Hoàng Đế cuối cùng cũng bại trận dưới cái nhìn chằm chằm kiên trì không ngừng của Tiểu Trạng Nguyên, kéo Tiểu Trạng Nguyên vào trong lòng.
Về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy. Hoàng Đế nói.
Tiểu Trạng Nguyên còn chưa kịp trả lời, xung quanh lại nhảy ra một đám sơn tặc cách ăn mặc khác hoàn toàn với trước đó.
Chẳng qua nhìn khí thế của bọn hắn, chuyện sắp làm không khác gì lắm với lũ người trước đó.
Lúc này đây, biến thành Tiểu Trạng Nguyên xem đại Hoàng Đế lộ ra uy phong.
Thứ Hoàng Đế học chính là thương pháp (thuật sử dụng giáo), múa lên đặc biệt bá khí đầy người, Tiểu Trạng Nguyên nhìn không chớp mắt, hoàn toàn bỏ qua một đám người ẩn ở trong rừng cây ra hiệu tay cho mình.
Gần như cùng một thời gian, Hoàng Đế giải quyết xong đám sơn tặc này, ném cành cây đi đến trước mặt Tiểu Trạng Nguyên.
Mu bàn tay của Hoàng Đế ở sau lưng dùng tay ra hiệu một cái, sơn tặc đứng dậy khỏi mặt đất chạy trối chết.
Cách xa chỗ bọn họ trăm trượng, một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng lại.
Hoàng Hậu dẫn theo Tiểu Phi Tử ngồi ở trên xe xem hết cả một màn diễn này, chỉ thấy mắt mình đau, vội nhìn Tiểu Phi Tử vài lần để tẩy mắt.
Hai người kia không thể thẳng thắn một chút sao? Cái kiểu tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân rốt cuộc là xem trên cuốn thoại bản nào vậy hả?
Một người dùng thì thôi đi, hai người đều dùng, đều dùng thì cũng thôi đi, còn một trước một sau mà dùng.
Bộ sợ không lấy le được với nhau hay sao?
Trong lòng Hoàng Hại lại có vô số khinh thường, cảm thấy mình cũng sắp không giữ nổi khí tràng lạnh lùng vô tình rồi.
Tiểu Phi Tử trái lại xem đến mức say sưa, nàng không nhìn ra mấy cái luẩn quẩn ngoằn ngoèo này, chỉ cảm thấy Hoàng Đế và Tiểu Trạng Nguyên đặc biệt lợi hại.
Tiểu Phi Tử vốn không muốn ở lại trong cung, Hoàng Hậu dẫn nàng xuất cung nàng hưng phấn muốn chết, cơn buồn ngủ cũng đã giảm đi rất nhiều.
Lần này Hoàng Hậu xuất cung chỉ dẫn theo Tiểu Phi Tử, còn có bốn ám vệ, cũng không có mang theo người giá xe ngựa.
Hoàng Hậu ngồi ở phía trước một tay ôm Tiểu Phi Tử, một tay nhẹ giương roi dài lên, động tác đặc biệt tiêu sái, lực chú ý của Tiểu Phi Tử lập tức đã bị hấp dẫn.
Tiểu Phi Tử từ trước đến nay chưa từng điều khiển xe ngựa, ồn ào muốn thử một chút.
Hoàng Hậu cười đặt roi vào trong tay nàng, lấy tay mình cầm lấy tay nàng, dẫn dắt cùng nàng giơ roi thúc ngựa.
Tiếng cười của Tiểu Phi Tử giống như chuông bạc, Hoàng Hậu nghe thấy lòng ngứa ngáy, nghiêng đầu hôn một cái ở trên mặt đỏ bừng của nàng.
Nàng sớm đã nhận định Tiểu Phi Tử là người của nàng, ngay từ đầu đã lấy tư thái hết sức cường thế thâm nhập vào các vấn đề sinh hoạt của Tiểu Phi Tử.
Bây giờ hôn một cái thì có cái gì đâu. Vả lại nàng biết Tiểu Phi Tử cũng thích nàng.
Vì vậy lần này, Hoàng Hậu hôn không có gánh nặng.
Quả nhiên Tiểu Phi Tử cười càng vui vẻ, cơ thể cũng không tự giác xích lại gần bên cạnh Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu mặc dù có chút tiếc nuối Tiểu Phi Tử không có hôn mình một cái, nhưng nhớ tới phát triển lề mề lằng nhằng của Hoàng Đế bên kia, thấy mình dĩ nhiên đã thắng.
Hoàng Đế bình thường cười híp mắt, thực ra là một con hồ ly. Nhưng cứ xem như là hồ ly, gặp được người mình thích IQ cũng sẽ giảm xuống, cẩn thận mấy cũng ấu trĩ như thế.
Hoàng Hậu quay đầu nhìn hướng Hoàng Đế và Tiểu Trạng Nguyên rời đi, sâu sắc cảm thấy quyết định không đi cùng đường với bọn họ quả nhiên là lựa chọn chính xác nhất.