Người làm vườn bình tĩnh đứng ở trước mặt cô.
Đứng đó một lúc lâu sau đó anh thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đổi mục tiêu tiếp theo.
Nhưng mà đi chưa được mười bước, Bạch Ấu Vi ở sau lưng gọi anh lại: “Này, anh định đi đâu?”
Người làm vườn ngẩn người, sau đó khóe môi bắt đầu hơi nhếch lên.
Ah, đàn bà…
Anh quay người đối mặt với Bạch Ấu Vi, ra vẻ có ý tốt, nói: “Tôi đi xem những cô dâu khác có cần giúp đỡ không.”
“Còn ai ở đây cần anh giúp đỡ hơn một người què?” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Anh ở lại đây giúp tôi một việc!”
Người làm vườn mỉm cười, hạ thấp người hành lễ, “Nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực.”
Trên mặt Bạch Ấu Vi không có biểu cảm, giọng nhẹ bẫng: “Nếu tôi là cô dâu của Công tước, cũng chính là phu nhân của trang viên này, anh chỉ là một người làm vườn, đương nhiên nên cống hiến sức lực cho tôi.”
Nụ cười trên mặt người làm vườn hơi cứng ngắc, “… Chỉ cần tôi đủ khả năng.”
Bạch Ấu Vi chỉ tay xuống phía dưới: “Các cô đều ở tìm chìa khoá tầng ba, tôi muốn đi xuống lầu tìm xem, anh cõng tôi xuống dưới.”
Người làm vườn suy tư một lúc, “Được.”
Anh ngồi xổm xuống trước người Bạch Ấu Vi, để Bạch Ấu Vi úp sấp trên lưng, đứng dậy đi xuống lầu dưới.
Đến tầng một, anh thả Bạch Ấu Vi trên ghế sô pha ở đại sảnh.
Bạch Ấu Vi nói: “Tôi thay đổi ý định. Chỗ rộng như vậy, một cái người què như tôi căn bản không có cách tìm chìa khoá, tôi nên đi tầng ba nhìn chằm chằm họ, đừng để họ tranh thủ lúc tôi không có mặt giấu chìa khóa đi.”
Người làm vườn cảm thấy lời cô nói có vài phần đạo lý.
Anh cõng Bạch Ấu Vi, quay lại tầng ba.
Bạch Ấu Vi vừa đụng vào xe lăn, phiền não thở dài, nói: “Quên đi, nên đi tầng một! Tốn thời gian lâu như vậy, nếu các cô muốn giấu chìa khoá, đã giấu kỹ từ lâu, tôi có đi nhìn chằm chằm cũng vô ích, chi bằng trở về phòng nghỉ ngơi.”
Người làm vườn bắt đầu cảm thấy không thích hợp, chần chừ hỏi: “Xác định đi tầng một ư?”
“Sao thế, không muốn đi?” Bạch Ấu Vi nhướng mày nhìn anh, “Không phải anh vừa nói nguyện ý cống hiến sức lực vì tôi sao? Nếu là NPC, làm phiền anh biểu hiện giống một chút được không?”
Người làm vườn: “…”
Không lời nào để nói, lại lần nữa ngồi xổm xuống ở trước mặt cô.
Anh cõng Bạch Ấu Vi, bước chân cực nhanh đi tới tầng một, thả cô xuống.
Bạch Ấu Vi nói: “Đi tầng ba một chuyến nữa.”
Người làm vườn cuối cùng không nhịn được: “Lần này vì sao? Thái dương sắp xuống núi, tôi phải quay về phòng tra tấn trước khi Công tước trở về!”
“Anh phản ứng lớn như vậy làm chi?” Bạch Ấu Vi không vui cau mày, “Xe lăn của tôi vẫn còn ở tầng ba, lẽ nào anh không lấy nó xuống?”
Người làm vườn ngẩn người, sau đó ánh mắt âm trầm nhìn cô: “… Được, tôi sẽ lấy xuống cho ngài.”
Anh một lần nữa đi lên cầu thang xoắn ốc rất dài, để lấy xe lăn cho Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi nói: “Được rồi, anh đi tầng ba đi!”
Người làm vườn tức giận nói: “Tôi thật tâm thành ý hỗ trợ, ngài chớ nên trêu chọc tôi như vậy!”
“Hửm?” Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn anh, “Vừa rồi tên đần nào nói mình muốn quay về phòng tra tấn trước khi Công tước trở về hả? Anh không đi tầng ba, chẳng lẽ muốn ở lại tầng một ăn bữa cơm?”
Người làm vườn: “…”
Tức giận tích góp từng tí một, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, cùng lúc đó còn có nỗi nghi ngờ: Vì sao người chơi có ngôn ngữ, hành vi như vậy?
Lẽ nào cô ả nhìn thấu hắn?
Nhưng rõ ràng hắn biểu hiện không có kẽ hở!
Lúc này, trên lầu truyền tới tiếng khóc hoảng loạn và vụn vặt.
Trình Thiến một bên khóc, một bên điên khùng tìm kiếm trên hành lang, trong miệng không ngừng nói: “Làm sao bây giờ… không tìm được… không tìm được… Hắn sẽ tới, muốn giết tôi… không tìm được chìa khoá…”
Người làm vườn một lần nữa điều chỉnh biểu cảm, đi lên cầu thang, tự nhiên tỏ ra dịu dàng và lo lắng, “Xin hỏi… Cần giúp không?”