Buổi tối, Thừa Úy Tài gọt vỏ số sơn trà còn lại để nấu một nồi nước đường.
Thứ nhất, sau khi đun nước có thể ăn “no nước”;
Thứ hai, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, nước nóng hổi khiến người ta ấm áp hơn một chút.
Sau khi nấu xong nước đường sơn trà, ông múc ra từng bát. Thật là khéo, trong tủ vừa vặn có mười cái bát.
Thịt quả vàng óng, nước màu vàng nhạt, đựng trong cái bát cổ rất hấp dẫn.
Thừa Úy Tài chia từng muôi canh, bảo đảm lượng nước trong mỗi bát không khác nhau, sau đó bê lên bàn ăn. Ông bắt đầu tiếp tục cân nhắc, còn có cách nào để lấp đầy bụng cho mọi người.
Mặc dù ngôi nhà này không có thức ăn nhưng chai lọ trong phòng bếp không thiếu đồ gia vị. Một lon muối đầy, một lọ đường đầy, có cả gia vị như hạt tiêu và lá nguyệt quế.
Bữa trưa, bữa tối, mọi người chưa được ăn hai bữa liền nghiêm chỉnh. Nếu ngày mai tiếp tục không ăn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thể lực. Dù sao bọn họ chỉ được nâng cấp chứ không cải tạo hoàn toàn chức năng cơ thể.
Thừa Úy Tài lấy ra mì ăn liền, trong lòng suy nghĩ, ngày mai sẽ nấu mì.
Ông có việc để làm, những người khác thì lộ vẻ quá chán.
Chỗ cần tìm kiếm đã lục soát nhiều lần, ngay cả cái tủ bên cạnh sô pha đều thử lấy ra kiểm tra, nhưng không phát hiện gì hết.
Phía ngoài mưa xối xả mãi không dừng, Lữ Ngang thử đội mưa đi ra ngoài, cuối cùng ướt sũng trở về, không thu hoạch được gì.
Ngoại trừ căn nhà này, ở đây chỉ có rừng cây dưới sườn núi, rừng cây mãi không có điểm cuối, giống như một thế giới độc lập.
Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn đều bó tay.
Bọn họ bị nhốt rồi.
Ngoại trừ đợi mưa tạnh, trò chơi bắt đầu, chẳng làm được gì.
…
Sau bữa cơm chiều, mọi người sắp xếp xong trình tự trực đêm, trở về phòng của mình nghỉ ngơi. ngôn tình ngược
Một phòng ngủ có hai người, một người ngủ ở sô pha dưới lầu, vừa vặn để trống ba ứng cử viên trực đêm.
Thẩm Mặc về đến phòng, phát hiện Bạch Ấu Vi không ngủ.
Cô ngồi trước cửa sổ, chống tay đỡ mặt, không nói một tiếng xem mưa bên ngoài.
Trong phòng có rất nhiều thú bông, vốn dĩ có vẻ chen chúc, nhưng khi nhìn thấy cô ngồi một mình giữa đám búp bê, không hiểu sao cảm thấy căn phòng này rất rộng rãi, rất cô độc.
Thực ra cho đến bây giờ, cơn tức của Thẩm Mặc đã xua tan gần hết, chỉ là hồi tưởng lại, trong lòng có một tia tức tối.
Anh không thích Bạch Ấu Vi lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Anh nhìn giường, lại nhìn cô ngồi trên ghế gỗ, hỏi cô: “Em qua đó bằng cách nào?”
Xe lăn ở dưới lầu, cây gậy ba toong không mang vào, trừ phi có người ôm cô đi qua.
Bạch Ấu Vi quay sang, dưới hàng mi dày là đôi mắt ươn ướt, cô cúi thấp hơn, mặt gác lên cách tay, mắt nhìn anh thật kỹ, im lặng, không nói gì.
Thẩm Mặc đi tới.
Cô khẽ mở miệng: “Em thực sự không cố ý.”
Thật ra, Thẩm Mặc không tin câu này. Cô thích giễu cợt, anh hiểu điều này hơn ai hết.
“Giấc ngủ của em rất sâu, lúc anh gọi em, em cho rằng mình đang nằm mơ…” Bạch Ấu Vi nhỏ nhẹ giải thích, “Sau đó… em phát hiện không phải là mộng, đang muốn đáp lại anh một tiếng…”
Cô dừng lại, một cảm xúc không rõ hiện lên trong mắt cô.
Thẩm Mặc cố chịu đựng hỏi cô: “Sao vậy?”
Bạch Ấu Vi lại bĩu môi, từ từ nói: “Lúc đó em nghĩ thầm, anh có tranh thủ lúc em ngủ, len lén… Hôn em không, cho nên chần chừ một lúc thôi mà.”
Thẩm Mặc: “…”
Bạch Ấu Vi lại thở dài: “Em không ngờ anh có phản ứng đó, bả vai suýt chút nữa bị anh bóp nát.”
Thẩm Mặc: “…”
Anh không lời nào để nói.
“Thẩm Mặc, anh biết không?” cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa, con mắt nhìn kỹ nước mưa chảy thành dòng trên cửa sổ thủy tinh, khẽ thì thầm, “Nếu như anh biến thành thú bông, em chắc chắn sẽ khóc.”