Ánh đèn nhấp nháy, vòng quay ngựa gỗ đang xoay tròn.
Trên mái vòng quay, con mèo bằng vải đứng lên, cong người lại, duỗi người, phát ra một tiếng thật dài: “Meo meo ~~~”
Âm thanh the thé, âm cuối dài mảnh, dù cho bốn phía đều là tiếng nhạc hò hét ầm ĩ, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi ở trong cửa hàng nghe rõ mồn một!
Mary ngồi trên người con mèo cũng ngáp một cái.
Cô bé dụi dụi mắt, vươn cánh tay trắng trẻo, túm lấy một lỗ tai con mèo, trách móc giống như một cô bé tính tình nóng nảy:
“Được rồi, chớ ngủ! Con mèo lười này! Bây giờ là thời gian trốn Meo Meo, nhanh đứng lên cho ta!”
Mary cưỡi trên cổ con mèo, dùng sức kéo mèo.
Vì vậy con mèo bằng vải trở nên tỉnh táo hơn, “Meo ô” một tiếng, cõng Mary nhảy xuống từ nóc vòng quay ngựa gỗ —
“Tất cả mọi người ở đâu nhỉ?” cô bé cưỡi trên người con mèo bằng vải, gương mặt sáng lạn mang theo nụ cười ác độc, “Than ôi ~ ta rất thích trốn Meo Meo nha! Mỗi lần xem biểu cảm khi mọi người bị tìm thấy, ta đều rất sung sướng!”
Ánh mắt của cô chậm rì rì quan sát, nụ cười ở khóe miệng tràn ngập hưởng thụ, “Ta nhìn thấy các người ah ~~ các người đúng là không hề giấu giếm nhỉ!”
Bên cửa sổ Thẩm Mặc cau mày, con mắt nhìn chằm chằm bên ngoài không chớp mắt.
Con mèo bằng vải đã dẫm vào trên cạm bẫy.
Đó là cái lưới đánh cá trang trí mà bọn họ tháo ra từ thuyền hải tặc trên đảo thám hiểm, treo cách xa mặt đất năm, sáu cm, lúc này nó quấn vào một chân mèo. Con mèo phiền não nhấc chân, dùng sức kéo lưới đánh cá!
Hai cái cột buồm dài sắp đặt ở lưới đánh cá bị tác động, đồng loạt đổ về chính giữa!
Mary hoảng hốt hô một tiếng, mèo vèo một phát nhảy ra!
Tránh được cột buồm, lại phát động cạm bẫy thứ hai mà Nghiêm Thanh Văn bố trí! –
Những chiếc ghế lớn màu đỏ vốn đang nằm trên ghế quay bay vụt tới như những viên đạn màu đỏ cực lớn!
Con mèo bằng vải né tránh cái thứ nhất, lại bị cái thứ hai, cái thứ ba liên tiếp đập trúng! Kêu rên một tiếng ngã ở ven đường! Mary cũng không may mắn tránh khỏi! Bị cái ghế xoay màu đỏ thứ tư đập mạnh trúng bả vai!
“A!!!” cô bé đứng lên, tức giận kêu to, “Mấy người chơi các người thực sự là rất xấu rồi! Rất xấu rồi!!! Ta muốn để cho con mèo của ta bắt hết các người! Xé thành mảnh nhỏ a a a!!!”
“Meo meo! ~~” mèo cũng kêu tựa như phụ họa với cô bé.
Một giây kế tiếp, con mèo bằng vải điều chỉnh phương hướng, xông thẳng đến con phố kỳ ảo!
Thẩm Mặc giật mình.
Lúc đầu tưởng rằng trùng hợp, nhưng khi anh phát hiện rõ ràng Mary và mèo đi về phía mình, ngay lập tức trong lòng đóng băng! Động tác nhanh chóng đi tới quầy thu ngân, một tay ôm lấy Bạch Ấu Vi!
“Sao vậy?!” Bạch Ấu Vi sợ hãi hỏi.
Cô trốn phía dưới, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, không biết Mary và mèo đã đi về phía họ!
Thẩm Mặc ôm cô nhảy ra ngoài từ cửa sổ bên kia, chạy mau mấy bước, vọt vào tiệm kẹo sát vách, trả lời: “Mary biết chúng ta ở đâu!”
“Cái gì?” Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, “Tìm được chúng ta nhanh thế á?”
“Không phải, nó không đi tìm!” Thẩm Mặc ngắm nhìn bốn phía, lần này không lựa chọn quầy thu ngân, mà đặt cô ở đằng sau cánh cửa, lại kéo qua đây một chậu cây trong cửa hàng để che lấp, sau đó quay người nhảy ra ngoài cửa sổ!
Cùng lúc đó tiếng mèo gầm gừ truyền đến, nóc nhà rung lắc ầm ầm, phảng phất con quái thú chạy qua nóc nhà!
Bạch Ấu Vi xuyên qua kẽ hở của phiến lá, thấy một con con mèo bằng vải to lớn nhảy xuống khỏi nóc nhà, rơi thình thịch một tiếng xuống đất!
Cô bé gắt gỏng rống to hơn trên người con mèo: “Mau bắt hắn ta lại! Con mèo đần thúi vậy! Bắt hắn ta lại, đừng để hắn chạy!!!”
Thẩm Mặc chạy vào cửa hàng đồ chơi.
Mary và mèo cũng theo vọt vào!
Hình thể to lớn va hỏng cửa tiệm, thủy tinh vỡ tan nát! Bên trong khi thì truyền đến tiếng giá hàng sụp đổ, khi thì truyền đến Mary the thé rít gào!
Bạch Ấu Vi không nhìn thấy tình hình bên trong!