Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 202: C202: Giúp anh thế nào đây



“Cứu tôi! Các người mau cứu tôi với!!!” khuôn mặt người đàn ông dán sát mặt đất, khóc ròng, “Giúp tôi một chút! Cầu xin các người!!!”

Bạch Ấu Vi nhìn hắn: “Giúp anh thế nào đây?”

Cô dừng lại hai giây, mặt không thay đổi nhẹ nhàng hỏi: “Giúp anh cắt mặt ra hả?”

Người đàn ông khóc lóc nhìn cô.

“Như vậy có đau không?” Bạch Ấu Vi ôn hòa nhã nhặn bàn với hắn, “Hơn nữa, vết thương trở nên lớn hơn, đau hơn đấy!? Hơn nữa đã không có chân, giữ lại khuôn mặt có ích gì, vốn dĩ anh… đã chết…”

Người đàn ông cuối cùng tan vỡ!

Không biết bị lời của cô chọc giận hay sợ hãi, hắn gào khóc, gầm thét chửi bới: “Chúng mày chết không yên lành!!! Sớm muộn chúng mày sẽ giống tao! Giống taooo!!!”


Thẩm Mặc nhíu mày lại, cầm tay vịn xe lăn đẩy Bạch Ấu Vi đi ra ngoài.

Bạch Ấu Vi mở to hai mắt: “Em chưa nói chuyện xong với hắn ta!”

Thẩm Mặc liếc mắt nhìn cô: “Hiện tại không ghê tởm?”

“…” Biểu cảm Bạch Ấu Vi chậm rãi trở nên một lời khó nói hết.

“Tại sao nhắc em…” cô nhắm mắt lại, che dạ dày.

Mấy người đằng sau nhìn lẫn nhau.

Mọi người xem người đàn ông giãy giụa thoi thóp trên mặt đất, lặng lẽ không nói, lần lượt rời khỏi nhà hàng.

Phía sau, tiếng khóc của người đàn ông không ngừng vang lên, không ngừng chửi bới, dùng lời nói ác độc nhất! Như giọng nói của người tâm thần! Giải tỏa tuyệt vọng đau khổ!

Hắn vĩnh viễn không ra ngoài được!

Dù cho lối ra đặt trước mặt, hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể quay về thế giới loài người…



Bên ngoài vẫn là màu máu đỏ, nóng bức.


Xa xa mơ hồ nghe thấy mấy con quái vật nhỏ xao động.

Mà rắn tham ăn hoặc dài hoặc ngắn, đi lại nơi đầu đường cuối ngõ, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Mọi người chỉnh trang lại mạch suy nghĩ!” Thẩm Mặc thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn mọi người, “Rắn tham ăn ăn quái vật lột da, quái vật lột da ăn mê cung, rắn tham ăn, quái vật lột da, mê cung ăn chúng tôi, có ý kiến gì không?”

Đàm Tiếu: “… Chúng ta thật thê thảm.”

“Xùy!” Bạch Ấu Vi không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Mặc liếc cô một cái, “Hiện tại có hai phương hướng. Thứ nhất, đi theo hướng động mạch chủ, tìm được hạch tâm của mê cung, phá hỏng nó có lẽ sẽ xuất hiện lối ra. Một hướng khác là, đi theo hướng mao mạch mạch máu, tìm được sát mép biên giới mê cung, phá hoại nó, xem có thể tạo ra lối ra không.”

“Nhưng mà năng lực tự lành của mê cung rất mạnh.” vẻ mặt Đàm Tiếu thật thà, “Bất kể chặt hay đâm nó, vết thương đều khép lại rất nhanh, chúng ta không thể bị thương, nếu không thì nó sẽ chữa lành cả chúng ta!”

“Dùng cái kia đi ~” Bạch Ấu Vi chỉ chỉ quái vật lột da ở phía xa.

Thầy Thừa gật đầu, “Những quái vật này giống như vi khuẩn gây hại trong cơ thể mê cung, có thể phá hỏng hệ thống miễn dịch, ngăn cản vết thương khép lại… Có điều chúng ta khống chế bọn chúng như thế nào?”


“Trước khi suy nghĩ khống chế như thế nào, đầu tiên hãy nghĩ đi đâu! Trung tâm mê cung hay phần rìa mê cung?” Bạch Ấu Vi xoa nhẹ con thỏ trong ngực, không nhanh không chậm suy tính, “Nếu như suy đoán của thầy Thừa thành lập thì sự tồn tại của rắn tham ăn tương tự với bạch cầu, thôn phệ bệnh khuẩn và dị vật, sinh ra kháng thể, chống lại vi khuẩn gây bệnh xâm lấn, chúng sẽ hoạt động sôi nổi ở vị trí trung tâm mê cung.”

“Chỉ bằng chúng ta không thể đi đến trung tâm.” Thẩm Mặc nói, “Chúng ta đi vùng rìa mê cung.”

Bạch Ấu Vi không khách sáo sai Phan Tiểu Tân: “Tiểu Tân, dẫn đường.”

Phan Tiểu Tân: “…”

Thầy Thừa thấy cậu sững sờ, sợ đứa bé mất tự nhiên, chủ động đứng ra nói: “Nếu không, để tôi xem bản đồ!”

“Thầy Thừa, cậu ta 11 tuổi, đã là một đứa trẻ to xác trưởng thành.” Bạch Ấu Vi hùng hồn nói, “Hơn nữa, cậu ta là người Hàng Châu, chỗ nào thích hợp làm điểm đột phá thì cậu ta nắm rõ nhất.”

Thầy Thừa suy tư một lúc, lấy tay vỗ nhẹ bả vai cậu bé, ôn hòa cổ vũ cậu: “Tiểu Tân, đừng áp lực, chúng tôi đều tin tưởng cháu!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.