Vu Á Thanh nói: “Lần trước tôi và Bạch Ấu Vi ở trong trò chơi, phải đối mặt với một công tước mỗi đêm giết người, công tước buổi tối là trạng thái vô địch, chỉ có đến ban ngày, chúng tôi có cơ hội tấn công. Tôi cho rằng ở một phương diện nào đó các trò chơi có điểm giống nhau, rất có thể nhược điểm của Mary cũng giấu ở ban ngày.”
Nghiêm Thanh Văn nghe vậy gật đầu: “Mary nhìn có vẻ dễ giải quyết hơn con mèo, hơn nữa cô bị Thẩm Mặc chặt bỏ nửa cánh tay, đây là thời cơ tốt để thừa thắng xông lên.”
Anh nhìn về phía Thẩm Mặc, nói: “Như vậy đi, chia binh hai đường, Thẩm Mặc, Lữ Ngang, Giang Hạo ở lại giúp tôi bố trí cạm bẫy, những người còn lại phụ trách xử lý thú bông trong công viên.”
Giang Hạo đột nhiên bị gọi tên, có phần bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thanh Văn, “Tôi ở lại?”
Sau khi vào trò chơi, hắn ta vẫn làm yếu bớt cảm giác về sự tồn tại của bản thân, vào thời điểm này Nghiêm Thanh Văn đột nhiên giữ hắn lại, quả thật có phần kỳ quái.
Nghiêm Thanh Văn cười mỉm, giọng nói tùy ý: “Ừm, tối hôm qua Vu Á Thanh và La Bân bị một vài vết thương nhỏ, vì bảo tồn thực lực, tôi muốn để cho hai người đó nghỉ ngơi một chút.”
Nghiêm Thanh Văn giải thích như vậy, cũng hợp lý.
La Bân không quen nhìn việc tối hôm qua Giang Hạo không ra giúp, lạnh lùng nói: “Cái gì cũng không muốn làm, dự định trốn mãi đến khi thông quan trò chơi à? Vậy anh cũng cần có bản lĩnh thông quan!”
Giang Hạo ngượng ngùng cười: “Tôi không có ý đó, vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi lại, để tôi ở lại giúp đỡ!”
Nghiêm Thanh Văn và Thẩm Mặc trao đổi ánh mắt với nhau.
— bây giờ là thời khắc mấu chốt thúc đẩy tiến độ trò chơi, đặt Giang Hạo ở dưới mí mắt, để đề phòng hắn ta xằng bậy.
Sắp xếp xong nhân viên, mọi người phân công nhau hành động.
Nghiêm Thanh Văn và Thẩm Mặc, Lữ Ngang, Giang Hạo cùng nhau bố trí cạm bẫy.
Bạch Ấu Vi cùng với Vu Á Thanh, La Bân, Đàm Tiếu, Thẩm Phi đi xử lý thú bông bên trong công viên.
Cất toàn bộ con thú bông nhỏ vào cái rương, đặt vào căn phòng nhỏ hoặc ném vào túi rác màu đen;
Con thú bông lớn hơn thì chọc hỏng đôi mắt, đập nát đầu, hoặc là dùng túi rác bọc kín phần đầu;
Bức tượng hoạt hình lớn hơn nữa, có thể phá hoại thì phá hỏng, không thể phá hỏng thì dùng vải bịt kín đầu của bọn chúng, dùng giấy dán lên mắt chúng.
Nói chung, nghĩ mọi biện pháp không để bọn chúng nhìn được.
…
Công viên quá lớn, thú bông quá nhiều, vẻn vẹn rửa sạch đám thú bông trên trục đường chính đã tiêu tốn hơn hai giờ.
Thẩm Phi sốt ruột trở về xem tiến triển của Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn, Bạch Ấu Vi và Vu Á Thanh rớt lại đằng sau đùa cợt.
“Có thể nhanh lên một chút hay không?” anh nóng nảy thúc giục.
Vu Á Thanh chỉ vào cái ô màu cầu vồng bên ngoài cửa hàng nước giải khát gần đó, “Chúng ta cần chuyển cái ô sang bên phải.”
“Bên trái và bên phải khác nhau ở chỗ nào?” Thẩm Phi không thể hiểu được.
Cằn nhằn thì cằn nhằn, anh vẫn đi tới, giúp các cô di chuyển cái ô cầu vồng.
Bạch Ấu Vi lại chỉ huy Đàm Tiếu và La Bân: “Cửa sổ thủy tinh không được để lại, mỗi cửa sổ thủy tinh trong khu vực ẩm thực này đều phải đập nát, đề phòng thủy tinh phản chiếu bóng người.”
Giờ Thẩm Phi mới hiểu, thì ra Bạch Ấu Vi ở đang sắp xếp con đường rút lui cho bọn họ.
Anh nhìn thoáng qua phương hướng gác chuông, hỏi: “Sắp ba giờ, có kịp không?”
“Đủ, ba người một tổ, sắp xếp ba tuyến đường rút lui là đủ rồi.” Bạch Ấu Vi hơi híp mắt, quan sát hoàn cảnh xung quanh, “Vị trí này không tệ, vừa có thể vòng sang đảo thám hiểm, lại có thể lui về trấn nhỏ mỹ thực ẩn nấp, chẳng qua đống kính thủy tinh này rất vướng víu.”
Thẩm Phi chau mày suy nghĩ một lúc, trước đây mọi người đều đơn độc trốn tránh, nhân số ba người một tổ hình như hơi nhiều… Có điều, nếu là có kế hoạch rút lui, làm vậy cũng được, ít nhất khi mèo đuổi theo, ba người dù sao cũng hơn tứ cố vô thân.
Thẩm Phi hỏi cô: “Cô chuẩn bị phân chia thế nào?”
Bạch Ấu Vi trả lời: “Tôi và Thẩm Mặc, Đàm Tiếu một tổ, anh và La Bân, Giang Hạo một tổ, cuối cùng Vu Á Thanh cùng với Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang một tổ.”
Một lần nữa Thẩm Phi nhíu mày lại: “Tôi không thể ở cùng một tổ với anh mình hả?”
Anh rất lo lắng khi cô ta và anh họ mình luôn dính lấy nhau.