn chưa dám mở miệng thưa chuyện.

Đơn giản là vì quyết định lúc đó của cô quá hấp tấp, bố mẹ cô mà biết được nhất định sẽ đuổi cô đi luôn.

Vậy mà hôm nay Duy Thành lại muốn đưa Mai Thư đến gặp mẹ của mình.

Tình huống này… cũng thật khó đỡ.
Mai Thư đơ người nhìn Duy Thành một lúc lâu sau khi nghe lời đề nghị đó.

Nếu không phải là vì hai con mắt cô vẫn đang mở to, Duy Thành sẽ tưởng rằng cô đang ngủ gật ấy chứ.
"Em không phải lo lắng đâu, chúng ta đi lấy lệ thôi."
Đi lấy lệ ấy hả? Lần đầu tiên Mai Thư nghe thấy có người nói việc gặp phụ huynh là đi lấy lệ đấy.

Duy Thành dường như cũng cảm thấy lời vừa rồi không đúng lắm, anh nhanh chóng lên tiếng sửa lại.
"Đương nhiên một ngày nào đó tôi cũng phải về ra mắt bố mẹ em.

Việc đó thì không thể qua loa lấy lệ được."
Mai Thư cũng chỉ biết sơ qua rằng bố mẹ chồng đã sớm ly hôn.

Cô không nghĩ Duy Thành lại bài xích mẹ ruột của mình đến như thế.

Hẳn cũng phải có lý do sâu xa gì đó chăng?
"Tôi hiện tại chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa cũng phải về thay đồ mới được chứ?"
Duy Thành đối với những rối rắm của Mai Thư cũng chỉ cười cười, anh vừa tiếp tục lái xe vừa đáp.
"Không cần đâu em, đến chào một chút rồi đi là được."
Rốt cuộc, Mai Thư dù có không muốn cũng phải làm theo ý anh vì đơn giản anh đang là người ngồi ghế lái.

Dù sao cũng là gặp mẹ chồng đó, bảo cô không căng thẳng sao được!
Cô gái ngồi trên ghế phụ không ngừng cúi thấp đầu rồi bẻ từng đốt ngón tay.

Rõ ràng là cô ấy đang rất lo lắng nên mới như vậy.

Cứ chốc chốc lại ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem xét gì đó, Mai Thư lúc này thật sự như đang ngồi trên đống lửa.
Duy Thành bật cười, không biết anh lấy ra từ đâu một cái kẹo đưa cho Mai Thư, bộ dạng ân cần như dỗ ngọt trẻ nhỏ.
"Tôi đã nói rồi mà, em đừng lo lắng.

Dù mẹ tôi có nói gì thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi."
Trong đầu Mai Thư lúc này quả thật đã liên tưởng tới bảy bảy bốn chín tình huống máu chó trong phim truyền hình rồi.

Theo những gì trên phim chiếu, sẽ có hai kiểu mẹ chồng phổ biến nhất.

Đầu tiên sẽ là tình huống mẹ chồng vứt tiền vào mặt con dâu và bảo cô con dâu nghèo khổ hãy biến đi.


Trường hợp còn lại thì là mẹ chồng quốc dân, ân cần săn đón con dâu của mình.

Mai Thư đoán bản thân có khả năng cao rơi vào hoàn cảnh thứ nhất hơn…
"Anh… lát nữa anh có thể… đừng để tôi ngồi riêng với mẹ anh được không?"
Giọng nói lí nhí vang lên, Duy Thành không nhịn được nữa mà cười lớn thành tiếng.

Tiếng cười ha hả đó của anh làm cho Mai Thư thẹn quá hoá giận, quay người vung tay đập vào bả vai bên cạnh một cái.
"Đừng cười, tôi nói thật mà!"
Từ ngày sống chung đến giờ, đây là lần đầu tiên Duy Thành thấy Mai Thư tức giận hờn dỗi với anh.

Phải nói là tính cách của cô quá dễ chịu, đối với người khác lúc nào cũng dịu dàng từ tốn nhưng lại thập phần khách sáo xa cách.

Nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người đã có chuyển biến tốt, tâm trạng Duy Thành bỗng nhiên trở nên vui vẻ hơn, trái tim như được tia nắng xuân nhẹ nhàng sưởi ấm, anh híp mắt nói.
"Được được, tôi không cười em nữa.

Tôi hứa lát nữa sẽ luôn ở cạnh em, không rời nửa bước."
Khụ… không rời nửa bước thì có hơi quá… Ngộ nhỡ cô phải đi vệ sinh thì sao?
"Chỉ là...!đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như vậy.

Tôi sợ nếu anh vắng mặt sẽ nói gì đó không đúng với người lớn."
"Ừm, tôi hiểu rồi."
Mai Thư ngó đầu nhìn góc nghiêng của Duy Thành, tò mò không biết anh ấy có hiểu thật không.

Nhưng thôi mặc kệ, đến đâu thì đến vậy!
Chẳng mấy chốc, Duy Thành đã đưa Mai Thư đến một nhà hàng kiểu Nhật khá sang trọng ở quận Cầu Giấy.

Trước kia Mai Thư cũng đã từng cùng đồng nghiệp đi ăn liên hoan ở nơi này, cho tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ đến sự đắt đỏ của thức ăn ở đó.

Một nhà hàng chỉ làm đọng lại trong đầu khách hàng cái biên lai chứ không phải đĩa sushi thì liệu có được coi là thất bại không nhỉ? Mà cũng có thể họ chỉ thất bại với những người nghèo kiết xác như Mai Thư thôi!
Bước vào bên trong, Duy Thành chỉ cho Mai Thư thấy một chiếc bàn lớn phía sâu góc khuất yên tĩnh nhất.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một người phụ nữ tầm tuổi mẹ mình nhưng ăn mặc vô cùng sang chảnh.


Nhìn bà ấy là đã thấy giống những vị phu nhân giàu có trong phim Hàn Quốc rồi đấy, Mai Thư bắt đầu hơi rén rén.
Đi theo Duy Thành về phía chiếc bàn đó, ánh mắt của người phụ nữ vừa liếc về phía Mai Thư là cô lập tức cúi gập người chín mươi độ.
"Cháu chào bác ạ."
Không phải Mai Thư không muốn gọi là mẹ, chẳng qua là cô sợ Duy Thành cũng giống như cô, vẫn còn giấu gia đình chuyện đi đăng ký kết hôn nên mới tạm thời xưng hô như vậy.

Cứ coi như hiện tại cô mới chỉ là bạn gái của anh cũng được chứ nhỉ?
Duy Thành cũng hơi bất ngờ với động tác quá đà của Mai Thư, anh khẽ mỉm cười đỡ cô gái đứng thẳng rồi trầm giọng bảo.
"Là mẹ."
Nghe Duy Thành nói xong câu đó, Mai Thư liền đưa mắt nhìn sang biểu cảm của "quý bà" trước mặt.

Thật đáng tiếc là bà ấy không có phản ứng gì cụ thể cả, hoàn toàn lạnh nhạt tiếp tục thưởng thức bữa tối của mình.

Duy Thành cũng không lấy làm lạ, anh rất bình thản kéo Mai Thư ngồi xuống bên cạnh mình, đối diện người phụ nữ trung niên đó.

"Con muốn mẹ đại diện đến gặp mặt bố mẹ cô ấy trong tương lai."
Mai Thư ngạc nhiên ngước nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, cô còn chưa đưa anh về ra mắt mà anh đã tính đến việc để phụ huynh hai bên gặp gỡ rồi.

Nhưng mà thái độ của mẹ anh ấy lại có chút lạ lùng.
Người phụ nữ buông đôi đũa xuống, chậm rãi dùng khăn lau miệng.

Mọi động tác đều tao nhã như đang cố bắt người khác phải kiên nhẫn chờ đợi.

Xong xuôi, bà mới đưa mắt nhìn vào người đàn ông bên cạnh Mai Thư, lạnh nhạt lên tiếng.
"Sao anh không nhờ bố anh?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.