“Chúng tôi phát hiện từ trường lạ thường… Cũng không đúng, chuẩn xác mà nói chẳng những phát hiện khu vực có từ trường lạ thường, hơn nữa phát hiện có vài khu vực không có từ trường.”
Lý Lý nói đến đây dừng lại, nhìn mọi người, phát hiện bọn họ không có phản ứng, buồn phiền.
“Các người không biết à? Địa cầu là một từ trường khổng lồ, từ trường có ở khắp nơi! Nhưng theo số liệu chúng tôi tìm ra, rất nhiều nơi không có từ trường! Tựa như chỗ đó đột nhiên không có! Không tồn tại!”
“Những chỗ đó chắc là mê cung chứ gì!” Bạch Ấu Vi lười biếng nói, “Có thể nói cái gì mới mẻ hơn được không?”
Lý Lý: “…”
“Đúng vậy, Lý Lý.” Lữ Ngang nói, “Chúng tôi không hiểu gì về lý thuyết, cậu nói chuyện mê cung cho bọn họ nghe một chút.”
“Mê cung…” Lý Lý suy tư một lúc, “Mê cung là một vật chất bí ẩn không thể dò xét. Ít nhất là vào lúc này, các công cụ của chúng ta không làm gì được nó. Nó sẽ dần mở rộng theo thời gian và khu vực có từ trường bất thường gần nó chính là trò chơi thú bông, giống như một thỏi nam châm. Các cực giống nhau đẩy nhau, giữ một khoảng cách tương đối so với mê cung.”
Dừng lại hai giây, Lý Lý nói tiếp: “Lúc rút lui, chúng tôi thông qua cái quy luật này, một đường né tránh trò chơi, dọc theo sát biên giới mê cung lùi lại, thế nhưng… Không ngờ tính toán sai thời gian và phạm vi mê cung bành trướng, tôi… Tôi và vài đồng đội trong tổ hành động đặc biệt bị ép đi vào mê cung, bọn họ đều hy sinh.”
Anh nhìn về phía Chu Xu, “Về sau, tôi gặp Chu Xu ở trong mê cung, lúc đó tôi vừa mệt vừa khát, là cô ấy đã cứu tôi.”
“Không hẳn! Đúng ra là Lý Lý đã cứu tôi.” Chu Xu cười nhạt, “Lúc đó tôi và người đại diện bị giam cầm ở Nam Xương, sương mù tới quá đột nhiên, người đại diện nói muốn đi tìm cứu viện, kết quả không có trở về, sau đó tài xế cũng đi tìm lối ra, để lại một mình tôi trong xe bảo mẫu, nếu như không phải anh Nghiêm dẫn người tới cứu Lý Lý, tôi cũng không ra được.”
Cô nói xong những thứ này, suy tư một lúc, chần chừ nói: “Về phần tôi… 24 tuổi, biết ngoại ngữ, am hiểu… ca hát nhảy múa! Biết một chút về thiết kế thời trang và hoá trang, có điều bây giờ những sở trường này chẳng còn tác dụng!”
Cô cười mỉa mai.
Đàm Tiếu kinh ngạc hỏi: “Không phải cô 20 tuổi à?!”
“Cái đó…” Chu Xu cười, “Người đại diện giúp tôi sửa hồ sơ, tuổi nhỏ một chút càng dễ thu hút người hâm mộ.”
Đàm Tiếu: “Ồ…”
Biểu cảm lần nữa tiêu tan.
Bạch Ấu Vi tò mò hỏi: “Mê cung Nam Xương là mê cung số mấy?”
Nghiêm Thanh Văn nói: “Số 8. Thành phố biến thành sa mạc, tất cả nhà cao tầng đều biến thành đống hoang tàn, xe chìm trong cát không thể di chuyển, con người không chết khát thì bị vùi lấp trong cát.”
Bạch Ấu Vi hỏi: “Vậy anh cảm thấy, so sánh với mê cung Hàng Châu, mê cung nào khó hơn?”
Mê cung Hàng Châu là số 7.
Nghiêm Thanh Văn nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc nói: “Số 7 khó hơn! Mặc dù hoàn cảnh sinh tồn số 8 hào rất ác liệt, nhưng không có quái vật làm tổn thương người khác, chỉ cần tìm đúng phương hướng, né tránh cát lún là tìm được lối ra.”
Dừng một chút, anh lại hỏi Bạch Ấu Vi: “Cô cảm thấy số thứ tự của mê cung có quan hệ với độ khó dễ à?”
“Chỉ là một suy đoán.” Bạch Ấu Vi nhún vai, “Phải đi thêm mấy mê cung mới xác định.”
Tiếp theo người tự giới thiệu mình là Tô Mạn.
Cô không có gì đáng nói, nhạt nhẽo nói: “Tô gia và Lý gia là thế giao, tôi quen biết Lý Lý từ nhỏ, biết anh xảy ra chuyện, đi cùng với Anh Nghiêm. Tôi am hiểu… đánh nhau cận chiến và vũ khí.”
Thầy Thừa nói: “Tôi là giáo viên trường trung học cơ sở số 13 Nam Kinh, dạy ngữ văn, vừa đến tuổi lục tuần, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Đàm Tiếu hỏi: “Tuổi lục tuần là ý gì?”. Truyện Tiên Hiệp
Thầy Thừa: “Khụ khụ, chính là 60 tuổi.”
Đàm Tiếu: “Hai mươi tuổi thì sao?”
Thầy Thừa trả lời nho nhã: “Dĩ nhiên là tuổi nhược quán.”
Đàm Tiếu nghe xong biểu cảm phức tạp: “… Rất yếu à?”
=)) Danh hài Đàm Tiếu.
Anh vốn dĩ định dùng thành ngữ bốn chữ, bây giờ suy tư một lúc, thôi bỏ đi.