Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 380: C380: Sợ



Thẩm Mặc “ừ” một tiếng, một lát sau hỏi cô: “Hối hận không?”

Trán Bạch Ấu Vi đặt trên vai anh, nhẹ nhàng lắc lắc.

Cô không hối hận, nhưng…

“Em sợ.” cô nhắm mắt lại thì thào.

Mảnh ghép trò chơi của Thẩm Mặc đã dùng ở vòng thứ ba “Bạn bè tụ hội”, hiện tại mảnh ghép trò chơi của cô dùng trong “Cô dâu cuối cùng”.

Điều này mang ý nghĩa, sau này nếu trong trò chơi họ gặp phải cục diện chết chóc, không còn bất kỳ thủ đoạn bảo vệ tánh mạng nào, chỉ có một con đường chết.

Quả thật, trên người Bạch Ấu Vi không thiếu đạo cụ.


Song cô đã nhìn thấu! Hầu như mọi đạo cụ đều mang mục đích nhằm vào người chơi! Để loại bỏ người chơi khác, gia tăng ưu thế của mình, nếu thật sự gặp phải tình huống tuyệt vọng trong trò chơi, đạo cụ căn bản vô dụng!

Giống như người tuyết mà hoa tuyết triệu hoán đến.

Bạch Ấu Vi tin tưởng, chỉ cần sử dụng đúng phương pháp, người tuyết có thể. Nhưng trong “Cô dâu cuối cùng”, quy tắc là mỗi đêm Công tước phải giết một vị cô dâu! Bất kể người tuyết mạnh đến đâu cũng không thể thay đổi quy tắc! Cùng lắm có thể để người sử dụng chạy trốn tạm thời, mà người chơi khác sẽ biến thành mục tiêu của Công tước.

Đây cũng là nguyên nhân lúc đó Tô Mạn buông tha sử dụng hoa tuyết.

Bạch Ấu Vi sợ.

Cô sợ lại đối mặt với tình cảnh như thế, sợ mắt mở trừng trừng nhìn từng người bên cạnh chết đi, bản thân lại bất lực.

Chuyện đáng sợ nhất, mãi mãi không phải là tử vong.

Mà là khi bạn thật vất vả thành lập được ràng buộc với thế giới này, nhưng phải tự mình trải qua quá trình sự ràng buộc này bị cắt đứt, bị tan vỡ, bị hủy diệt!

Cuối cùng… Bạn lại quay về một mình.



Bạch Ấu Vi hít sâu, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Mặc, nói: “Chúng ta đi mê cung đi!”

“Đi mê cung?” Thẩm Mặc ngẩn người.


— bởi vì ba lần thông quan liên tục, mê cung Thượng Hải đã biến mất, ở gần đây không có mê cung.

“Trước khi lấy được mảnh ghép trò chơi, em tạm thời không muốn vào trò chơi.” Giọng cô sa sút tinh thần, “… Em sợ.”

Đây là lần thứ hai sau khi cô ra khỏi trò chơi nhắc tới từ “Sợ”.

Thẩm Mặc trầm mặc.

Làm sao anh không sợ?

Khi anh đợi trong bóng đêm, chứng kiến thú bông Triệu Lan Phân và Trình Thiến lục tục xuất hiện, mà Bạch Ấu Vi chậm chạp không có tin tức, anh chờ đợi không lo lắng sao?

Nghĩ đến việc cô ấy đi lại không nhanh nhẹn, nghĩ đến tính cách cô ấy dễ dàng đắc tội người khác, anh không yên lòng… tuy rằng lần này thoát hiểm thành công, lần sau thì sao? Lần sau nữa nữa thì sao?

Quy tắc trong thế giới trò chơi quỷ quyệt, anh muốn bảo vệ cô an toàn không thể nghi ngờ là một điều viển vông.

Không có mảnh ghép trò chơi, không bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.


Thẩm Mặc nghĩ đến điều này, chậm rãi nói: “Muốn đi mê cung… Xuôi nam hoặc bắc thượng đều được. Có điều, anh nghĩ đã có lời đồn phía bắc an toàn hơn thì sẽ có một nhóm người tập trung ở hướng bắc.”

“Mê cung phải ở nơi dân cư đông đúc.” Bạch Ấu Vi hiểu rõ ý của anh, “Chúng ta bắc thượng.”

Dừng một chút, cô hỏi: “Phía bắc an toàn hơn, lời đồn này lan truyền như thế nào?”

“Thực ra có liên quan đến cơ cấu S của Giáo sư Tống.” Thẩm Mặc giải thích với cô, “Lúc chưa xảy ra tình huống cắt điện trên diện rộng, trên internet có bài phỏng vấn đầu tiên của S. Nhân viên nghiên cứu khoa học tiếp nhận phỏng vấn đưa ra một vài phỏng đoán, cho rằng từ trường địa cầu thay đổi bất thường, rất có thể do một lực lượng không gian cấp cao hơn, lấy mặt trời làm môi giới, phân giải cấu trúc trái đất bằng phóng xạ.”

“Lấy thái dương… làm môi giới?” Bạch Ấu Vi vỡ lẽ, “Suy đoán này thật thú vị.”

Không gian đa chiều mặc dù có vẻ cao cấp hơn chiều không gian thấp hơn, nhưng, “Người” ở không gian đa chiều không có cách nào đi vào chiều không gian thấp hơn, giống như con người không thể chạy vào trong truyện tranh.

Nhưng nếu hai thế giới đều có mặt trời, có lẽ có thể dùng nó làm môi giới



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.