Hôm Nay Chúng Ta Mất Nước Rồi Sao? Không Có

Chương 9: Là sự rực rỡ của những vì sao



Edit: Alice.T

Bà Vú trước khi đi đã đến nhìn Tiểu Phi Tử, Tiểu Phi Tử đang ngủ ngon lành, miệng còn nhép nhép nữa, không biết đã mơ thấy đồ ăn ngon gì.

Bà Vú thở dài, xoa xoa tóc của Tiểu Phi Tử, lại đặt một món đồ ở bên gối, rời khỏi hoàng cung.

Có lẽ là thứ Bà Vú để lại có ma lực thần kỳ gì đó, chân trước Bà Vú mới ra khỏi hoàng cung, chân sau Tiểu Phi Tử đã tỉnh.

Theo mùi thơm thấy được thức ăn ở bên gối.

Là bánh phô mai, trước khi Tiểu Phi Tử vào cung thích nhất là ăn đồ ngọt, cũng là công thức gia truyền của Bà Vú, người khác đều không biết làm.

Hoàng Hậu đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phi Tử, được Tiểu Phi Tử đút cho một miếng bánh phô mai, vừa thơm lại vừa ngọt.

Ăn xong bánh phô mai, Tiểu Phi Tử chớp mắt nói, nương nương chúng ta đi tìm Bà Vú được không? Ta còn muốn ăn bánh phô mai.

Hoàng Hậu biết đây chỉ là mượn cớ, dám chắc Tiểu Phi Tử ở trong cung buồn đến tự kỷ muốn ra ngoài chơi.

Tiểu Cô Nương ở cái tuổi này vốn là nên ăn chơi, vả lại Tiểu Phi Tử vốn là người tính tình hoạt bát, muốn ra cung cũng không có gì kỳ lạ.

Chẳng qua nàng thân là Hoàng Hậu cũng không thể tùy tiện xuất cung, nhưng nếu Hoàng Đế lén lút xuất cung thì sao?

Nàng hiểu Hoàng Đế, Hoàng Đế dám chắc sẽ trộm chuồn ra khỏi cung.

Quả nhiên, Hoàng Hậu đợi được tin Hoàng Đế dẫn Tiểu Trạng Nguyên chạy trốn.

Hoàng Đế đã chạy, tại sao nàng không thể chạy?

Gần đây thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, dân chúng không lo ăn mặc cũng không có thiên tai, lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào?

Dù sao trong kinh thành còn có Vương Gia và Tiểu Tướng Quân, căn bản không cần phải nghĩ. Các đại thần cũng là người quan tâm quốc sự nhất, trung thành tận tâm không ai bằng.

Hoàng Hậu không hề cảm thấy có gánh nặng đóng cửa Phượng Huyên Cung lại, dẫn Tiểu Phi Tử xuất cung bồi dưỡng tình cảm, thuận tiên lên phía Bắc tìm Bà Vú.

Lúc Bà Vú đi đã từng nói, bà muốn đi ngắm phong cảnh Tái Bắc.

Tái Bắc không sánh được sự phồn hoa của Giang Nam, đi đâu cũng có khách điếm có thể ở thoải mái như vậy.

Vì vậy Hoàng Hậu tự đẩy nhanh tốc độ, sợ thể lực của Tiểu Phi Tử không chống đỡ được. Kết quả Tiểu Phi Tử cực kỳ hưng phấn, không hề cảm thấy mệt, còn thúc giục Hoàng Hậu chạy nhanh lên.

Tiểu Phi Tử vội vã đi ăn mỹ thực đặc sắc của từng địa phương.

Hoàng Hậu không hề có kế hoạch gì với lần đi chơi này, đều là nghe theo ý thích của Tiểu Phi Tử mà đi, kết quả dẫn đến hai nàng phải ngủ lều bạt mấy lần.

Lúc lần đầu ngủ lều bạt Hoàng Hậu lo lắng Tiểu Phi Tử không quen, ngủ không được, nghĩ muốn hát một bài hát ru gì đó để dỗ Tiểu Phi Tử ngủ.

Trăm triệu lần không ngờ tới Tiểu Phi Tử lại vui đến mức không ngủ được, nàng chưa bao giờ ngủ ở lều bạt, cũng chưa từng thể nghiệm ngủ ở dưới bầu trời đêm đi kèm với những vì sao nhỏ và gió đêm, cả đêm đều nằm trong trạng thái kích động cực độ.

Hoàng Hậu thấy nàng như thế, dẫn nàng ra ngoài lều bạt ngồi ở trên cỏ ngắm sao.

Bầy sao trên bầu trời đêm lấp lánh, gió đêm thổi hiu hiu.

Hoàng Hậu nhìn gò má của Tiểu Phi Tử, thấy khóe miệng nàng giương lên một độ cong, bỗng nhiên phát hiện hình như Tiểu Phi Tử gầy đi một chút.

Nàng đưa tay nâng mặt Tiểu Phi Tử, Tiểu Phi Tử ngoan ngoãn không hề chống cự, còn cho Hoàng Hậu một khuôn mặt tươi cười thật to.

Bốn phía mênh mông không người, ám vệ cũng ẩn mình ở chỗ không nhìn thấy được.

Bầu không khí này thật sự rất thích hợp làm chút gì đó.

Hoàng hậu nghĩ như vậy, liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống khóe miệng của Tiểu Phi Tử.

Đụng một cái liền dời ra, Hoàng Hậu sợ dọa Tiểu Phi Tử sợ.

Tiểu Phi Tử lại tự mình sáp lại, cũng đặt xuống ở khóe miệng của Hoàng Hậu một nụ hôn.

Tiểu Phi Tử nói, nương nương người hôn ta thêm một cái nữa được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.