Buổi tối ngủ quá trễ, ngày thứ hai Bạch Ấu Vi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Nghỉ ngơi trong nhà thú bông thường giấc ngủ rất sâu, ở đây giống như một nơi nghỉ ngơi tự nhiên, có thể khiến người ta nhanh chóng rơi vào trạng thái thả lỏng, cũng khiến tinh thần và thể lực con người hồi phục nhanh chóng.
Bởi vì rất thoải mái, mọi người ngâm mình trong nhà thú bông, thu dọn phòng ốc, giặt giũ quần áo, bê đống chậu hoa trồng rau thơm, hành tây ra mái hiên phía sau phơi nắng —
Lúc chuẩn bị điểm tâm, thầy Thừa lật qua lật lại trong phòng bếp, sắc mặt lo lắng nói với Thẩm Mặc:
“Lương thực của chúng ta không còn nhiều. Không thiếu gạo và bột mì nhưng thiếu rau dưa và thịt các loại, cũng sắp hết trứng gà.”
Rau dưa có thời gian bảo quản ngắn, lúc nào cũng thiếu, thịt thường ăn hoàn toàn dựa vào đống thực phẩm chín đã hút chân không kia chống đỡ, hiện tại đã cạn kiệt.
Ngay cả mì ăn liền cũng chỉ còn mười gói.
“Hàng hóa trong thành phố do tổ chức thống nhất phân phối, chúng ta không thể đi tìm kiếm vật tư ở đây.” thầy Thừa thở dài nói, “Trừ phi gia nhập vào tổ chức, đến nhà kho nhận thức ăn miễn phí. Xem ra, nếu không muốn gia nhập, không thể ở lại đây lâu.”
Thẩm Mặc thản nhiên nói: “Bữa sáng ăn tạm mấy thứ, chúng ta không ngây người ở đây quá lâu.”
Bạch Ấu Vi nhìn anh một lần.
Mấy người họ không để tâm ở lại đây bao lâu, nhưng Thẩm Mặc khác họ, cha Thẩm Mặc ở Thượng Hải.
Rời khỏi người thân, đi tìm mảnh ghép trò chơi không biết có bao nhiêu mảnh, trong lòng Thẩm Mặc thực sự tình nguyện không?
“Anh ra ngoài trước.” Thẩm Mặc đứng dậy đi tới cửa, “Mọi người thu dọn xong thì cũng ra đi, tránh để người ta hoài nghi.”
Cửa lớn trực tiếp thông với phòng ngủ trong căn hộ của họ.
Anh vừa bước ra, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Bởi vì cửa mở nên âm thanh này cũng truyền vào nhà thú bông.
Bạch Ấu Vi nghiêng đầu suy nghĩ, đẩy xe lăn đi qua: “Có lẽ đến tìm em.”
“Tìm em?” Thẩm Mặc nhướn mày, cảm thấy nghi ngờ.
Anh đi mở cửa, bên ngoài là hai thanh niên cao gầy, thấy người mở cửa là Thẩm Mặc, trong mắt hai người lộ ra dò xét và cảnh giác, có điều thái độ khá lịch sự:
“Xin hỏi có phải Bạch Ấu Vi ở đây không?”
Thẩm Mặc cau mày, quay đầu xem Bạch Ấu Vi ở sau lưng.
“Ngày hôm qua anh không ở đây, em đi điểm giao dịch dán thông báo trao đổi đạo cụ.” Bạch Ấu Vi nói, “Để họ vào đi.”
Thẩm Mặc nghiêng người, chừa ra lối đi nhỏ, để người vào trong.
Hai thanh niên cao gầy nhìn nhau, đi tới trước mặt Bạch Ấu Vi, móc ra hai mảnh ghép trò chơi: “Chúng tôi muốn đổi đạo cụ búp bê thế thân.”
Bạch Ấu Vi miễn cưỡng nhìn lướt qua mảnh ghép trò chơi của họ, khẽ gật đầu một cái: “Con số này quá ít.”
“Cô muốn bao nhiêu?” một người trong đó hỏi cô.
Bạch Ấu Vi hỏi ngược lại: “Hai người có bao nhiêu?”
“Chúng tôi…” đối phương cắn răng, nói, “Chúng tôi chỉ có ngần này. Mảnh ghép trò chơi chỉ người trải qua mê cung mới có, hai mảnh không hề ít! Người bình thường chẳng có nổi một mảnh!”
“Quá ít ~” Bạch Ấu Vi vẫn lắc đầu, sắc mặt hờ hững nói, “Với con số này, đừng nói búp bê thế thân, ngay cả súng lệnh và hạt giống hoa, tôi cũng không trao đổi với các người.”
“Vậy cuối cùng cô muốn bao nhiêu!” tên còn lại có chút nôn nóng.
Bạch Ấu Vi vươn một bàn tay, năm ngón tay trắng nõn lắc lư, “Chí ít năm mảnh ghép trò chơi.”
“Búp bê thế thân thì sao?”
“Không có mười mảnh thì không cân nhắc.”
Hai người thanh niên trao đổi ánh mắt, trong chốc lát không nói gì.
Bạch Ấu Vi chậm rì rì nói: “Các người có thể quay về suy nghĩ thêm, có điều tôi phải nhắc nhở các người, cái giá này sẽ càng nhiều hơn mà không ít đi. Dù sao mảnh ghép trò chơi đã sử dụng không dùng được, tôi cũng xuất phát từ lòng hiếu kỳ mới thu thập để xem xét, chưa biết chừng ngày mai tôi sẽ hối hận, cảm thấy không có lợi nên không muốn đổi nữa.”
Hai người đều nhíu mày.
Một người trong đó nói: “… Được, chúng tôi trở về suy nghĩ thêm.”