Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 67



Cháu cho rằng đây chính là kết cục?

Sau khi Cố Trường An ăn uống no đủ tâm tình không tệ, lấy hạt dưa dưới đáy bàn trà cắn răng rắc.

Lục Thành dẫn chú tư về gian phòng hắn ngủ trước kia, cầm bao đồ dùng sinh hoạt mới cho ông dùng, tiếp đó mới trở lại phòng khách.

Cố Trường An đã cắn ra một ngọn núi nhỏ.

Lục Thành buộc chặt túi hạt dưa trước mặt thanh niên nhét xuống dưới gầm bàn: "Hôm chú tư ghé qua, anh đang cùng chú ấy ăn lẩu, thuận miệng nhắc đến món Đại Bệnh tự làm còn thơm hơn, nên chú ấy nhớ."

Cố Trường An có ấn tượng, Lục Thành trở về kể với cậu, còn nói chú tư là kiểu người thích mấy thứ kỳ lạ.

"Vừa nãy chú tư nói với anh ngày mai chú ấy muốn ăn lẩu." Lục Thành xoa xoa trán, "Anh nghi ngờ chú ấy đến đây, phần lớn là vì muốn ăn lẩu."

Cố Trường An giật giật một bên khoé miệng: "Có thể ăn ở ngoài."

Lục Thành liếc cậu một cái: "Phần nhỏ là vì muốn xem cách chúng ta sống chung như thế nào, để căn cứ xem chúng ta hoà hợp đến mức độ nào, cho nên mới trốn trong phòng em."

Cố Trường An: "..."

"Theo như hiểu biết của anh về chú tư, đêm nay bị em tóm gọn, chú ấy hẳn là lúng túng đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào, cũng là vì giữ thể diện nên mới mạnh mẽ chống đỡ." Lục Thành ngồi xuống cái ghế cạnh cậu, "Dù sao thì chú ấy vẫn là rất dễ nói chuyện."

Ý là người chú khác thì khó nói, Cố Trường An nhớ tới một vấn đề mình quên mất: "Anh có mấy ông chú?"

Lục Thành nói lời kinh người: "Bảy người."

Cố Trường An giật giật miệng: "...Đông phết nhỉ."

"Nhà anh là gia tộc lớn, cô dì chú bác thím cậu, họ hàng xa họ hàng gần, tất cả mọi người đều sống trong cùng một cái thành." Lục Thành nói, "Có từ đường, tộc trưởng, người hầu, đều có cách sống xưa cũ, bọn họ đã quen. Mấy năm nay rất ít khi ra ngoài, cơ hồ hoàn toàn tách biệt với thế gian."

Cố Trường An lại nhớ đến một vấn đề để sót khác, thăm dò hỏi: "Cái toà thành nhà anh sống không phải là thành Trường An chứ?"

Lục Thành lần thứ hai nói lời kinh người: "Đúng là cái tên đó."

Cố Trường An đứng phắt dậy, đôi mắt trừng sang: "Đệt, sao xưa nay anh chưa từng nói với em?"

Lục Thành dỗ ngọt nói: "Là anh không đúng, anh nhớ không ra."

Cố Trường An ngồi xuống lại.

Khoảng thời gian trước, cũng chính là khi Cố Trường An và Lục Thành mới quen không bao lâu, Lập Xuân trong lúc vô tình đã nói lộ hết, mà hai người bọn họ vẫn còn mang mặt nạ thăm dò lẫn nhau vài câu, sau này cũng không thấy hắn nhắc qua. Có cả đống việc, hết chuyện này lại tới chuyện kia, không sao nhớ tới được.

Bản chép tay của gia tộc từng đề cập thành Trường An, chỉ là không có ghi chép trọn vẹn, là một toà thành dưới lòng đất.

Cố Trường An từng hỏi qua ba, ba bảo đó là thành phố của cái chết, coi như nhìn chơi thôi, còn lại đừng quan tâm.

Kết quả Cố Trường An cố tình để trong lòng.

Cố Trường An châm điếu thuốc hít một hơi: "Ba em nói đó là toà thành dưới lòng đất, cũng là thành phố của cái chết."

"Toà thành dưới lòng đất là thật, còn thành phố của cái chết vẫn là lần đầu nghe tới." Lục Thành nhíu mày, "Anh chỉ biết toà thành kia là hai nhà chúng ta đồng thời tìm tới, cuối cùng nắm giữ nó lại là Lục gia. Anh cũng không biết rõ chuyện đấy lắm, khi đó anh còn chưa sinh ra. Đợi đến khi anh ra đời thì đã xây nên toà thành mới, tất cả mọi người đều ở bên trong."

"Về phần toà thành dưới lòng đất, hiện giờ chỉ có dòng chính Lục thị mới được vào, còn cần phải có sự cho phép của tộc trưởng."

Cố Trường An đang suy ngẫm lại về nửa lời trước đó của Lục Thành. Nếu toà thành kia là cả hai nhà đồng thời tìm thấy, vậy tại sao nhà họ Lục lại sở hữu mà nhà họ Cố thì không. Cậu nhả ra một vòng khói: "Họ hàng gần họ hàng xa nhà anh cùng sống trong một cái thành, có cả đống người, nhà em chỉ còn mình em."

Lông mày Lục Thành nhíu lại trong nháy mắt: "Trường An, em đang nghĩ gì?"

Cố Trường An nhìn về phía hắn: "Không nghĩ gì."

Lục Thành nhíu mày càng chặt: "Tuy rằng anh không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng anh cho rằng ba em trước khi qua đời có thể đến tìm cha anh, hi vọng nhà anh ra tay giúp em, tức là ở trong lòng ông ấy cha anh là tồn tại đáng giá tin tưởng, có thể giao phó trọng trách, không thể nào là kẻ thù một mất một còn. Hơn nữa trước kia anh cũng đã nói với em từ sớm, hai nhà trước đây vốn cùng hợp tác, nhiều năm không liên hệ không có nghĩa là thâm cừu đại hận."

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Cố Trường An gảy tàn thuốc: "Em đã nói không có nghĩ gì cả, anh kích động lên làm gì."

Lục Thành thấp giọng: "Em như vậy rất khó để anh tin em không suy nghĩ gì."

Cố Trường An bĩu môi: "Vậy được rồi, để em nghĩ."

Sắc mặt Lục Thành nhất thời trở nên lạnh lùng.

Cố Trường An dở khóc dở cười: "Hoá ra em không nghĩ cũng không được, nghĩ cũng không được."

Lục Thành nhìn cậu chằm chằm, khàn khàn nói: "Không phải anh sợ em nghĩ, là sợ em nghĩ quá nhiều, nghĩ đến mấy hướng linh tinh."

Cố Trường An dùng răng cắn chặt đầu thuốc, ánh mắt xuyên qua lớp khói mù lượn quanh nhìn người đàn ông, nhìn ra được căng thẳng cùng lo lắng trong mắt hắn, mỉm cười động viên theo bản năng: "Không sao, em không nghĩ nhiều."

Lục Thành thở một hơi thật dài.

Qua lại như thế vài câu, giữa lưng của hắn cũng đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Càng quan tâm, càng cẩn thận hơn, không thể chịu nổi việc bị đánh mất.

Cố Trường An không nói một lời hút thuốc: "Ba Lập Xuân đã rời đi tìm thành Trường An sau khi chị ấy ra đời."

Lục Thành trầm ngâm: "Anh chưa từng gặp."

Hắn còn nói: "Nếu có người ngoài vào thành thì tất nhiên sẽ gây nên náo động rất lớn, toàn thành giới nghiêm, anh không thể nào không biết."

Cố Trường An nghĩ thầm, ba Lập Xuân hoặc là không còn kiên trì tiếp tục tìm kiếm, tuỳ tiện kiếm một nơi sống tiếp, hoặc là đã rời khỏi nhân thế vào một khắc nào đó chẳng hay.

Điều trước tốt hơn so với điều sau, ít nhất vẫn còn sống, người chết đi thì cái gì cũng mất.

Trước khi ngủ Lục Thành lôi kéo Cố Trường An tổ chức một buổi hội thảo học thuật, toàn bộ quá trình diễn ra hết sức sôi nổi.

Cố Trường An mệt mỏi, nằm trong chăn không bao lâu đã ngủ say như chết.

Lục Thành ngắm gương mặt ngủ say của thanh niên, nửa ngày cúi đầu kề sát vào, đặt bờ môi mỏng lên trên ấn đường nhăn lại của cậu.

Anh đảm bảo em sẽ mãi mãi bình an, hắn nói trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Khải Minh đi dạo vào bếp.

Ngô Đại Bệnh còn vào sớm hơn, gà vịt ngỗng đều đã cho ăn, nước cũng đun, mì đã nấu chín, không bao lâu nữa là xong bữa sáng.

Lục Khải Minh vẫn mặc bộ áo khoác hôm qua, không đội mũ, lộ ra cái đầu trọc, cảm giác quý ông thần bí cũng lặn mất tăm. Ông đi tới kệ bếp nhìn xem: "Cậu chính là Đại Bệnh?"

Ngô Đại Bệnh mất hồn, giọng nói sau lưng đột nhiên xuất hiện khiến cậu giật mình, muôi cơm suýt chút nữa đã rơi thẳng vào nồi.

"Đừng sợ, chú chính là người chú thứ tư của Lục Thành, cậu có thể gọi chú là chú tư giống nó." Lục Khải Minh vô cùng hiền hoà cười nói, "Tối hôm qua chú không thấy cậu."

Ngô Đại Bệnh lúng túng gãi mặt, tối hôm qua cậu leo cửa sổ về phòng.

Nguyệt Nha nói người tới rất lợi hại, trên người có loại cảm giác khiến cho cô không thoải mái, khiến cho cô cảm thấy nguy hiểm.

Ngay lúc này, Lục Khải Minh đột nhiên hỏi: "Đại Bệnh, không có cá cơm sao?"

Ngô Đại Bệnh giật mình một cái: "Không, không có."

Lục Khải Minh vẫn cười, mặt mày hiền hậu: "Thật sự không có?"

Ngô Đại Bệnh trầm mặc hồi lâu: "Có."

Lục Khải Minh vỗ vỗ vai cậu, "Mì sắp cháy rồi, tranh thủ xào lên, nhớ bỏ dầu ớt rau thơm, khẩu vị chú nặng."

Đi tới cửa phòng bếp, ông không quay đầu lại nói: "Bỏ thêm một ít cá cơm, con mèo ấy thích ăn thứ đồ chơi kia."

Ngô Đại Bệnh gian nan nuốt nước miếng một cái, khối cơ bắp căng thẳng toàn thân cũng chậm rãi thả lỏng.

Lục Khải Minh ở trong viện đánh một bộ quyền, tinh thần sảng khoái gọi điện thoại cho cháu trai lớn, rủ hắn lại đây cùng tập luyện.

Điện thoại vừa vang Lục Thành liền tắt đi, hắn liếc mắt nhìn thanh niên vẫn ngủ say tại chỗ, lại gần hôn lên mặt đối phương một cái, rón rén mặc quần áo xuống giường, rửa mặt xong đóng cửa lại ra ngoài.

Sáng sớm nhiệt độ rất thấp, không khí lạnh giá.

Sọ não Lục Khải Minh thích ứng nhiệt độ bốn mùa trong năm. Ông khi còn trẻ là một chàng trai đẹp được hàng ngàn cô gái yêu thích, cũng có rất nhiều tóc. Lần cạo thành đầu trọc cũng chỉ vì muốn dứt bỏ ba ngàn sợi phiền não*, không phải lo lắng những tháng ngày trôi.

*Ba ngàn sợi phiền não (三千烦恼丝): Một từ trong Phật giáo, dùng để chỉ tóc - tượng trưng cho sự âu lo muộn phiền.

Kết quả vẫn phải phiền lòng.

Làm kiểu tóc thầy tu nhưng vẫn không nhìn thấu hồng trần như thường, không có mấy tác dụng lớn.

Vừa thấy cháu trai lớn đi ra, Lục Khải Minh liền ngoắc ngoắc tay.

Lục Thành cởϊ áσ khoác cuốn ống tay áo lên, bước chân dài đi vào viện.

Lục Khải Minh tung một quyền sang, bắp thịt Lục Thành trong nháy mắt làm ra phản ứng như trong trí nhớ, người nghiêng trái ra tay phản kích.

Hai chú cháu ở nhà không ít lần khua tay múa chân, đối với chiêu thức của nhau rõ như trong lòng bàn tay. Mỗi lần đều là tiểu bối nhường trưởng bối, lần này tiểu bối không nhường nữa, trưởng bối liên tục bại lui.

Lục Khải Minh lớn tuổi, thể lực rất nhanh đã không theo kịp, lực đạo và tốc độ xuất kích quyền cước đều chậm lại, ông sầm mặt thở hổn hển nói: "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa."

"Thằng nhóc con, trước đây còn biết nhường, lần này vậy mà không nhường nữa. Không thấy hiện tại thể diện của chú cháu còn quan trọng hơn tính mạng gấp mấy lần sao? Định tức chết chú à?"

Lục Thành đi ra ao nước rửa mồ hôi trên mặt: "Chú tư, lần sau đừng trốn trong phòng vợ tôi nữa, tính tôi thế nào chú cũng biết."

Miệng Lục Khải Minh giật giật, quả nhiên vẫn còn nhớ.

Nghĩ ngợi một hồi, Lục Khải Minh trái lương tâm nói: "Chú tư nhìn thì có sao."

Thấy cháu trai lớn không để ý tới, Lục Khải Minh nói tiếp: "Đám anh em của Thập Nhị vẻ ngoài ai cũng không kém cậu ta, cháu thích người xinh đẹp thì về nhà tìm không được à? Không thích người, cả tinh linh cũng có mà. Còn nhiều lắm, tại sao cứ phải dính lấy người nhà họ Cố?"

Lục Thành mở miệng: "Khi trước kêu tôi ra ngoài cũng là bọn chú."

Lục Khải Minh tức giận sừng sộ lên: "Bọn ta là để cháu tới giúp cậu ta độ kiếp, chứ không phải để cháu làm người yêu của cậu ta!"

Lục Thành nói: "Liệu được khởi đầu, không ngờ được kết cục."

"Cháu cho rằng đây chính là kết cục?" Giọng điệu Lục Khải Minh ấm áp hơn, "A Thành, phương diện tình cảm cháu cái gì cũng không hiểu. Chú tư nói cho cháu nghe, người còn sống một ngày tức là kết cục vẫn còn chưa định. Hầu như ai ban đầu cũng đằm thắm hạnh phúc, kết cục mỗi người đi một ngả, cả đời không qua lại với nhau, cũng có âm dương cách..."

Lục Thành đột nhiên giương mắt, ánh mắt băng lãnh: "Chú tư!"

Lục Khải Minh khiếp sợ, cháu trai gặp trắc trở, nói cũng không cho nói, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?

Ông đổi đề tài: "Cái chuyện kia, chuyện nên làm hai người đều đã làm?"

Lục Thành mặc áo khoác vào: "Chú tư, đây là chuyện rõ rành rành."

Nhưng thật ra hai hôm trước mới hoàn thành cái nghi thức thần thánh trang trọng cuối cùng ấy. Lục Thành có cảm giác như khoảnh khắc đó mình đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhảy cóc qua tầng Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, thẳng đến Hoá Thần.*

*Trong tu tiên thì có 9 bậc lần lượt là Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp. Chjch một lần mà đã xong hạ cảnh giới thì các bạn cũng hiểu vì sao người ta thích song tu rồi đấy.

Chỉ có điều hắn vẫn còn muốn tu luyện tiếp, mỗi ngày đều không thể lười biếng, một ngày dài lắm.

Lục Khải Minh biết được câu trả lời của cháu trai lớn. Bữa sáng bó tay toàn tập, dầu ớt bỏ rất nhiều, đây không thể trách đứa nhỏ nhà họ Ngô, là chính ông yêu cầu, ông sặc mấy phát, nước mắt tuôn rơi.

Tối qua lúng túng, sáng nay chật vật, xuất sư bất lợi, cần phải xem hoàng lịch.

Sau khi ăn xong, Cố Trường An ở trong viện tắm nắng, chốc lát sau, Lục Thành đến, chú tư của hắn cũng đến.

Lục Khải Minh bày ra tư thái lải nhải việc nhà: "Cháu trai lớn, chú muốn tâm sự với vợ cháu."

Lục Thành khép mí mắt: "Hai người tán gẫu hai người."

Lục Khải Minh còn chưa nói gì thì đã thấy thanh niên đá đá cháu ông, ngay sau đó, cháu ông liền không tình nguyện nghiêm mặt đứng dậy rời đi.

Thôi xong, còn là thê nô.

Cả gia tộc bỏ ra nhiều năm tỉ mỉ bồi dưỡng ra một tộc trưởng, mang theo nhiều kỳ vọng, kết quả bị ái tình quấn lấy.

Lục Khải Minh nghiêm túc quan sát thanh niên. Cố lão đầu là một người thô to như vậy, làm sao sẽ sinh ra được một nhãi con xinh đẹp thế này? Đúng rồi, vợ lão ta xinh đẹp mà. Ai da, tìm đúng vợ đúng là tốt mà, gen đời kế đều là long trời lở đất.

"Cháu trai, cháu là dòng độc đinh của Cố gia, nhiệm vụ kéo dài nhang khói còn đặt trên vai cháu, lúc ba cháu còn tại thế chắc cũng từng căn dặn cháu nhỉ?"

Cố Trường An nói: "Chưa từng căn dặn."

Lục Khải Minh không tin, chẳng lẽ Cố lão đầu muốn Cố gia tuyệt hậu? Không thể nào, đoán chừng có lẽ là đã tính đến đại kiếp nạn của con trai, không muốn tạo cho con trai nhiều áp lực, cũng cho là cậu sớm muộn gì cũng sẽ tới bước kia, tìm cô gái mình thích kết hôn, không ngờ sẽ có tình huống như ngày hôm nay.

"Xem như không nói rõ, nhưng trong lòng ba cháu cũng là ý đó, muốn cháu vì gia tộc tăng thêm nhân số."

Cố Trường An ngẩng mặt lên, ánh sáng ôn hoà chiếu trên gương mặt tái nhợt: "Chú tư, ái tình là thứ mình không thể kiểm soát được."

Lòng Lục Khải Minh nhất thời sinh ra rất nhiều cảm khái, thiếu chút nữa đã tán thành nói đúng, ông ho khan hai tiếng: "Bây giờ A Thành thích cháu, không có nghĩa là sau này sẽ vẫn còn thích cháu, cháu phải có kế hoạch cho tương lai của mình."

Cố Trường An hơi lim dim mắt, khoé môi giương lên, trên mặt mang ý cười, giọng điệu cảm kích, kỳ thực giả tạo cực kỳ, đã có chút mâu thuẫn: "Đa tạ chú tư đã quan tâm, trong lòng cháu nắm chắc."

Lục Khải Minh buồn rầu, đứa nhóc này khó chơi giống như cháu trai lớn vậy, đều không dễ xử lý cả, chỉnh đốn như nào đây?

"Vậy đi, để chú tư giúp cháu độ kiếp."

"Cháu còn tưởng rằng chú sẽ cho cháu tờ chi phiếu cả hàng dài số không."

"Thứ đồ chơi kia chú không có, bất quá chú có thỏi vàng, cả một rương liệu có đủ không? Không đủ thì hai rương vậy."

"..."

Lục Khải Minh nói: "Vàng bạc châu báu chú còn nhiều lắm, chỉ cần cháu mở miệng, nhiều hay ít đều cho."

Giọng điệu này rất quen, người nhà họ Lục đều sống xa hoa, chắc là sở hữu cả một ngọn núi vàng. Cố Trường An chậc chậc: "Chú tư, chú còn chủ đề khác muốn tán gẫu với cháu không? Nếu không còn thì cháu muốn hỏi thăm chú một chuyện."

Lục Khải Minh nói: "Không biết."

Mặt Cố Trường An đen lại: "Cháu còn chưa hỏi."

"Chú biết cháu muốn hỏi cái gì." Lục Khải Minh chậm rãi nói, "Không phải là lão yêu phong ấn dưới lòng đất nhà cháu đi?"

Cố Trường An không nói gì.

Lục Khải Minh nhìn ra tâm sự của cậu: "Tên nhóc cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện tính kế với chú, chú thật sự không biết. Nói thật với cháu, năm đó chú vì người trong lòng mà thừa sống thiếu chết, thiên hạ ở trong mắt chú chỉ là mây trôi."

"Chỉ có điều nếu cháu muốn hỏi một chút về mẹ mình, chú ngược lại có thể nói cho cháu được dăm ba câu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.