Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 6: Chương 6





Buổi chiều sau khi hoàn tất buổi chụp ảnh, thì giai đoạn đầu tiên trong công việc chụp ảnh của VINE đã kết thúc.

Lão Khổng là nhiếp ảnh gia chính, sau khi kết thúc công việc đã tổ chức một bữa tối liên hoan cho tất cả nhân viên và người mẫu.
Trì Y Y là một người thích náo nhiệt, trong những dịp như thế này cô không có lý do gì để vắng mặt.

Sau khi thay quần áo xong, cô lên xe của của người điều chỉnh ánh sáng, xuất phát cùng với mọi người.
Tụ tập mà không ăn lẩu là một sai lầm, đoàn chụp ảnh và đám người mẫu ngồi đầy một chiếc bàn tròn.

Bọn họ gọi hai nồi lẩu, một cay một không cay.

Trì Y Y vốn muốn ngồi bên cạnh nồi cay, nhưng nghĩ đến việc gần đây răng khôn bị viêm, cô cũng không dám quá càn rỡ, cuối cùng ngồi ở bên cạnh nồi lẩu không cay.
Cô vừa ngồi xuống, trợ lý nhiếp ảnh AK lập tức ngồi xuống ngay bên phải của cô.

Trì Y Y biết anh ta có ý với mình.

Trước đó chỉ cần cô đến chụp ảnh, anh ta sẽ tặng cho cô một bó hoa hồng.
AK theo đuổi người khác khá mạnh mẽ.

Nhưng Trì Y Y không có tình cảm với anh ta, đã sớm từ chối anh ta, cũng không giấu giếm việc cô có bạn trai.

Nhưng anh ta giống như Lý Trạch Vi, nghĩ rằng bạn trai chỉ là thứ ngụy trang để cô từ chối mà thôi, vì vậy vẫn miệt mài lấy lòng đối xử tốt với cô.
Trì Y Y đi chế nước chấm, một đĩa có dầu, một đĩa không có dầu.

Có lẽ AK vì để hâm nóng, nên anh ta hỏi có thể nếm thử nước chấm của cô không.

Trì Y Y không muốn làm mất mặt anh ta trước mặt mọi người, do dự một lúc rồi cũng đồng ý.

Thế nhưng AK được đằng chân lên đằng đầu, trực tiếp nói nước chấm cô chế rất ngon, không ngừng chấm đũa của anh ta vào nước chấm của cô.

Trì Y Y thấy vậy thì trực tiếp đưa hai đĩa nước chấm cho anh ta, tự mình đi làm cái mới.
Bởi vì một khúc đệm nhỏ này, sắc mặt của AK sau đó không được tốt lắm, còn âm dương quái khí mấy câu.

Trì Y Y hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tự động che chắn những tín hiệu xấu ở bên cạnh, chuyên tâm ăn thịt.

Kết thúc công việc, tâm trạng của cô rất tốt, nhưng cô chỉ có thể chần nước lẩu không cay thôi, có chút tiếc hận.
Sau khi thịt chín thì Trì Y Y gần như no, cô lau miệng, lấy điện thoại ra xem, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của Lục Cạnh cách đây hai mươi phút trước.

Anh hỏi cô đang ở đâu, Trì Y Y nghĩ quả thật là tiểu biệt thắng tân hôn, dáng vẻ gấp gáp của anh thật sự khô cạn chết rồi.

Cô chậm rãi trả lời tin nhắn của anh, nói đang ăn tối, lát nữa sẽ đến thị tẩm.
Lúc Lục Cạnh nhận được tin nhắn của Trì Y Y là vừa đúng lúc anh trở về thành phố.

Thấy tin nhắn trả lời của cô, trong lòng anh hơi khó chịu, mày nhíu lại, nhân lúc chờ đèn đỏ thì gửi tin nhắn cho cô: Anh hỏi em đang ở đâu.
Trì Y Y có chút ngạc nhiên khi thấy Lục Cạnh cố chấp như vậy.

Trước đây cô mà trả lời thế này, anh sẽ không hỏi cô đi đâu nữa.

Cô gửi định vị cho anh rồi hỏi: Có chuyện gì sao?
Lục Cạnh cảm thấy hơi trào phúng, bạn trai bạn gái gặp mặt mà giống như hai người Giáp Ất xa lạ gặp nhau, nhất định phải "Có chuyện gì" mới được.

Không, Giáp dù không có chuyện gì cũng sẽ tìm Ất gây chuyện, nhưng Trì Y Y thì không.
Anh không trực tiếp trả lời cô, hỏi lại: Bữa tiệc sắp kết thúc chưa?
Ánh mắt Trì Y Y do dự đảo quanh bàn, nồi lẩu gần như đã được ăn sạch sẽ, người trên bàn động đũa cũng ít đi.

Hiện tại đã bước vào giai đoạn ba hoa chích chòe, cô nhấn bàn phím: Sắp rồi.
Lúc đèn đỏ còn ba giây, Lục Cạnh nhanh chóng trả lời: Anh đến đón em.
Trì Y Y có chút không thích ứng với sự ân cần đột ngột của Lục Cạnh, lại nhớ tới lời nói của Tôn Nhất Mạn chiều nay, có điều khác thường ắt có biến.

Cô âm thầm suy đoán có phải cô chậm chạp không chủ động đưa ra đề nghị chia tay, anh thật sự chờ không kịp, định lần đầu tiên làm "Tra nam".
Tâm trạng của cô lập tức có chút vi diệu, không phải nói là không vui, mà là có một loại bình tĩnh đón nhận chuyện sắp xảy ra.
Kết thúc bữa tiệc, mọi người ra khỏi nhà hàng lẩu.

Đám người Lão Khổng còn muốn đi hộp đêm chơi một chút.

Trì Y Y nghĩ Lục Cạnh sắp đến nên thoái thác nói rằng cô hơi mệt muốn về trước, từ chối đi.
AK nghe vậy thì lập tức cao hứng, anh ta nhất định phải chở cô về bằng chiếc xe secondhand mua ở chợ xe hơi.

Trì Y Y nói không cần, anh ta còn tự cho mình là đúng nói: "Y Y à, con gái phải đoan trang đúng lúc mới đáng yêu.

Em hơi quá đáng đấy."
"Anh theo đuổi em lâu như vậy, chắc chắn em cảm giác được đúng chứ."
Trì Y Y cười haha, giọng điệu vẫn khách sáo: "Tôi có bạn trai rồi."
"Em nói dối."

"Thật sự."
Ánh mắt AK lộ ra vẻ nghi hoặc, đột nhiên nói: "Là đại gia hả?"
Ý tứ trong lời nói của anh ta cực kỳ rõ ràng.

Trì Y Y nổi giận, giọng nói bỗng chốc trở nên lạnh lùng: "So với anh thì xem như vậy đi."
"Em--" AK thẹn quá hóa giận.

Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm Trì Y Y, giọng điệu không tốt: "Anh biết ánh mắt của mấy người mẫu bọn em cao, cảm thấy bản thân có sắc đẹp, muốn kề cận đại gia, gả vào hào môn.

Nhưng em cũng không nghĩ lại xem, người có tiền đều lăng nhăng, thấy em xinh đẹp thì muốn ngủ với em chứ chẳng thật lòng thích em.

Thay vì em chờ đợi bị anh ta chơi đùa rồi quăng em đi, thì không bằng an tâm trải qua ngày tháng với loại đàn ông phổ thông như anh."
"Hơn nữa, điều kiện của anh cũng không tệ."
Loại đàn ông bình thường như AK, Trì Y Y đã gặp nhiều rồi.

Loại đàn ông này luôn cảm thấy rằng, nếu mình hao tổn tâm tư lên một người phụ nữ thì người ta nhất định sẽ rung động.

Nếu cuối cùng không thành công, anh ta sẽ thẹn quá hóa giận, hạ thấp người phụ nữ để cứu vãn lại tự tôn của bản thân.

Loại người này nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng thật ra lại rất tự ti, cầu mà không được sẽ dễ đi đến tiêu cực.

Để tránh bị tạt axit, Trì Y Y quyết định sau này gặp anh ta phải tránh ra xa một chút.
Trì Y Y vốn đang lo lắng sau này hai người sẽ còn hợp tác trong công việc, cũng không muốn làm ra chuyện quá khó coi.

Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu hôm nay cô thật sự chia tay với Lục Cạnh, Tôn Nhất Mạn cũng sẽ không cần phải bán nhân tình cho anh, mời cô làm người mẫu nữa.
Nghĩ đến đây, Trì Y Y ngẩng đầu lên, dứt khoát không cần phải cẩn thận nữa, dùng tư thế khinh thường nói: "Nhìn thấy anh là một người văn minh, đi tiểu trong bồn cầu, nếu không cũng sẽ không để đến bây giờ còn chưa nhìn rõ bản thân."
“Nói tôi trải qua ngày tháng với anh, anh lắp chìa khóa đó hả? Lắp được mấy chiếc rồi?” Trì Y Y khinh bỉ anh ta: “Tôi, Trì Y Y là người rất thích tiền, nhưng anh đừng dùng cái tiêu chuẩn này để đánh giá tôi.

Tôi, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều chướng mắt anh.

Hoa hồng anh tặng cho tôi đều cmn giống như Đại Vũ chưa từng được bước qua được cửa nhà tôi, anh hiểu chứ?"
....
Lục Cạnh ngồi trong xe.


Trì Y Y cách đó không xa đang nói chuyện với một người đàn ông.

Anh vừa nhìn lại nhớ tới những lời mà Tôn Nhất Mạn đã nói sáng nay, rằng có một trợ lý nhiếp ảnh thường tặng hoa hồng cho Trì Y Y.

Anh không biết vị trợ lý nhiếp ảnh đó có phải là người đang đứng đối diện với Trì Y Y lúc này không.

Nhưng cho dù không phải là người tặng hoa hồng, thì cũng là người tặng hoa hướng dương, tặng hoa cát tường*.
*Hoa cát tường: Có ý nghĩa là tình yêu chân thành không thay đổi.
Lục Cạnh không xuống xe gọi Trì Y Y.

Anh tắt máy xe, hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc, ngồi ở chỗ ghế lái nhìn bọn họ như xem một bộ phim kịch câm.
Bữa tiệc kết thúc, bọn họ tách khỏi đoàn người, nói chuyện riêng.

Ước chừng cuối cùng cũng đã đến lúc nhìn thấy sự thật.
Một tay Lục Cạnh đưa ra ngoài cửa sổ, gạt tàn thuốc, hơi híp mắt.

Anh không hút điếu thuốc trên tay, để mặc cho nó từ từ cháy hết.
Khoảng năm phút sau, Trì Y Y xoay người rời đi.

Ánh sáng sau lưng khiến cho Lục Cạnh không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ thấy cô đứng trên lề đường.

Anh thu tay lại, ném tàn thuốc vào gạt tàn trong xe, sau đó bấm còi.
Trì Y Y nghe được âm thanh thì quay đầu lại, xác nhận biển số xe, sau đó đi về phía chiếc xe Lexus, tự mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
Cô đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn Lục Cạnh.

Sau khi bị AK buồn nôn kia dây dưa một phen, cô cảm thấy Lục Cạnh vô cùng thuận mắt.

Mặc dù anh có hơi thẳng, nhưng so với những người đàn ông phổ thông, anh quả thật không phải là ưu tú bình thường.
Nhìn Lục Cạnh trước mắt, bên tai cô lại văng vẳng lời nói của AK lúc nãy.
Lục Cạnh có lẽ là thấy cô xinh đẹp muốn ngủ với cô, cho nên mới đồng ý qua lại.

Trì Y Y không hề cảm thấy tức giận.

Không bằng nói lúc bắt đầu, cô chính là lợi dụng điểm đó, giữa hai người bọn họ, người có tư tưởng làm loạn chính là cô.
Không biết một năm trôi qua, miếng mồi này của cô có còn hấp dẫn anh hay không.
Lục Cạnh thấy sau khi Trì Y Y lên xe cứ nhìn chằm chằm anh mà không nói lời nào, nghĩ rằng cô đã đồng ý lời theo đuổi của người khác, đang chọn lọc từ làm sao để nhắc đến chuyện chia tay.

Anh đã chuẩn bị tinh thần nghe cô nói câu “Dễ hợp dễ tan" rồi, nhưng kết quả là cô trực tiếp vượt qua chỗ trống, ngồi lên đùi anh, ôm mặt anh rồi hôn anh.
Ban đầu Lục Cạnh không kịp chuẩn bị, nhưng rất nhanh đã đảo khách thành chủ.

Anh đưa tay đè đầu cô, ngẩng đầu cắn mút môi cô, đưa lưỡi nhập vào trong khoang miệng cô, cướp lấy nước bọt của cô.
Hai người một trên một dưới, hơi thở quấn quýt, tiếng hôn mập mờ tràn đầy trong khoang xe.


Trì Y Y đáp lại nụ hôn của Lục Cạnh, đưa một tay xuống.
Lục Cạnh rên một tiếng, nắm lấy tay cô, hơi ngửa đầu ra sau, hơi thở vừa dồn dập vừa nặng nề.

Dục vọng của anh đã bị khơi dậy, nhưng vẫn chưa mất đi lý trí: "Ở đây nhiều người lắm."
Trì Y Y cúi đầu cắn lên môi anh, giọng nói mơ hồ, mang theo chút ngây thơ oán trách: "Vậy anh tìm chỗ không có người đi."
Hôm nay Trì Y Y mặc váy hai dây, một dây đã trượt xuống khỏi vai, lộ ra hơn nửa bộ ngực của cô.

Một dòng máu chạy thẳng xuống dưới, anh hít một hơi thật sâu, kéo dây váy của cô lên, nhẹ nhàng đẩy cô xuống: "Quay lại ngồi ngay ngắn vào."
Trì Y Y híp mắt cười, đưa cái lưỡi đỏ tươi ra liếm môi dưới, từ trên đùi Lục Cạnh quay lại chỗ ghế phụ.
Lục Cạnh quay đầu nhìn về phía trước, hít sâu mấy hơi, khống chế con thú nhỏ đang rục rịch trong cơ thể rồi khởi động xe.
Xe đang chạy trên đường, Trì Y Y lại không thành thật, vươn tay sờ Lục Cạnh.

Vừa mới thành công thì Lục Cạnh lại đạp chân phanh, cởi dây an toàn của mình, đè Trì Y Y xuống ghế rồi kéo dây an toàn qua thắt lại cho cô.
Anh bấm bả vai của cô, đưa tay chỉ cô, hai mắt đen thâm thúy, trầm giọng cảnh cáo: "Thành thật đi, nếu không chờ lát nữa xxx chết em."
“Anh vẫn nên đi nhanh lên.” Trì Y Y nhướng mắt, lông mi khẽ run, cười híp mắt như hồ ly tinh.
Khóe mắt Lục Cạnh nóng lên, bật người trở lại ghế lái.

Anh thở dài, thắt dây an toàn, lại một lần nữa lái xe.
Gương mặt anh bình thản, đạp mạnh chân ga, điên cuồng phóng nhanh về phía trước vượt qua các xe khác dưới sự kích thích của adrenaline*.
*Adrenaline là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Thành phố mới Ngọc Thành rực rỡ ánh đèn, có rất nhiều nơi để vui chơi, nhưng chỗ tối cũng không ít.

Lục Cạnh lái xe đến một ngã rẽ, đi thẳng đến công trường đang thi công gần nhất.

Đây là ranh giới giữa thành phố mới và thành phố cũ, xung quanh đều là những tòa nhà mới, buổi tối thì vắng vẻ.

Từng tòa nhà đột ngột mọc lên, không một cánh cửa sổ nào sáng đèn, ban đêm trông giống như một con quái vật to lớn.
Công trình còn chưa hoàn thành, ban đêm rất hiếm người đến đây, công nhân thi công thì cũng đã nghỉ ngơi.

Lục Cạnh đậu xe trên lối đi bên ngoài hàng rào công trường rồi mới tắt máy.

Trì Y Y không kịp chờ đợi bổ nhào qua, mở chân kẹp hai bên chân anh, không chút do dự cắn môi anh.
Bọn họ tiếp tục câu chuyện dây dưa lúc nãy.

Thời gian đi trên đường không dập tắt được ngọn lửa dục vọng, ngược lại vì kiềm chế chịu đựng mà càng đốt càng cháy hừng hực.
Phản ứng hóa học mãnh liệt, một chiếc Lexus dừng trên con đường mòn vắng vẻ, không ai biết rằng bên trong xuân sắc như thế nào.
....
Xong việc, Trì Y Y nằm ở trên vai Lục Cạnh, sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô chậm rãi hô hấp, ưỡn thẳng thắt lưng, nâng cằm Lục Cạnh lên, cúi đầu nhìn xuống anh, giọng nói lẳng lơ: "Là em xxx chết anh."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.