Tay Lữ Ngang đặt lên trên mu bàn tay của Nghiêm Thanh Văn, cười nói: “Đã chơi qua bao nhiêu trò chơi như thế, không thiếu cái này!”
Đàm Tiếu cũng đưa tới một tay: “Anh Tiếu tôi thần may mắn sáng rọi, chắc chắn thắng!”
Vu Á Thanh xem họ, không chần chừ duỗi ra bàn tay của mình, chăm chú nói: “Buổi ban ngày cuối cùng, mọi người cố gắng lên.”
Thẩm Mặc mỉm cười, không nói chuyện, đặt bàn tay lên.
Thẩm Phi thấy anh mình đưa tay, mình cũng gia nhập vào.
Còn lại Bạch Ấu Vi…
Bạch Ấu Vi nhìn những người này.
Bọn họ đều đang nhìn cô.
Có ánh mắt ngầm mong đợi, có miệng mỉm cười, có muốn nói lại thôi… Đủ mọi ánh mắt rơi vào trên người cô.
Cô thấy mất tự nhiên, sau cùng, kiên trì, từ từ, duỗi ra tay của mình.
Vừa đưa tới, không biết bị tay ai đó cầm thật chặt!
Tất cả bàn tay dùng sức ấn xuống, sau đó đồng loạt giơ lên —
“Tất thắng!!!” Đàm Tiếu lớn tiếng hô khẩu hiệu!
Chân mày Bạch Ấu Vi gần như dính vào nhau, than phiền: “… Ngây thơ chết đi được!”
Mọi người cười ha ha!
Giải phóng áp lực, không có khẩn trương, mặt mày hớn hở sung sướng lây nhiễm mỗi người, phảng phất đây chỉ là một trò chơi.
Không liên quan đến sinh tử, không liên quan đến thế giới.
Chỉ là trò chơi, mà thôi.
Bạch Ấu Vi hoang mang nhìn họ, khó hiểu được loại cảm xúc này.
Tuy rằng thoạt nhìn chỉ là mấy người cùng nhau đập tay, nhưng cô biết, có cái gì đó trở nên khác biệt…
Giống như một sức mạnh đón lấy ánh mặt trời, sáng sủa, hướng về phía trước.
Nhưng mà luồng sức mạnh này đến từ đâu?
Giữa lúc mê mang, cô nhìn Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cũng đang cười, môi mỏng hơi nhếch, trong ánh mắt toát ra sự dịu dàng.
Anh giơ tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu cô, nói: “Anh đưa em đến chỗ tháp chuông.”
Hai tay Lữ Ngang đấm lung tung, khí thế mười phần: “Yes Sir~, chúng tôi cũng bắt đầu bố trí bẫy rập!”
Vu Á Thanh cười yếu ớt: “Chúng tôi đi tìm vị trí ẩn núp.”
Mỗi người đều bắt đầu hành động.
Thẩm Mặc đẩy xe lăn đi về phía trước. Cái xe lăn này có thể tồn tại trong vụ hỏa hoạn thực sự là kỳ tích.
Không lâu sau đến chỗ tháp chuông, Thẩm Mặc cõng Bạch Ấu Vi đi vào, từng bậc thang quanh co hướng về phía trước, giống như một cây đinh ốc khổng lồ dựng đứng chào đón bọn họ.
Số bậc thang mỗi tầng cao hơn tầng phía trước, phảng phất không có điểm cuối.
Cằm Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng tựa trên vai Thẩm Mặc, hỏi: “Mọi người chuẩn bị làm như thế nào?”
“Nghiêm Thanh Văn chuẩn bị dùng thòng lọng.” Bước chân Thẩm Mặc vững vàng đi lên, giọng trầm thấp, “Anh ta phụ trách Mary, anh phụ trách tiếp ứng, Lữ Ngang, Vu Á Thanh, Đàm Tiếu phụ trách con mèo, quăng trúng bên nào thì kéo bên đó đi trước, tách Mary và mèo ra xa nhau.”
Bạch Ấu Vi nghe vậy im lặng một lúc, nói: “Anh chàng Nghiêm Thanh Văn này rất giỏi, bất luận gặp phải tình huống gì, luôn có thể nghĩ ra biện pháp.”
“Ừm.” Thẩm Mặc cười, “Đôi khi anh ta có một số ý tưởng rất thú vị.”
Điểm này Bạch Ấu Vi cũng tán đồng.
Cô ghé vào trên lưng anh vừa suy nghĩ vừa thì thào: “Tầm mắt của búp bê vải có hạn, chỉ cần tìm được điểm mù thị giác của búp bê vải, là có thể tranh thủ lúc Mary và mèo ngủ bao vây bọn chúng… Nhưng muốn chặt rơi đầu, rất khó khăn.”
“Quả thật có độ khó.” Thẩm Mặc hơi gật đầu, “Nếu không có người phối hợp, một người muốn giết chết Mary hoặc mèo, là chuyện bất khả thi.”
— giết mèo, khung xương sắt thép đánh như thế nào cũng không đánh chết, buổi tối còn có Mary một lần nữa khâu vá thân thể cho nó.
— giết Mary, chém đứt một đoạn cánh tay đã mọc ra một đoạn lưỡi lê, trên người còn mang theo một con búp bê vải, tương đương với phía sau cũng mọc ra mắt, không có cách nào ra tay.
Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, đột nhiên kỳ quái “ơ” một tiếng.
Bước chân của Thẩm Mặc dừng lại, hỏi cô: “Sao vậy?”
“Có điểm kỳ lạ…” Bạch Ấu Vi ngơ ngác suy nghĩ, “Nếu không có số dao kiếm chúng ta mang vào, trong công viên không có bất kỳ vũ khí nào, để người chơi tay không đối phó hai mục tiêu như vậy… Công bằng sao?”