Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 71



Anh phải nuôi em

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Lục Thành lái xe vào trạm dừng chân, cùng Cố Trường An đi xuống xe xuyên qua đám người tiến thẳng đến nhà vệ sinh.

Tất niên sắp tới, dường như ai cũng về nhà ăn tết, nghĩ nên đi vào buổi tối hơn là ban ngày, kết quả bạn nghĩ như vậy, người khác cũng nghĩ như vậy, người dần bắt đầu tăng lên.

Đây là lần đầu Cố Trường An ngồi xe lâu như vậy, cơ thể và tâm lý vẫn chưa thể thích ứng, đầy hơi chướng bụng. Cậu khó chịu vào trong nhà vệ sinh không khí đục ngầu, đã phiền muộn còn bực mình.

Cậu vẫn chưa quen với chiếc điện thoại mới mua, nhưng cũng chẳng có bao tò mò với hứng thú.

Lục Thành ở bên ngoài gõ gõ cửa: "Trường An, em muốn ăn gì?"

Cố Trường An ở trong tức giận nói: "Anh hai, chỗ này thích hợp để anh ở đây hỏi em muốn ăn gì không à?"

Cơ mặt Lục Thành nhẹ nhàng co rúm: "Thế có ăn không?"

Cố Trường An nói: "Mì."

Những người đang chờ đi vệ sinh xung quanh đều dời ánh mắt sang, ánh mắt Lục Thành lạnh lẽo quét qua, bọn họ đều không hẹn mà cùng quay cổ.

Người có tiền, không thể chọc người có tiền.

Lục Thành vừa vào đại sảnh thì bị đủ loại hương vị xen lẫn mùi mì phả vào mặt, hắn lần theo mùi mì tìm đến chỗ bán. Đám đông đứng trước quầy ồn ào náo nhiệt, mấy cái hàng rời rạc hẳn ra.

Gân xanh thái dương đập đập, Lục Thành nhẫn nhịn cảm xúc bài xích vô xếp hàng.

Cô gái trước mặt đang cúi đầu đọc tiểu thuyết, bị người đụng vào vai, độ thăng bằng cơ thể bất ổn lảo đảo về sau hai bước, phát hiện mình đạp phải chân người đằng sau, cô a lên, nhanh chóng xoay người xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi."

Lúc ngẩng đầu, cô gái nhìn thấy người đàn ông đứng xếp hàng phía sau mình, thẹn thùng đỏ mặt. Tiếp đó, cô như là nhìn thấy thứ gì khó mà tin nổi, miệng khiếp sợ mở lớn.

Lục Thành mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lẽo: "Cô có mua hay không?"

Cô gái ngây ngốc.

Lục Thành đi lướt qua cô mua đồ rời đi.

Cô gái hồi thần, vội vội vàng vàng đuổi tới: "Tiên sinh!"

Thấy người đàn ông bước chân không ngừng, cô gái dưới tình thế cấp bách kéo tay của hắn, một khắc sau liền bị đẩy ra.

Lục Thành cau mày, quanh người toả ra một luồng khí tức "người sống chớ gần".

Cô gái lúng túng giải thích: "Tiên sinh, tôi là người ban nãy xếp hàng trước anh."

Phát hiện người đàn ông không có chút ấn tượng với bộ dạng của mình, cô gái không nhịn được chửi bậy trong lòng, mới được có bao lâu mà đã quên mất rồi? Ngoại hình của tôi không đặc thù đến thế?

Cô nhắc nhở nói: "Tôi không cẩn thận đạp phải giày anh, nên muốn tới xin lỗi."

Bổ sung xong, người đàn ông vẫn là dáng vẻ kia.

Một ngụm máu vọt tới cổ họng cô gái, cô trực tiếp vào thẳng chủ đề: "Tiên sinh, là thế này, ông nội tôi là một người xem tướng xem bói nên tôi cũng biết một chút. Tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen, gần đây sẽ có hoạ sát thân. Nếu như anh cho tôi một chút thời gian, tôi có thể giúp anh..."

Lời còn chưa nói hết, người đã đi.

Cô gái đần ra như gà mái.

Người bạn lại đây, ám muội nói: "Tao từ xa thấy mày quấn lấy một người đàn ông không buông, bệnh mê trai tái phát rồi?"

Cô gái mặt đỏ đến tận cổ: "Không phải, tao..."

"Còn không phải gì chứ, khoé miệng mày vẫn còn nước miếng kìa." Hai mắt người bạn phát sáng, "Chỉ có điều, người đàn ông kia quả thực rất đẹp trai, tao chưa bao giờ thấy ai đẹp trai đến thế. Bằng lương tâm mà nói, nhan sắc kia so với nam thần của tao còn đỉnh hơn một đoạn. Nếu như có thể ở bên anh ta, tao trông nom việc nhà bưng bê cho anh ta cũng không có vấn đề gì, tiếc thay cả người anh ta toàn hàng hiệu. Nói thật với lòng, nhà của tao còn không đủ mua cái đồng hồ của anh ta, chỉ có thể miễn cưỡng mua được một nửa cái dây đeo."

Cô gái bị người bạn nói trắng ra làm mặt đỏ bừng: "Ấn đường anh ta có một khối to màu đen nhánh, gần đây sẽ có tai vạ phát sinh."

Người bạn sợ hãi: "Mẹ ơi, vậy sao mày không nói cho anh ta?"

Cô gái bĩu môi: "Tao nói rồi ấy chứ, nhưng tao thấy hình như anh ta biết rồi, chỉ là không hề bận tâm."

"Không thể nào." Người bạn nói, "Anh đẹp trai kia hẳn tám phần mười nghĩ là mày nói vậy để tiếp cận, cho nên liền xem như mày đang nói nhảm."

Cô gái: "..."

Cô vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình.

Ông từng nói, mỗi người trên đời này bất luận là thân phận, nghề nghiệp hay tuổi tác gì, sống như thế nào, đều sẽ có thứ mình muốn ra sức thực hiện, bảo vệ.

Tình cảm con người rất phức tạp, nếu không phải người trong cuộc, dù có xem nhiều hơn nghe nhiều hơn cũng đều không lĩnh hội đủ, không cảm thụ được.

.

Lục Thành bưng bát mì đến trước bàn Cố Trường An.

Cố Trường An mới vừa ngồi xuống, cậu tháo kính ra để một bên, ngón tay nhấn nhấn mí mắt chua xót: "Sao mua có một bát vậy, anh không ăn à?"

"Không muốn ăn, đợi lát nữa ra ngoài anh mua quả bắp với đồ uống." Lục Thành dựa vào lưng ghế nói, "Ăn đi, bên trong có xúc xích cho em, còn có trứng luộc nước trà."

Cố Trường An ăn được hai miếng, nhíu nhíu mày tự nhủ: "Bỗng dưng em lại muốn ăn cơm."

Lục Thành không nói gì, chỉ bảo: "Vậy để anh ăn mì."

Cố Trường An đẩy bát mì nóng hổi về phía hắn.

Lục Thành ăn mì xong đứng dậy đi mua cơm.

Cố Trường An một tay chống đầu, ánh mắt vô định quét qua bốn phía, lướt một vòng rồi trở về bóng lưng của người đàn ông, không tự chủ nở nụ cười.

Không lâu sau, Lục Thành mua cơm trở về: "Chỗ này điều kiện có hạn, ăn tạm thôi."

Cố Trường An cầm thìa xúc xúc cái khay, vẫn được, có cà chua xào trứng, cậu ăn một miếng, giọng nói mơ hồ: "Em còn tưởng anh sẽ nói với em hai câu."

Lục Thành: "Hả? Em nói gì?"

Cố Trường An cười khẽ: "Bày trò nghịch ngợm."

Lục Thành nhìn về phía thanh niên: "Em cảm thấy em bày trò nghịch ngợm?"

Cố Trường An nhai kỹ nuốt chậm: "Không cảm thấy."

Ngữ điệu Lục Thành dịu dàng nói: "Nếu em không cảm thấy, vậy tức là không phải."

Bên trong lời lý giải này dành ra bao dung vô hạn, Cố Trường An sửng sốt một chút, cậu rũ mắt hất hất thức ăn qua: "Em không ăn khoai tây."

Lục Thành nói: "Vậy em để bên cạnh đi, lát nữa anh ăn."

Cố Trường An còn nói: "Bông cải xanh em cũng không ăn."

Lục Thành cau mày: "Tại sao lại không ăn bông cải xanh? Chẳng phải lúc thường em vẫn ăn sao?"

Cố Trường An nói: "Màu đó không phải màu xanh."

"..." Lục Thành không bắt ép, cho cậu hài lòng, "Vậy không ăn thì không ăn."

"Keng."

Cái thìa trong tay Cố Trường An rơi xuống, đụng vào cái đĩa phát ra âm thanh lanh lảnh. Cậu để hai tay lên mặt bàn, khuỷu tay chống ở trên, hai bàn tay ôm mặt, như có như không xoa xoa, không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Thành cảm thấy khó hiểu với hành động này của thanh niên: "Sao vậy?"

Cố Trường An lắc đầu: "Không có gì."

Sau đó Cố Trường An ăn một phần ba dĩa cơm, Lục Thành nhận lấy ăn vài miếng.

Trong lúc đó Cố Trường An vẫn luôn luôn nhìn hắn: "Lục Thành, ăn phần cơm thừa của người khác là cảm giác gì?"

"Trước đây chưa từng nghĩ qua, nằm mơ cũng không." Lục Thành gắp cà chua cậu ăn một nửa về bên miệng, bình thản nói, "Nhưng sau khi đã thật sự xảy ra, cũng phát hiện không có buồn nôn bài xích, có thể tiếp thu."

"Chuyện tương tự cũng rất nhiều, tất thảy đều xoay quanh em, anh sẽ không liệt kê từng cái, trong lòng em nắm chắc là tốt rồi."

Cố Trường An nhướng mắt nhìn sang: "Vậy trong lòng anh nắm chắc sao?"

Lục Thành nói đúng.

Cố Trường An nhìn người đàn ông trước mặt, lời nói bất giác lộ ra oan ức: "Anh vừa vào đây nghỉ đã giữ vẻ mặt lạnh lẽo. Em đã nói với anh rồi mà, cho dù anh không tỏ thái độ với em, nhưng cũng không cho em một nụ cười, một cái cũng không."

Lục Thành hoài nghi hỏi: "Thật sự không có?"

Ngữ điệu Cố Trường An xác định: "Không có."

Lục Thành đặt thìa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, bất đắc dĩ nói: "Nơi này vệ sinh quá kém, anh không thả lỏng nổi."

Cố Trường An: "...Thật sao?"

"Nếu không thì còn có thể là gì?" Lục Thành nói, "Em nghĩ một chút xem, anh chưa từng ra vẻ gì với em."

Cố Trường An liếc mắt: "Ra vẻ thì có ích lợi gì?"

Lòng Lục Thành nói, bởi lẽ đó nên anh mới không ra vẻ, đỡ cho mình phải chịu nội thương.

Nghỉ ngơi mười mấy phút, tinh thần đã hồi phục một phần, Cố Trường An cùng Lục Thành tiếp tục lên đường.

Nhiệt độ đêm khuya rất thấp, lạnh giá đến mức khiến người ta mất cả niềm tin. Trong xe mở điều hoà, cửa sổ phủ một lớp sương, thế giới bên ngoài thành một mảnh mờ ảo.

Cố Trường An nhai kẹo trái cây lướt điện thoại.

Điện thoại cùng một kiểu với Lục Thành, chính là loại đời mới nhất, mấy ngày trước mới bán ra thị trường, hào khí ngất trời, tính năng siêu hạng, dùng cực kỳ mượt mà.

Nếu mà so sánh, cái điện thoại trước cậu dùng cứ như là hàng nhái hàng dỏm.

Nếu không phải đêm nay xảy ra tình huống đột phát, Cố Trường An nhất định sẽ chơi game mấy tiếng để trải nghiệm cảm giác bay lâng lâng theo chiếc điện thoại hàng hiệu xa xỉ này.

Một phần tiền tích góp của Cố Trường An để cho Lập Xuân, còn lại đều cho Đại Bệnh. Trong túi tiền cậu chỉ còn hơn hai mươi đồng, cho nên chiếc điện thoại này là Lục Thành mua cho cậu, quẹt thẻ một cái, bay mất một khoản tiền.

Lục Thành không có cảm giác gì, Cố Trường An có, mí mắt cậu giựt giựt, lòng giật giật.

Bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của cậu.

Cố Trường An duỗi thẳng chân, tiếc nuối nói: "Hết kẹo dẻo đường rồi, một túi cũng mang theo được, mất hết rồi."

Lục Thành nghe giọng cậu còn tưởng là cậu sắp khóc, nhìn sang mới phát hiện là ảo giác, chỉ có điều dáng vẻ đáng thương là thật: "Không có thì thôi, đợi chuyện này kết thúc anh mang về cho em, đủ để em ăn cả đời."

Cố Trường An nói: "Máy sưởi cầm tay cũng mất rồi."

Lục Thành nói: "Mua cái khác cho em."

Cố Trường An thở dài, phiền muộn nói: "Đó là thứ anh mua cho em, có ý nghĩa vô cùng quan trọng."

Lục Thành nghiêng đầu liếc thanh niên một cái: "Vô cùng quan trọng?"

Cố Trường An nói: "Đúng vậy, vô cùng quan trọng."

Lời này thành công lấy lòng Lục Thành, hắn cười nói: "Không đánh mất thứ quan trọng nhất là tốt rồi."

Cố Trường An hỏi: "Cái gì?"

Lục Thành nói: "Anh nè."

"..."

"Chẳng lẽ không phải?"

"Đúng, anh là quan trọng nhất."

Cố Trường An thoáng nhìn người đàn ông mặt mũi tươi cười như vừa nhặt được bảo vật quý giá, giật giật miệng hỏi: "Liệu có thể hơi hơi khắc chế tí được không?"

Lục Thành nói không thể: "Anh ở trước mặt người khác đều thu liễm tâm tình, chỉ có ở trước em mới không nghĩ đến chuyện thu lại."

Cố Trường An không nói gì.

An tĩnh một lát, Cố Trường An bèn thở dài, nói tình hình hiện tại cho người đàn ông nghe: "Sau này ăn mặc dùng của em phải do anh phụ trách, anh phải nuôi em."

Lục Thành cười nhẹ: "Anh trăm lần nguyện ý."

Cố Trường An nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt tái nhợt có hơi nóng.

Điện thoại rung lên, là Quý Thanh gọi điện tới máy Lục Thành, Lục Thành đưa Cố Trường An nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.