Cuối cùng không tìm được màu xanh tím than, tìm được một cái đệm màu xám đậm, có cờ tua rua, miễn cưỡng phù hợp yêu cầu của Bạch Ấu Vi.
Thẩm Mặc đặt lên xe lăn mới cho cô, phủ luôn cả chỗ tựa lưng.
Xe lăn ngay lập tức có thêm vài phần khí tức quý tộc, nếu khảm nạm thêm vàng bạc và đá quý, có lẽ còn sang trọng hơn ngai vàng của lãnh chúa châu Âu cổ đại.
“Hiện tại thế nào?” Thẩm Mặc hỏi cô.
Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn mới của mình, im lặng cảm nhận một lúc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc:
“… Hơi nóng.”
Thẩm Mặc không nói gì nhìn cô.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
“Anh! Mở cửa đi, em dẫn người tới! Chúng ta gom đủ người!”
Góp đủ?
Trong phòng Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi nhìn nhau, đều hơi bất ngờ.
Thẩm Mặc đi mở cửa.
Chỉ thấy Thẩm Phi đứng ở cửa, từng người phía sau chào hỏi đi vào nhà —
Vu Á Thanh, Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang, sinh viên thể dục La Bân, trò chơi trạch (2) Triệu Minh Đăng lần trước đã tới, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mắt ti hí.
(2) Từ trạch có nghĩa là ngôi nhà. Trạch nam là từ để chỉ các chàng trai đang tuổi đôi mươi nhưng ám ảnh việc ra khỏi cửa. Họ chỉ thích rúc mình trong không gian riêng tư và lo sợ việc phải ra ngoài đi học, đi làm… Trò chơi trạch ý chỉ người ru rú trong nhà để chơi trò chơi.
Bạch Ấu Vi hơi nhíu mày khó nhận ra.
Cô trông thấy người đàn ông đi găng tay trắng đứng cuối cùng.
“Đây là Giang Hạo, vừa đến Thượng Hải mấy ngày, người lần trước sống sót ra khỏi trò chơi số 21 là đồng đội của anh ấy. Bọn họ đều đến từ Quảng Châu, có kinh nghiệm về trò chơi, cũng từng đi qua mê cung, vô cùng có thực lực!”
Thẩm Phi rất nhiệt tình, đưa đối phương tới trước mặt Thẩm Mặc, lại giới thiệu:
“Đây là anh tôi! Trước đây làm việc ở cục an ninh quốc gia, anh ấy siêu giỏi! Ở trong trò chơi không cần đạo cụ, cũng có thể thông quan!”
“Hân hạnh, hân hạnh…” người đàn ông tên Giang Hạo cười vươn tay, “Nghe danh đã lâu, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Thẩm Mặc nhìn tay hắn ta đi găng tay trắng, ngừng hai giây, duỗi tay bắt tay, nhàn nhạt hỏi: “Cái găng tay thoạt nhìn rất đặc biệt, là đạo cụ sao?”
“A… Đúng vậy.” Giang Hạo cười nói, “Quá rõ ràng có đúng không? Tôi hay bị người ta hỏi, đây là đạo cụ tôi và mấy người anh em nhận được trong trò chơi, tác dụng cụ thể thì không nói được!?”
Tác dụng của đạo cụ là con bài chưa lật của mỗi người, liên quan đến bí mật cá nhân, không thể nói toẹt cho người khác biết.
Chẳng qua Thẩm Mặc có điểm lưu ý, nếu đúng là đạo cụ, tại sao sau khi anh tiếp xúc trong đầu không hiện lên thông tin liên quan?
Sau đó anh nhận ra cái găng tay là một đôi.
Như vậy, có phải đồng thời chạm vào đôi găng tay thì sẽ nhận được đáp án?
“Nói như vậy cũng chỉ có 9 người thôi!?” Bạch Ấu Vi nhìn họ hỏi, “Còn 1 người là ai vậy?”
Thẩm Phi nghe vậy trả lời: “Là tôi!”
Như đinh đóng cột!
Khí thế mười phần!
Thẩm Mặc cau mày: “Ba mẹ em đều đồng ý?”
Thẩm Phi ngay lập tức héo một nửa, “Anh… em đâu phải là con nít nữa, bọn họ đều đồng ý.”
Thẩm Mặc: “Nói thật.”
Thẩm Phi nhắm hai mắt, “Ba em đồng ý.”
Mẹ em đang khóc ở nhà.
Thẩm Mặc trầm ngâm một hồi, nhìn về phía Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi lắc đầu với anh.
Thẩm Phi thấy thế, cho rằng Bạch Ấu Vi không cho anh đi, ngay lập tức nôn nóng, nói: “Ba em đã đồng ý! Anh! Anh hãy cho em đi!”
Bạch Ấu Vi cười ôn hòa, nói: “Như vậy đi, chúng ta vào nhà bàn bạc một chút.”
Cô cầm tay vịn hai bên bánh xe lăn, quẹo cua, đi về phía phòng ngủ.
Thẩm Mặc nhìn một vòng những người này, giọng bình thường nói: “Nghiêm Thanh Văn, Vu Á Thanh, vào nhà bàn chuyện của em trai tôi, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của mọi người, khổ cực mọi người chờ ở bên ngoài năm phút.”
“Vì sao!” Thẩm Phi bất mãn nói, “Chuyện của em tại sao phải bàn với họ! Ba em cũng đồng ý!!!”
Thẩm Mặc nói: “Để đảm bảo người khác không ghét bỏ em.”
Thẩm Phi: “…”
Mắt anh mở trừng trừng nhìn anh họ đưa người vào phòng, sau đó, đóng cửa.
…
Trong phòng, Thẩm Mặc bình tĩnh nhìn Nghiêm Thanh Văn và Vu Á Thanh:
“Tôi nghĩ mọi người đều chú ý đến!? Găng tay trắng.”