Lục Khải Minh lật album cũ trong tay, mỗi một trang đều có ba tấm hình lưu lại dấu vết ố vàng của năm tháng.
Trong hình là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Người nam mặc bộ âu phục trắng mang kính râm, tinh thần phấn chấn, ngông cuồng tự đại. Người nữ mặc váy hoa nhỏ, giày da, thắt bím tóc, trẻ tuổi mỹ mạo, quyến rũ mê người.
Đó là Lục Khải Minh chừng hai mươi cùng Tô Ngọc chừng mười tám mười chín.
Sâu trong nội tâm Lục Khải Minh dâng trào một nỗi thất vọng tràn trề, thời gian trôi qua quá nhanh, không để ý đã già mất rồi.
Dư vị chuyện cũ để lại, không đơn thuần ngọt, không đơn thuần đắng, không đơn thuần chát, trộn vào lẫn lộn, chẳng biết là mùi vị gì.
Điện thoại trên bàn đột nhiên phát ra tiếng reng reng chấn động, tâm tư Lục Khải Minh bị kéo về thế giới thực. Ông xoa mặt rồi cầm điện thoại lên bắt máy: "A Thành, sao đã muộn rồi mà cháu còn gọi? Xảy ra chuyện gì?"
Lục Thành nói: "Chú tư, có một người phụ nữ đến tứ hợp viện, tìm chú."
Album trong tay Lục Khải Minh rơi xuống đất, ông không nghĩ đến chuyện nhặt, da đầu tê dại, giọng nói khô khốc: "Hỏi, hỏi cô ấy tên gì chưa?"
"Chưa." Lục Thành nói lời kinh người, "Là một người đã chết từ rất lâu."
Lục Khải Minh vịn chặt góc bàn, không thể nào sai, chính là cô ấy.
"A Thành, cháu giúp chú tư giữ cô ấy lại." Lục Khải Minh thay đổi chủ ý, "Hay là cháu đưa cô ấy đến chỗ chú tư đi, chú tư nói địa chỉ cụ thể cho cháu."
Một khắc sau, ông lại nói: "Quên đi quên đi, tình trạng của cô ấy đặc biệt, cháu không cần nói với cô ấy, cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chú tư lập tức chạy đến ngay."
Cúp điện thoại, Lục Khải Minh hít sâu vài hơi, cưỡng ép kiềm chế cảm xúc trào ra. Ông vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi quán trọ, không quên nhét album về lại túi.
Tứ hợp viện mở sáng một chiếc đèn.
Cố Trường An và Lục Thành ngồi ở phòng khách, trên bàn đặt bảy ly nước, mới vừa đun, nóng hổi.
Gần mười hai giờ, những người không sống về đêm đều đang nằm trong mộng của mình.
Cố Trường An ngáp mấy cái liền, mí mắt đều dính cả vào nhau: "Bao giờ thì chú tư mới đến?"
Lục Thành nhìn đồng hồ treo tường: "Có lẽ là khoảng một tiếng nữa."
"Lâu tới vậy?" Cố Trường An cực kỳ phiền, "Không quản nữa, em đi ngủ."
Cậu mới vừa đứng lên, ở ngoài cửa bỗng xuất hiện một người người phụ nữ áo đỏ, cổ chân đeo dây xích, còn có một chiếc chuông nhỏ tinh xảo phát ra tiếng vang thanh thuý quỷ dị.
"..."
Cố Trường An ghé vào bên tai Lục Thành nói: "Anh đặt vài tấm phù ngoài khung cửa đi, đừng để bà ta vào."
Lục Thành xoa trán: "Phù cũng vô dụng."
Mặt Cố Trường An âm trầm đi tới đi lui: "Em chỉ tự hỏi, sao bà ta lại tìm được tới đây?"
Lục Thành nói đừng hỏi anh, anh cũng muốn biết.
Cố Trường An buồn bực đi tới đi lui, Lục Thành bảo cậu ngồi xuống, cậu tiếp tục đi.
Lục Thành khép mí mắt lại, dưới mắt có một mảng đen nhạt màu: "Trường An, đừng qua lại nữa, choáng đầu."
Bước chân Cố Trường An không ngừng: "Em không choáng."
Lục Thành đáp: "Anh choáng."
Cố Trường An: "..."
Lục Thành sờ sờ ly nước, không quá nóng, hắn bưng lên thổi thổi, uống một hớp thử nhiệt độ mới đưa cho Cố Trường An.
"Anh từng nghe trong nhà đề cập đến người phụ nữ bên ngoài kia."
Cố Trường An uống hết mấy ngụm nước: "Bây giờ em không muốn nghe kể chuyện xưa đâu."
Lục Thành dựa vào lưng ghế, ngón tay khớp xương rõ ràng luồn vào trong vài sợi tóc rối trước trán, động tác tao nhã vén về sau hai cái.
"Nghe đâu trên ngực chú tư có vết sẹo, hồi trước bị người phụ nữ kia gây ra. Lúc được đưa về chỉ còn lại một hơi. Là ông nội anh cùng mấy bác của anh liên thủ thi pháp, kéo chú ấy trở về từ Quỷ Môn Quan."
Mặt Cố Trường An đầy kinh ngạc, cậu còn tưởng vết thương của chú tư ở trong lòng, nào ngờ ngoài cơ thể cũng tổn thương.
"Vậy còn tìm làm gì? Tới xin lỗi muộn?"
Ngoài cửa bỗng có một cơn âm phong thổi vào, xen lẫn sát khí khủng bố, ly nước trong tay Cố Trường An trực tiếp vỡ nát.
Cậu vừa quay đầu lại, người phụ nữ vốn ở trong viện đã đứng ngay sau lưng cậu, dùng con mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
Gương mặt thối rữa bốc mùi kia bị đèn chiếu vào một cái, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Cố Trường An theo bản năng chạy đến bên cạnh Lục Thành, xong mới ý thức được hành động vừa rồi của cậu quá đáng sợ.
Lục Thành trái lại không cho là đáng sợ, hắn cảm thấy được tín nhiệm và ỷ lại.
Vậy nên hắn không để ý rằng đang không đúng lúc, lập tức ôm Cố Trường An vào trong lồng ngực.
Cố Trường An gần như là lập tức tránh thoát, thoáng trừng mắt về phía Lục Thành. Giữ chút mặt mũi được không? Không thấy còn có một thứ không phải người không phải quỷ đang đứng trong phòng...
Tiếng nói im bặt đi, Cố Trường An nhìn người phụ nữ đang ngồi trên một cái ghế gỗ đỏ, khoé mắt giật giật.
Không khí lưu động bốn phía bất tri bất giác trở nên vẩn đục không chịu nổi.
Lục Thành không mở miệng thì cho dù Cố Trường An có một bụng vấn đề, cũng sẽ không chủ động tán gẫu với người phụ nữ áo đỏ kia.
Không phải người không phải quỷ, trên người có bùn đất, như là đào khỏi nấm mồ bò ra từ bên trong.
Bốn phía quanh chỗ ngồi ấy toàn bộ đều là sát khí hung tàn, khiếp sợ đến hoảng hốt.
Vậy nên phòng khách yên tĩnh không có một tiếng động, thời gian không ngừng trôi qua trong không khí khó tả.
Lục Khải Minh dọc đường đụng phải một vài sự cố, chậm trễ chút thời gian.
Chờ đến khi ông chạy tới thì Cố Trường An đã dựa vào Lục Thành ngủ một giấc.
Chính chủ đến, sẽ không còn có gì liên quan tới Cố Trường An và Lục Thành nữa.
Cố Trường An cũng không vội vã đi ngủ, cậu còn ở trong phòng khách, như làm ảo thuật lấy ra một túi kẹo dẻo đường, vừa mở đã bị một cái tay tóm đi.
Lục Thành ném kẹo lên khay trà: "Khuya rồi chớ ăn."
Cố Trường An bất mãn trừng sang: "Em đói."
"Vậy em ngủ đi." Lục Thành vỗ vỗ mông cậu, vô cùng dịu dàng săn sóc nói, "Ngủ rồi sẽ hết đói, đi thôi."1
Cố Trường An cho hắn một cái liếc mắt, trong miệng ấu trĩ nói thầm: "Bản thân không ăn còn không cho em ăn, đủ lắm rồi đấy."
Tiếng ghế kéo sát mặt đất chói tai đột nhiên xuất hiện, bắp thịt cả người Lục Thành lập tức làm ra phản ứng tự vệ như trong trí nhớ căng thẳng lên.
Cố Trường An nhận ra cái chi tiết nhỏ này, đoán được người đàn ông cho là cậu muốn nổi giận, bày ra tư thái chờ bị đánh. Cậu bật cười thành tiếng: "Càng lớn càng trẻ con."
Lục Thành đen mặt, vờ tức giận: "Nói ai?"
"Nói anh." Cố Trường An nằm sấp trên lưng người đàn ông, ôm cổ hắn cười, "Cũng tự nói em."
Lục Thành nắm lấy cánh tay Cố Trường An, kéo cậu từ sau lưng mình ra đằng trước, ghìm eo cậu lại vùi mặt vào.
Động tác có thể gọi là trôi chảy, không có chút mất tự nhiên nào.
Sao tự dưng lại dính người thế này...
Cố Trường An xoa xoa mái tóc ngắn của người đàn ông, ngón tay đưa vào, như có như không cọ da đầu ấm áp của hắn, trong giọng nói mang theo vài phần hiếu kỳ: "Bên chú tư có thể xử lý được sao?"
"Hẳn là có." Lục Thành nhắm hai mắt, hít thở mùi hương trên người cậu, giọng trầm xuống.
Cố Trường An không nhẹ không nặng vỗ hắn một cái: "Anh hai, đã đến lúc ngủ phải vào phòng ngủ, úp vào lồng ngực em là muốn gì đây? Muốn bú sữa?"1
Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ với lời trêu chọc của cậu.
Không lâu sau, rừng trúc phía nam tứ hợp viện truyền đến tiếng khóc thê lương.
Cố Trường An đang định duỗi người thì động tác đột nhiên khựng lại, lỗ chân lông trên người đều nổ tung.
Lục Thành cau mày: "Chúng ta không nên qua đó."
Lòng Cố Trường An nói, em cũng không có ý định đi qua xem trò vui, cậu cách lớp áo ngủ xoa xoa da gà nổi trên cánh tay: "Anh kể em nghe chuyện của họ chút đi."
Lục Thành ngước mắt nhìn về phía Cố Trường An: "Chẳng phải em không muốn nghe chuyện xưa sao?"
"Trước khác nay khác." Cố Trường An đẩy kính một chút, cười nói, "Hiện giờ em muốn nghe."
Chân dài Lục Thành gác lên, lười biếng nói: "Thực ra cũng không có gì nhiều để kể."
Cố Trường An vừa nghe lời này đã có cảm giác như muốn héo, lòng tò mò của cậu lên men, không dễ phai như vậy: "Anh nói rõ cho em."
"Người phụ nữ kia tên là Tô Ngọc, là người yêu mối tình đầu của chú tư." Lục Thành nói, "Bọn họ là nhất kiến chung tình."
"Sau đó Lục gia nhận được một tin rằng chú tư muốn đưa người về, ngày hôm sau chú ấy xảy ra chuyện."
"Là chú hai của anh phát hiện ra chú tư. Chú ấy thoi thóp ngã vào trong vũng máu, bị một thanh kiếm cắm vào trong ngực. Thanh kiếm kia là của Tô Ngọc, nhưng không biết tung tích của bà ta đâu."
"Sau khi chú tư tỉnh lại, bảo mọi người không ai được đến Tô gia, cũng không được nhắc đến tên Tô Ngọc trước mặt chú ấy."
Cố Trường An chờ nửa ngày cũng không đợi được đoạn sau: "Chỉ thế thôi?"
Lục Thành nhún vai: "Chỉ thế thôi."
Cố Trường An một trăm lần không hài lòng: "Đùa em hả?"
Lục Thành oan uổng: "Anh nào dám đâu."
Vẻ mặt Cố Trường An tươi cười nhìn hắn.
Lục Thành bị nhìn đến mức xương cốt yếu mềm, sau lưng lại nguội lạnh, hắn nghiêm túc nói: "Thật sự không có đùa em."
Nửa đêm canh ba, anh chỉ muốn ôm em ngủ, nào có tâm tư muốn chơi đùa em.
Tiếng khóc thê lương trong rừng trúc biến thành ai oán, khiến lòng người nghe rón rén.
Cũng may vùng này cách xa phố xá, vị trí vắng vẻ, chỉ có Cố Trường An và Lục Thành, nếu mà còn có các hộ gia đình khác thì hẳn đã sợ tè ra quần rồi.
Cố Trường An suy nghĩ một lát, không hiểu rõ lắm: "Tại sao Tô Ngọc lại xuống tay ác độc như vậy với chú tư? Chẳng phải đã đưa về nhà sao?"
Lục Thành nhàn nhạt nói: "Ai biết được."
Nhưng phiên bản mà Lục Thành và Cố Trường An nghe được là từ người nhà họ Lục, có sai lệch so với sự thật, hơn nữa còn không ít.
Sự thật là, lúc trước có một nhóm người đến đây.
Chẳng rõ lai lịch của đám người kia thế nào, nhưng có một điểm có thể chắc chắn là bọn họ tới vì Tô Ngọc. Lục Khải Minh liên thủ cùng bà, cũng chỉ có thể chật vật ứng phó.
Giao chiến không bao lâu lại có thêm một người tới, che mặt, không biết là ai.
Lúc Lục Khải Minh nhìn thấy đối phương rút ra một thanh nhuyễn kiếm bên hông, ông ngây ngẩn cả người.
Bởi thanh kiếm kia giống của Tô Ngọc y như đúc.
Trong khi Lục Khải Minh ngây người, trên người đã có vài vết thương, thế cuộc nghiêng về một phía.
Ông nhìn thấy người kia nhắm thẳng lưỡi kiếm về phía Tô Ngọc.
Mà Tô Ngọc cả người run rẩy, đôi mắt trừng lớn, không hề phản ứng lại.
Trong lúc nguy cấp, Lục Khải Minh không nghĩ quá sâu, lập tức xông lên che chở Tô Ngọc ra sau, thay bà đỡ một kiếm.
Kết quả thì sao?
Lục Khải Minh quẩn quanh giữa đường ranh sinh tử, Tô Ngọc đồng ý thề non hẹn biển cùng ông vậy mà lại bỏ ông đi, ông có thể không hận sao?