Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 447: C447: Buổi ban ngày cuối cùng



Bạch Ấu Vi ngẩn người.

Để Thẩm Phi canh giữ bên dưới tháp đồng hồ, chẳng phải là tương đương với… để Thẩm Phi đỡ dao thay cô hả?

— nếu Mary và mèo tìm được tháp chuông, sẽ phát hiện ra Thẩm Phi đầu tiên, sau đó tấn công Thẩm Phi, quên đi có khả năng trên đỉnh tháp cất giấu những người khác.

Tâm trạng Bạch Ấu Vi trở nên tế nhị.

Cô chờ mong Thẩm Mặc đối xử với cô tốt hơn, nhưng vì an nguy của cô, anh không tiếc để em họ của mình cản dao, thật đúng là ngoan độc! … Làm cho cô có chút xấu hổ nha ~

(thẹn thùng)



Thực ra Thẩm Mặc không suy nghĩ nhiều như vậy.

Anh chỉ cảm thấy, Thẩm Phi là đàn ông nhà họ Thẩm, đáng ý nên bảo vệ phụ nữ và người yếu thế, đây là trách nhiệm của một người đàn ông nên có, không liên quan gì đến việc đó.


(thờ ơ)



Đoàn người rời khỏi sân khấu, đi ra khỏi rạp hát thú bông.

Ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn, bầu trời xanh thẳm không có một bóng mây. Ánh nắng chiếu lên gương mặt mỗi người, sáng chói làm người ta hít thở không thông suốt.

Bọn họ đã ở trong trò chơi này hai buổi ban ngày, hai buổi tối.

Bây giờ là buổi ban ngày thứ ba.

Trên đường đi về phía vòng quay ngựa gỗ, tình hình dần dần có phần biến hóa.

Bọn họ phát hiện rất nhiều thú bông lông xù ở bên đường, hơn nữa chỉ còn cái vỏ bên ngoài, ruột bông bên trong bị móc rỗng.

Chứng kiến đống gấu nhung, chó nhung, vịt lông xù chỉ còn lớp vỏ bên ngoài nằm xẹp lép trên mặt đất, có cảm giác quỷ dị không nói ra được, mọi người cảnh giác, tiếp tục đi về phía trước.

Một lần nữa họ đi tới vòng quay ngựa gỗ.

Trải qua bốc cháy cả đêm, nơi đây đã không còn sự ngăn nắp, xinh đẹp lúc mới bắt đầu, mà cảnh tượng hỗn loạn, mặt đất cháy đen, một đống thú bông, búp bê bị phá hỏng chất thành đống không đếm xuể.

Đầu con mèo bằng vải đã được vá lại, hai chân trước cũng nhồi thêm bông, bọc trong mảnh vải, nhưng hai chân sau chưa kịp may vá, trụi lủi, lộ ra khung xương kim loại.

Mary cũng được chữa trị một bộ phận, gương mặt bị đốt cháy một lần nữa trở nên trắng trẻo tinh xảo, bởi vì không tìm được tài liệu thích hợp, tạm thời dùng sợi len màu vàng thay thế cho sợi tóc.

Bộ phận từ đầu trở xuống vẫn là kim loại, giống như một con rô bốt mọc ra cái đầu người.


Cô bé ôm búp bê vải, ngủ trên người con mèo bằng vải, một cái cánh tay là lưỡi lê hình tam giác ngược, trong tay kia cầm kim khâu, hình như khâu vá cả buổi tối, mệt mỏi chết mất.

Trong lúc nhất thời mọi người nhìn nhau.

Thảo nào đêm qua không xảy ra chuyện gì, thì ra Mary không đi tìm bọn họ.

Vá lại con mèo bằng vải, lẽ nào quan trọng hơn tìm kiếm người chơi trốn Meo Meo?

Chuyện này không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể nào tìm kiếm đáp án.

Nghiêm Thanh Văn nhìn bốn phía, nói: “Không ít chỗ bị cháy.”

Gần như toàn bộ con phố kỳ ảo và vườn hoa mộng ảo biến thành đống hoang tàn. Vương quốc truyện cổ tích có gần nửa diện tích bị đốt, may mắn khu mỏ của người lùn ngăn cản ngọn lửa tràn lan, nếu không thiêu hủy toàn bộ, bọn họ rất khó tìm được một chỗ ẩn núp.

… Đột nhiên có cảm giác khiêng đá đập vào chân mình.

Nghiêm Thanh Văn thở dài.

“E rằng không cần tìm chỗ trốn.” Vu Á Thanh trầm giọng nói, “Chỉ cần lần này giết chết Mary, trò chơi trốn Meo Meo sẽ kết thúc.”


Sẽ kết thúc sao?

Mọi người nhìn lẫn nhau, trong chốc lát đều im lặng.

“Được rồi, bắt đầu làm việc thôi!” Nghiêm Thanh Văn vung vẩy cánh tay, gọi tên từng người, “Vu Á Thanh và Đàm Tiếu phụ trách tìm kiếm địa điểm ẩn nấp, tìm ra toàn bộ địa điểm có thể ẩn núp trong công viên, lại do mọi người cùng nhau quyết định đêm nay trốn ở nơi nào.

Tôi và Thẩm Mặc, Lữ Ngang phụ trách chế tạo cạm bẫy ở vòng quay ngựa gỗ.

Thẩm Phi bị thương, tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Vi Vi, ban nãy cô nói muốn đi tháp chuông, nên đi lên tầng trên cùng xem tình hình, cũng có thể quan sát được một số điểm mà chúng ta không chú ý tới –“

Nói xong một lượt, anh nhìn mọi người, duỗi ra cánh tay phải của mình:

“Hy vọng, đây là buổi ban ngày cuối cùng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.