Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 22: Chương 22





Tối nay Trì Y Y uống say bí tỉ, sau khi lên xe đã ngủ say như chết.

Lục Cạnh đưa cô về khu trung tâm, sau khi xuống xe Trì Y Y tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn những tòa nhà ở xung quanh như không biết mình đang ở đâu.

Mãi đến lúc vào thang máy, cô mới hơi tỉnh táo một chút.
“Lục Cạnh, anh cầm thú quá đấy.” Trì Y Y đẩy anh một cái, cả người đổ nghiêng sang bên kia.
Lục Cạnh lập tức ôm cô, “Đứng ngay ngắn vào.”
“Em biết ngay anh chỉ muốn ngủ với em mà, giống hệt những người đàn ông khác.”
Lục Cạnh nghiến răng, siết chặt tay cô.

Anh cúi đầu nhìn, lời nói rít ra từ kẽ răng, “Anh không phải người đàn ông khác.”
Trì Y Y trợn mắt nhìn anh, bỗng bật cười, “Đúng vậy, anh là bạn trai em.”
Cô giơ tay chọc lên mặt Lục Cạnh, hỏi anh: “Anh biết tại sao em tìm anh làm bạn trai em không?”
Lục Cạnh nhìn cô, không biết tại sao trong lòng vừa thấp thỏm lại vừa mong chờ.
“Bởi vì em muốn ngủ với anh, ngủ với anh nhiều lần nữa.” Trì Y Y vô tư cười nói.
Mặt Lục Cạnh tối sầm, vừa hay cửa thang máy mở ra, anh ôm Trì Y Y ra ngoài, cắn răng nói: “Anh thỏa mãn em.”
Vào chung cư, Trì Y Y chạy thẳng về phía toilet, vịn vào bồn rửa tay nôn một trận, chỉ nôn ra một ít nước chua.
Lục Cạnh cầm khăn sạch tới, xoa miệng giúp cô đầy thô bạo, “Biết khó chịu rồi à?”
Anh khẽ đẩy cô một cái, “Đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu.”
Trì Y Y vịn bồn rửa tay, xoay người nhìn anh, cười đến mê hoặc lòng người, “Anh giúp em nha.”
Ngày thường Trì Y Y đã không an phận, uống rượu xong thì càng quá mức hơn, giống như yêu tinh trêu chọc người ta.

Lục Cạnh sa sầm mặt, kéo cô đến dưới vòi hoa sen, lột quần áo cô ra rồi mở vòi nước.
Trì Y Y uống say, cả người không có sức lực, toàn bộ quá trình đều dựa trên người Lục Cạnh, hai tay còn không nghiêm túc.

Lục Cạnh bị Trì Y Y sờ đến mức bốc hỏa, nhưng sợ cô cảm lạnh nên vội vàng tắm cho cô, kéo khăn tắm bọc kín người rồi ôm vào phòng.
Sau khi bị ném lên giường, Trì Y Y duỗi tay muốn tiếp tục quấn quanh Lục Cạnh.

Anh đè cô, cảnh cáo: “An phận một chút, nếu không em tự chịu đấy.”
“Anh đi tắm.” Lục Cạnh cởi áo phông ướt đẫm xuống.
Trì Y Y nằm nghiêng trên giường, đường cong lộ ra.

Cô liếc mắt nhìn Lục Cạnh, ánh mắt như tơ, nói đầy sâu xa: “Em chờ anh.”
Bụng dưới của Lục Cạnh căng cứng, anh xoay người rời khỏi phòng.
Đến khi anh tắm xong, lúc quấn khăn tăm về phòng thì Trì Y Y đã ngủ rồi.

Lục Cạnh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng cúi người kéo chăn đắp cho cô.

Anh khẽ hôn một cái lên trán cô, thấp giọng cười mắng: “Nhóc con không thành thật.”
Ngủ cũng tốt, hôm nay Lục Cạnh cũng không có sức lực lăn lộn cùng cô nữa.

Anh ra phòng khách, đốt điếu thuốc, cầm điện thoại nhìn giờ, đã rạng sáng rồi.
Ngày này đến mà không có chút dự phòng nào, đêm nay anh không có suy nghĩ nhiều về vấn đề nâng cao hạnh phúc của Trì Y Y.

Trì Y Y nghe thấy tiếng sột soạt, mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Cạnh đang mặc quần áo ở mép giường.

Cô trở mình, nhìn ra bên ngoài từ giữa khe hở của tấm rèm, sắc trời vẫn còn sớm.
“Em dậy rồi à?” Lục Cạnh vừa mặc quần áo vừa quay đầu lại.
“Vâng.”
“Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lát.” Lục Cạnh đi đến mép giường nói.
Trì Y Y bị ôm dậy, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu như bình thường: “Anh phải đi ra ngoài à.”
“Ừ.”
Trì Y Y không hỏi anh muốn đi đâu, cô biết hôm nay anh phải tới Nam Sơn cùng Tôn Nhất Mạn để thăm mẹ anh.
Lục Cạnh khẽ xoa đầu Trì Y Y, anh vẫn chưa quá quen với mái tóc ngắn này của cô, “Đói bụng thì có bữa sáng trong bếp nhé.”
“Anh đi đây.”
“Vâng.” Trì Y Y lạnh nhạt đáp lời.
Lục Cạnh liếc mắt nhìn cô lần cuối rồi rời khỏi phòng, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc lấy xe, Lục Cạnh nhận được điện thoại của Tôn Nhất Mạn.

Cô ta nói xe mình bị hỏng, hỏi anh có thuận đường đón cô ta hay không.

Lục Cạnh nhìn thời gian rồi lái xe tới đó, sau khi đón được người thì đi thẳng về phía nghĩa trang Nam Sơn.
Sau khi lên xe, Tôn Nhất Mạn không nhìn thấy Trì Y Y đi cùng thì mừng thầm trong lòng.

Nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, còn làm ra vẻ nghi ngờ hỏi Lục Cạnh: “Sao Y Y không đi cùng thế?”
“Cô ấy không biết hôm nay là ngày giỗ mẹ anh.”
“Nhưng hôm qua em……” Tôn Nhất Mạn ra vẻ áy náy, “Em không biết hai người quen nhau lâu vậy rồi mà anh còn không nói cho cô ấy biết chuyện nhà anh, nên đã lỡ miệng nói ra.”
Lục Cạnh nhíu mày, Trì Y Y không hỏi cũng như không nói gì về việc này, sáng nay phản ứng của cô cũng rất bình thường.
“Anh và Y Y đã ở bên nhau lâu vậy rồi mà chưa có ý định dẫn cô ấy đi gặp dì Cẩn sao?”
“Vẫn chưa đến lúc.”
Không phải không cần thiết, mà là chưa đến lúc đó.


Nụ cười của Tôn Nhất Mạn cứng lại trên khóe môi, một lát sau mới nói: “Cũng đúng, không ai biết được chuyện sau này, vẫn nên xem thêm chút nữa.”
Lục Cạnh hoàn toàn không có ý đó, nhưng anh cũng không cố ý giải thích khi Tôn Nhất Mạn hiểu sai ý mình.
Anh liếc mắt nhìn cô ta, “Trì Y Y nói em ký hợp đồng với cô ấy.”
“Vâng.” Tôn Nhất Mạn điều chỉnh cảm xúc, khi nói chuyện lần nữa đã tràn đầy ý cười, “Cô ấy là bạn gái anh mà, đương nhiên em sẽ giúp cô ấy nhiều hơn.”
“Trì Y Y rất có năng lực, sẽ không làm em thất vọng.”
Nụ cười của Tôn Nhất Mạn nhạt dần, “Xem ra anh rất coi trọng Y Y, người tình trong mắt hóa Tây Thi à?”
“Không phải.” Lục Cạnh nói ngay mà không hề do dự: “Là đánh giá khách quan.”
Tôn Nhất Mạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười đã biến mất hoàn toàn.
Nam Sơn nằm ở ngoại ô Ngọc Thành, lái xe từ trong thành phố đến nghĩa trang mất một tiếng.

Cây cối trên núi mọc thành cụm, nắng sáng mùa hè rực rỡ rạng ngời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cả ngọn núi bừng sức sống.
Lục Cạnh mua hoa ly mà mẹ thích nhất.

Anh ôm hoa bước lên bậc, tới trước mộ thì khom lưng đặt hoa xuống, nhìn ảnh chụp người phụ nữ trẻ tuổi trên bia đá, trong mắt chứa đầy u buồn và lặng lẽ.
Tôn Nhất Mạn lấy điện thoại ra mở một khúc nhạc piano, “Đây là khúc nhạc em ghi âm tối qua.

Trước đây dì Cẩn thích nghe em đàn khúc nhạc “Lời thì thầm mùa thu” này nhất, dì nói dì thường đàn khúc nhạc này lúc mang thai anh.”
Đâu chỉ trong thai kỳ, Lục Cạnh nhớ rõ khi còn nhỏ, mẹ sẽ đàn khúc nhạc này để ru anh vào giấc ngủ.

Chờ sau này anh lớn hơn một chút mới biết được, khúc nhạc này là khúc ước hẹn của bà và Lục Dĩ Hằng.

Sau đó Lục Dĩ Hằng thường xuyên không về nhà, có một dạo mẹ cứ ngơ ngẩn, ở trong phòng đàn chơi khúc nhạc này cả đêm.
Sau đó anh mới biết, mỗi khi bà đánh khúc nhạc này chính là lúc bà phát bệnh.

Từ đầu đến cuối bà không trút bỏ được nỗi chấp nhất trong lòng, cứ thế rơi thẳng xuống vực sâu.
Lúc đó Lục Cạnh đã hiểu, so với việc cả hai người không yêu nhau cùng bước vào hôn nhân, thì việc một trong hai người cứ gắng gượng đụng vào bức tường phía nam* mới càng là bi kịch.
* Bức tường phía nam (南墙): ẩn dụ chỉ hành vi cứng đầu, không lắng nghe, tiếp thu ý kiến từ người khác

Sau khi Lục Cạnh đi, Trì Y Y cũng hết buồn ngủ, cô nằm ở trên giường một lát rồi dậy.

Tối qua Lục Cạnh vứt quần áo của cô vào máy giặt, cô lấy quần áo đã sấy khô ra mặc vào, rửa mặt qua loa xong cũng không nghe lời anh nói tới phòng bếp ăn sáng mà xách túi đi thẳng.
Trì Y Y hiện giờ đã là người mẫu ký hợp đồng của VINE nên không thể nhận công việc khác được nữa, mà việc chụp hình cho quý sau của VINE vẫn chưa bắt đầu.


Cô nhất thời rảnh rỗi, cũng không biết nên làm gì.

Trở lại ngõ Du Dân, đúng lúc Triệu Hi muốn ra ngoài tìm phòng trọ, Trì Y Y dù sao cũng nhàn rỗi nên lập tức đi xem phòng cùng cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp, Triệu Hi được một trường trung học ở Ngọc Thành mời về làm việc, tháng chín sẽ chính thức nhậm chức, trường học không bố trí chỗ ở nên Triệu Hi đành phải tự thuê nhà.

Rất khó tìm một căn phòng thích hợp ở cạnh trường, hoặc là đắt hoặc là điều kiện kém, Trì Y Y và Triệu Hi đi theo người môi giới xem một ngày cũng chưa chọn được phòng nào.
Chạy đi chạy lại một ngày, cả người mệt lả.

Trì Y Y và Triệu Hi tìm một quán đồ uống, gọi hai loại nước, ngồi trong quán có điều hòa nói về việc đi xem nhà ngày hôm nay của bọn họ.
Ra quân bất lợi, Triệu Hi có chút uể oải, “Không ngờ tìm phòng trọ khó như vậy, hay là tớ thuê một phòng ở ngõ Du Dân cho gần cậu nhé.”
Trì Y Y lập tức bác bỏ, “Thôi đừng, xa không nói, chỗ đó còn đông người phức tạp, không thích hợp với cậu.”
“Nếu thật sự không được tớ sẽ tìm bên nhà trường.”
“Còn thời gian mà, cứ tìm từ từ, không phải vội.”
Nhân viên trong quán bưng lên hai cốc đồ uống.

Trì Y Y cắn ống hút uống hai ngụm nước chanh giải khát, quay đầu hất cằm với Triệu Hi, “Cậu và Lâm An sao rồi?”
“À thì…… Chả sao cả.”
“Không phải chứ, cậu vẫn chưa liên lạc với anh ấy à?”
Triệu Hi cúi gằm đầu, Trì Y Y hận rèn sắt không thành thép, “Cậu nói cậu xem…… Lâm An không biết người viết thư cho anh ấy rốt cuộc là ai, cậu lại không chịu chủ động, thế làm sao hai người phát sinh chuyện gì được?”
“Tớ……” Giọng Triệu Hi nhỏ như muỗi kêu, “Không phải tớ còn chưa chuẩn bị tốt sao.”
“Chờ cậu chuẩn bị tốt thì hoa nhà người ta đã có chủ rồi.” Trì Y Y móc điện thoại ra, quyết đoán nói: “Giờ gọi điện thoại cho anh ấy ngay đi.”
Triệu Hi rụt tay lại, lắc lắc đầu, “Tớ sợ anh ấy trách tớ lừa anh ấy.”
“Cậu đúng là…… Tớ là bà mối cũng thấy sốt ruột.”
Trì Y Y thở dài, cô là người ngoài cuộc, có sốt ruột cũng vô dụng.

Cô hiểu rõ tính cách Triệu Hi, vừa nhát gan, vừa hướng nội lại chậm nhiệt, nếu không sẽ không chỉ dám lấy danh nghĩa của cô để viết thư cho Lâm An suốt năm năm.
Chuyện tình cảm cũng giống như người uống nước có nóng có lạnh, người khác có sốt ruột đi chăng nữa cũng vô dụng.
“Y Y, buổi tối cậu còn tới chỗ bạn trai cậu không?”
Trì Y Y khuấy đá trong cốc, chán nản nói: “Không đi, hôm nay là ngày giỗ mẹ anh ấy.

Chắc anh ấy sẽ rất khó chịu, tớ không qua đó cho thêm bức bối đâu.”
“Ủa?” Triệu Hi không hiểu, “Anh ấy đau lòng, không phải cậu càng nên ở cạnh anh ấy sao?”
Bàn tay đang cầm ống hút của Trì Y Y dừng lại một lát, cô hờ hững nói: “Không phải tớ đã nói với cậu quan hệ của anh ấy và tớ là như thế nào rồi sao.

Cũng không phải một cặp đôi đúng nghĩa, anh ấy không cần tớ ở bên cạnh đâu.”
“Những lúc đau lòng sẽ luôn muốn có người ở bên cạnh.”
Trì Y Y nghĩ đến Tôn Nhất Mạn, vừa phiền lòng vừa bực bội khuấy viên đá.

Cuối cùng buông ống hút xuống, quệt miệng nói: “Thôi, tớ vẫn nên đi một chuyến.”

Lúc Trì Y Y đứng trước cửa chung cư của Lục Cạnh còn hơi hối hận, không biết mình máu xông lên não như thế nào mà chạy đến đây.


Lúc cô giơ tay ấn mật khẩu cũng hơi do dự, cuối cùng khẽ cắn môi mở cửa.
Trong nhà không bật đèn, Trì Y Y mò mẫm trong bóng tối.

Mới đầu cô tưởng là Lục Cạnh không ở nhà, vừa quay đầu một cái đã thấy anh ngồi trên thảm ở phòng khách, để mấy lon bia trong tầm tay, bộ dạng chán nản mất tinh thần.
“Sao em lại tới đây?” Lục Cạnh không cần nhìn cũng biết người đi vào là ai, ngoài anh ra, thì chỉ có Trì Y Y biết mật khẩu chung cư.
“Anh nói cho em mật khẩu chẳng lẽ không phải muốn em tới à?” Trì Y Y trở tay đóng cửa lại, giơ tay muốn bật đèn, ngập ngừng một lát cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cô đi tới, giống như không phát hiện sự khác thường của anh mà vẫn nói năng tùy tiện như ngày thường: “Được lắm, một mình anh trộm uống bia không gọi em.

Đúng là keo kiệt, tối qua em còn gọi anh mà.”
Lục Cạnh cười nhạo, “Tối hôm qua cuối cùng ai trả tiền hả?”
Trì Y Y ngồi xuống bên cạnh anh, rõ ràng đuối lý nhưng vẫn nói hùng hồn như thật: “Cùng lắm thì em mời chầu bia tối nay.”
“Uống một mình chán lắm, em uống cùng anh.” Cô cầm một lon bia, giật nắp, ra hiệu với Lục Cạnh xong lại nói: “Uống bia sao có thể không có đồ nhắm được.

Chắc anh còn chưa ăn tối nhỉ, muốn ăn gì để em đặt cơm.”
“Không cần.”
“Đừng khách sáo với em, anh không ăn thì thôi, em còn đói đây này.”
Lục Cạnh nhìn Trì Y Y, bỗng dưng khẽ cười.
Rõ ràng cô biết hết, nhưng lại không nói cũng không hỏi gì, ngay cả khuyên anh ăn cơm cũng quanh co lòng vòng.

Sự cẩn thận khác thường của cô rõ ràng như vậy, sao trước kia anh lại cảm thấy cô không nhìn thấu chứ?
Trì Y Y bị Lục Cạnh nhìn đến ngứa ngáy.

Cô chột dạ quay đầu đi, nâng lon bia lên uống.
“Em đừng uống, tối qua mới uống say.”
Lục Cạnh duỗi tay cướp lon bia trong tay cô.

Trì Y Y không chịu, lập tức cướp về, vì động tác mạnh nên cả lon bia đổ hết lên người.
Bia làm ướt vạt áo đằng trước của Trì Y Y.

Cô mặc áo hai dây màu trắng, vải bị ngấm nước dính chặt trên ngực, càng hiện ra đường cong lả lướt.

Một giọt bia trượt xuống dọc theo xương quai xanh của cô, rơi thẳng vào thung lũng sâu bên trong.
Ánh mắt Lục Cạnh âm u.
“Đều tại anh ——”
Lục Cạnh đột nhiên sát lại gần, Trì Y Y bị hoảng sợ, âm tiết cuối cùng cũng bị thay đổi thanh điệu.
Cô cúi đầu, Lục Cạnh hôn lên xương quai xanh của cô, môi chậm rãi đi xuống, như muốn giúp cô liếm sạch những giọt bia vương trên người.
Đầu lưỡi Lục Cạnh nhẹ nhàng đảo qua da thịt trần trụi ở bên ngoài của Trì Y Y.

Sau khi cảm nhận được cái run khẽ khàng của cô, anh cười nhẹ nói: “Còn đặt cơm gì chứ, em không phải là đồ nhắm của anh sao.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.