Ấn tượng mà Bạch Ấu Vi mang lại cho người khác thông thường có vài đặc điểm như sau:
1, ngồi xe lăn;
2, ôm con thỏ nhung;
3, treo một cái túi vải canvas ở xe lăn.
Bên trong túi vải canvas đựng đồ dùng thường ngày và cả đạo cụ của cô, mọi người thấy nhưng không thể trách, chỉ nghĩ rằng cô chuẩn bị lấy đạo cụ làm vũ khí.
Có điều một cái bọc to như thế đúng là khiến người khác nhìn mà thèm.
Ánh mắt Giang Hạo dừng lại thêm hai giây ở túi vải canvas.
“Được rồi, hiện tại đã có vũ khí, mọi người mau bàn bạc phương pháp giết chết Mary và mèo đi!!”
Triệu Minh Đăng luôn là người tích cực nhất, anh ôm lòng nhiệt tình rất lớn đối với trò chơi, giọng điệu thảo luận cách thức công lược trò chơi giống như trên diễn đàn.
“Tôi cho rằng! Phương hướng công lược chủ yếu nên đặt trên người Mary, mà không phải con mèo!
Con mèo kia to như cái xe buýt công cộng, người bình thường không phải là đối thủ của nó, đừng nói đến việc giết nó! Nhưng Mary, mọi người cũng nhìn thấy chứ!? Mary là một cô bé loài người thấp bé, thậm chí nhỏ bé và yếu ớt hơn bé gái! Hiển nhiên dễ đối phó hơn!”
“Mấy điều cậu nói, nhóm người chơi trước chắc chắn cũng nghĩ đến.” Lữ Ngang cau mày, không đồng ý phản biện, “Tôi cảm thấy ngược lại Mary là một cạm bẫy, chưa biết chừng trò chơi lợi dụng loại tâm lý này của chúng ta, cảm thấy Mary dễ đối phó, kết quả ra tay sau đó chết sạch.”
Triệu Minh Đăng trợn mắt: “Lẽ nào anh muốn trực tiếp xử lý con mèo kia hả? Con mèo khổng lồ như thế, cho dù mười người chúng ta cùng tiến lên, chưa chắc có thể va chạm hay giết nó!”
Cầm mấy thứ đao đao kiếm kiếm này chém lên người con mèo sợ rằng hiệu quả chẳng khác nào cây tăm!
“Thật ra tôi có một hướng suy nghĩ khác.” Nghiêm Thanh Văn cất lời.
Mọi người đều nhìn anh.
“Bất kể đối phó mèo hay Mary, nếu xung đột với một bên ắt chạm trán một bên khác.” Nghiêm Thanh Văn nói không nhanh không chậm, “Nếu tách biệt bọn chúng, liệu có khả năng nào mang đến hiệu quả khác hẳn không?”
Mắt Triệu Minh Đăng ngay lập tức sáng ngời, “Ý nghĩ này này của anh khá tốt! Căn cứ tư liệu trò chơi thể hiện, Mary và mèo luôn ở cạnh nhau, nhất là con mèo kia gần như tường đồng vách sắt, nếu tách biệt nhau, chưa biết chừng hai bên sẽ lộ ra kẽ hở?!”
“Song làm cách nào để tách Mary và mèo ra xa nhau?” Vu Á Thanh hỏi.
Nghiêm Thanh Văn trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, “Có thể làm cạm bẫy, hất Mary xuống khỏi mình con mèo, nhưng biện pháp này có tính nguy hiểm nhất định, hơn nữa phải dành thời gian vạch ra tuyến đường rút lui, dù sao không ai trong chúng ta xác định, khi bọn chúng tách biệt nhau thì sẽ có chuyện gì xảy ra.”
“Làm cạm bẫy cần thời gian bao lâu?” Thẩm Mặc hỏi anh.
Nghiêm Thanh Văn ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, rất nhanh trong đầu có vài phương án, trả lời: “40 phút.”
“Quy hoạch tuyến đường rút lui thì sao?” Thẩm Mặc lại hỏi.
Nghiêm Thanh Văn mỉm cười, “Thấp nhất là 2 tiếng!”
Đàm Tiếu không nhịn được kêu thành tiếng, “Lâu thế?!”
“2 tiếng đã xem như ngắn.” Vẻ mặt Thẩm Phi nghiêm trọng nói, “Phải vạch ra kế hoạch rút lui, không được chạy loạn mất phương hướng, mà phải trải qua tính toán tỉ mỉ. Trong quá trình từ điểm khởi đầu đến điểm kết thúc, lợi dụng địa hình và đặc điểm cảnh vật xung quanh, thiết lập ba đến năm điểm nằm trong điểm mù của thị giác để hỗ trợ việc chạy trốn an toàn. Bởi vì phương hướng mỗi người chạy không giống nhau, cho nên, có mấy người tham dự hành động, phải chuẩn bị mấy tuyến đường rút lui! Việc này yêu cầu khối lượng tính toán rất cao!”
Thẩm Phi nói xong, không nhịn được bày tỏ ánh mắt khâm phục đối với Nghiêm Thanh Văn.
Lý trí, thông minh, trầm tĩnh, đây mới là người bạn anh họ nên kết giao!
Mà không phải ở bên cạnh con gái của Vương Tĩnh Nhàn, nhận thức một nhóm người lộn xộn! Giống như một học sinh xuất sắc trong trường học bị học sinh tồi làm hỏng, một đi không trở lại!
Nghiêm Thanh Văn nửa cười nửa không nói với Thẩm Mặc, “Nếu anh bảo Vi Vi tới giúp tôi, có lẽ thời gian ngắn hơn một chút.”
Thẩm Phi: “???”