Hôm Nay Cũng Không Bị Phu Quân Bỏ Rơi

Chương 46



Tiết Cẩn Phong bắt đầu tự giới thiệu, dùng đủ lời khen ngợi để miêu tả vẻ đẹp đoan trang và sự hiền lành của mẫu phi, cố gắng gợi nhớ lại ký ức của Tiết Phỉ Phong.

"Im miệng." Tiết Phỉ Phong cố nén, thúc giục Tiết Cẩn Phong ra ngoài đồng nói chuyện, để tránh cho Thẩm Thanh Nhiên nghe thấy.

"Ngươi đến đây làm gì, hoàng cung không ở được nữa à?"

Tiết Cẩn Phong có chút thất vọng vì người ca ca nghiêm túc của mình vẫn chưa mất trí nhớ, thở dài, "Cả triều đình di dời, hoàng cung cũng đã loạn thành một nồi cháo rồi, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Binh lực của Bắc Tuệ ép sát, kinh thành di chuyển về phía nam, nhưng thành trì vẫn chưa bị phá, hoàng cung rộng lớn vẫn phải có người của hoàng gia ở lại, nếu không thì không còn mặt mũi nào để đối diện với tổ tiên. Tiết Cẩn Phong tự nguyện ở lại cố đô, hắn và Tiết Phỉ Phong từ nhỏ trong hoàng cung không có chút dấu ấn nào, lần này ngược lại trở thành đại vương trên núi. Một vương gia nhàn tản, lại không có tình cảm gì với Tiết Phỉ Phong, ngay cả thái tử cũng không để tâm đến hắn.

Tiết Phỉ Phong thấy hắn nói nhẹ nhàng, thực chất là đệ đệ này không phải người dễ đối phó, e rằng hiện tại cố đô đã bị hắn nắm trong tay.

"Chỗ này của ta có gì thú vị sao?"

Tiết Cẩn Phong thành thật lắc đầu, "Ngươi sao có thể sống trong cái nhà tranh tồi tàn này? Vẫn là theo ta về kinh thành, muốn ngồi trên chiếc ghế nào, thì ngồi trên chiếc ghế đó."

Tiết Cẩn Phong lúc nhỏ từng là cái đuôi theo sau ca ca mình, ca ca là người thông minh nhất trong số các hoàng tử, đối xử với hắn tốt nhất. Nhưng không biết từ khi nào, Tiết Phỉ Phong đột nhiên nói với hắn rằng, từ nay về sau đừng theo ca ca nữa, nếu không phụ hoàng cũng sẽ không thích ngươi.

Từ đó, hắn đành phải trơ mắt nhìn Tiết Phỉ Phong từ một hoàng tử rơi xuống cảnh ăn bánh bao chấm dưa muối, bị ghi vào danh sách dưỡng dục dưới danh nghĩa một phi tần bị thất sủng trong cung, trong khi bản thân thì hưởng sơn hào hải vị, lụa là gấm vóc. Hắn muốn đem cái đùi gà cho ca ca, cũng phải lén lút chui qua lỗ chó để đưa vào, nhưng đến ngày hôm sau, Tiết Phỉ Phong đã bịt lỗ chó lại.

Từ lúc đó, Tiết Cẩn Phong đã mong rằng, nếu như hắn có chìa khóa của tất cả các cánh cửa trong hoàng cung thì tốt biết bao.

Người duy nhất có thể vào thăm Tiết Phỉ Phong chỉ có thái tử, sau đó Tiết Phỉ Phong đi theo thái tử ra bắc đánh giặc, thái tử chỉ quay lại sau một tháng, còn Tiết Phỉ Phong năm năm cũng không về triều, cho đến khi tin tức Tiết Phỉ Phong thất bại, toàn quân bị tiêu diệt truyền đến trong cung.

"Cẩn Phong, ta vẫn chưa thể đi được." Tiết Phỉ Phong đã quyết định chuyển đại quân về phía nam, bất chấp mọi ý kiến phản đối.

Tiết Cẩn Phong lập tức đau lòng, "Ngươi có phải đã có đệ đệ khác rồi?" Hắn nhớ đến thiếu niên xinh đẹp mà mình gặp ở ngoài đồng, dường như gọi ca ca mình là "người nhà"!

Trông cũng không thông minh hơn hắn là bao!

"Hiện tại ta đang dùng thân phận của thủ hạ, Lý Phong, còn Thẩm Thanh Nhiên là tức phụ y. Thẩm Thanh Nhiên nghĩ ta chính là Lý Phong." Tiết Phỉ Phong cảnh cáo, "Ngươi dám tiết lộ một chút thân phận nào, lập tức cút về cố đô."

Tiết Cẩn Phong nghe vậy liền mừng rỡ, "Ta có thể ở lại?"

Tiết Phỉ Phong đánh giá hắn một cái, "Ngươi có biết nấu cơm không?"

"Ờ... Biết." Là một vương gia nhàn tản, hắn phải biết một vài kỹ năng hoàn toàn vô dụng đối với hoàng gia.

"Vậy được." Thực ra Tiết Phỉ Phong không muốn giữ hắn ở lại, nhà tranh chỉ có lớn như vậy, có đệ đệ ở đây, e rằng Thẩm Thanh Nhiên sẽ không cho hắn hôn nữa. Nhưng việc mình còn sống, hắn vẫn chưa báo cho Tiết Cẩn Phong biết, đệ đệ khó khăn lắm mới tìm đến tận nơi, đuổi đi thẳng thừng quá thì thật tàn nhẫn.

Tiết Cẩn Phong vui vẻ một lúc, đột nhiên ngẫm ra điều gì, kinh ngạc nói: "Ngươi mạo hiểm nhận người khác tức phụ!"

Hơn nữa còn là nam nhân!

Người ca ca chính trực của hắn đã rơi vào cảnh phải lấy tức phụ của người khác để lập gia đình rồi sao?

Tiết Phỉ Phong không khách sáo vỗ một cái vào sau đầu hắn, suýt nữa đẩy đệ đệ xuống sông, "Tức phụ gì của người khác, đó là tẩu tử của ngươi!"

Tiết Cẩn Phong ôm đầu, thầm nghĩ, "Thẹn quá hóa giận còn không cho người ta nói."

Hắn hiểu rồi, tẩu tử nhất định rất quan trọng với ca ca, trông cũng dễ nói chuyện, lấy lòng ca ca, không bằng lấy lòng tẩu tử sẽ dễ hơn.

...

Thẩm Thanh Nhiên chờ mãi không thấy ai, trong lòng lo lắng, đi tới đi lui trước cửa, mãi một tuần hương sau mới thấy hai người trở về.

Tiết Phỉ Phong chỉ vào Tiết Cẩn Phong nói: "Một người bạn cũ của ta, hắn đến đây tìm người, trước hết ở lại với chúng ta một thời gian."

Tiết Cẩn Phong: "Tẩu tử cứ gọi ta là Cẩn Phong là được."

Đúng là nam chính, tên trùng khớp. Nhưng nam chính đến đây tìm ai nhỉ, chẳng lẽ là Phan Vân Hề? Thẩm Thanh Nhiên nghĩ lại cốt truyện, đột nhiên nhớ đến tên tướng quân pháo hôi.

Theo lý mà nói, trong thôn Lý Gia chắc chắn có người này, cậu đã để ý một thời gian, cảm thấy trong thôn Lý Gia người có kiến thức và phong độ có thể xứng đáng với danh tướng quân, không ai khác ngoài Tiết Phỉ Phong.

Nhưng tướng quân trong nguyên văn chưa bao giờ bị què.

Một tướng quân thật sự có thể mỗi ngày bưng nước rửa chân cho cậu sao? Thẩm Thanh Nhiên loại trừ Tiết Phỉ Phong.

Tướng quân có lẽ chưa đến, nên nam chính ở đây chờ hắn, mà Tiết Phỉ Phong quen biết nhiều người, quen biết thêm một nam chính cũng không có gì lạ.

Tiết Cẩn Phong thấy Thẩm Thanh Nhiên nhìn mình, không lộ ra vẻ gì nhưng lại chỉnh trang lại quần áo, ưỡn ngực, như một con công xòe đuôi, muốn thu hút sự chú ý của tẩu tử.

Ba người đang có mặt, Tiết Cẩn Phong ăn mặc chỉnh tề nhất, đứng đó như thể tỏa sáng, Thẩm Thanh Nhiên đứng thứ hai, còn tướng quân đã đập nhiều tiền vào tức phụ mình. Chỉ có mình mặc quần áo thô sơ, không phù hợp, đứng cùng nhau, ánh mắt của Thẩm Thanh Nhiên hoàn toàn tập trung vào Tiết Cẩn Phong.

Tiết Phỉ Phong lập tức có chút muốn đánh đệ đệ, "Y phục của ngươi quá lòe loẹt, vào thay bộ khác đi."

"Ồ." Tiết Cẩn Phong mặc y phục của ca ca mình, lập tức biến thành một con gà đất anh tuấn.

Nhân lúc người thay y phục, Thẩm Thanh Nhiên ghé sát tai Tiết Phỉ Phong hỏi nhỏ: "Hắn không phải là vương gia sao? Như vậy có quá tùy tiện không?"

Tiết Phỉ Phong: "Không sao, vương gia đến đây để trải nghiệm cuộc sống dân gian, sau này để hắn nấu cơm."

Thẩm Thanh Nhiên ngạc nhiên, nhưng cậu không thích nấu cơm, luôn để Tiết Phỉ Phong nấu cũng không hay, vậy thì để nam chính làm đi.

"Trải nghiệm cuộc sống dân gian, vậy hắn biết trồng trọt không?"

"Cũng có thể."

Tiết Phỉ Phong đột nhiên ôm lấy eo Thẩm Thanh Nhiên, đẩy cậu vào tường, cúi đầu hôn xuống.

Thẩm Thanh Nhiên hoảng hốt đưa tay chặn miệng hắn lại, "Trong nhà còn có người!"

"Hắn không thấy đâu." Đệ đệ đúng là chướng ngại, Tiết Phỉ Phong một tay ôm chặt lấy hai tay Thẩm Thanh Nhiên đang cố vùng vẫy, hôn sâu thêm. Tay còn lại rút thanh kiếm treo trên tường, truyền nội lực vào, không nhìn mà ném thẳng về phía sau, lưỡi kiếm sắc bén phá gió cắm vào khung cửa, chính xác chắn ngang giữa cửa, cảnh cáo Tiết Cẩn Phong không được bước ra khỏi phòng.

Tiết Cẩn Phong vừa định mở cửa: "..." Đệ đệ trong lòng cay đắng.

Mặt Thẩm Thanh Nhiên đỏ bừng, đuôi mắt lấp lánh nước, trong lòng chỉ nghĩ: Tiết Phỉ Phong thật không biết xấu hổ.

Phòng mà Tiết Cẩn Phong ở là phòng trồng nấm trước đây, đã dọn dẹp thông gió suốt một tháng nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi chất hữu cơ mục nát. Tiết Cẩn Phong đứng ở bên cửa sổ đến mức tê cả chân, cuối cùng ca ca hắn cũng rộng lòng rút thanh kiếm khỏi khung cửa.

Hắn bước ra ngoài, không còn mặc đồ của vương gia, nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn là một đứa em bình thường.

"Ca ca của ta... À không, Lý ca của ta đâu rồi?"

"Huynh ấy đã chọc thủng khung cửa, bị phạt làm cơm tối." Môi Thẩm Thanh Nhiên vẫn còn sưng, "Khoan đã, tại sao ngươi có thể gọi huynh ấy là Lý ca?"

Còn cậu thì không thể, lại còn bị bắt phải gọi là "tướng công", chỉ nghĩ đến thôi mặt cậu đã đỏ bừng lên, không thể nào gọi nổi.

Tiết Cẩn Phong thầm nghĩ: Bởi vì ngươi gọi như vậy giống như đang đội một chiếc mũ xanh lên đầu huynh ấy vậy. Trong lòng hắn thầm vui, vẫn là tẩu tử lợi hại nhất, ca đã nhốt đệ lâu như vậy mà không hề cảm thấy áy náy chút nào.

Tiết Cẩn Phong nói: "Trong quân đội, Lý ca võ nghệ cao cường, được mọi người kính trọng, ai cũng gọi huynh ấy là Lý ca. Còn tẩu tử thì đặc biệt hơn, Lý ca có lẽ muốn đổi một cách xưng hô khác, chẳng hạn như "tướng công"."

Câu cuối cùng hắn nhấn mạnh, hy vọng Tiết Phỉ Phong nghe thấy, như vậy có thể thêm một cái đùi gà vào bữa tối.

Thẩm Thanh Nhiên: Các ngươi đàn ông ai cũng nghĩ như vậy sao???

Không đời nào!

Cậu chuyển chủ đề: "Nghe nói ngươi thích trồng trọt, đi với ta lên núi xem cây kỷ tử."

Tiết Cẩn Phong cảnh giác: Lời này ta chưa từng nói!

Từ lâu Thẩm Thanh Nhiên đã khai khẩn sườn đồi hướng về phía mặt trời bên phải, trồng nhiều hàng kỷ tử. Cây kỷ tử chịu hạn tốt, có thể sống được trong vùng sa mạc hoang vu.

Kỷ tử có thể dùng làm thuốc, phơi khô pha trà dưỡng sinh. Thẩm Thanh Nhiên không hiểu y thuật, nhưng với kiến thức hạn chế của mình, cậu đã trồng mọi thứ mà cậu nghĩ sẽ có ích cho Tiết Phỉ Phong.

// Trà có Kỷ tử thêm táo đỏ với một số thứ nữa uống mlem mà tốt lắm nha.... //

Trong mắt Thẩm Thanh Nhiên, Tiết Phỉ Phong ở tuổi hai mươi sáu đã có thể bước vào hàng ngũ những người cần chú trọng đến việc dưỡng sinh.

Cấm dục và dưỡng sinh là một cặp hoàn hảo.

Tiết Cẩn Phong tìm cách dò hỏi: "Tẩu tử, nếu một tướng quân dũng mãnh, anh tuấn vô song, đã từng nói dối một số lời vô hại, và một tiểu binh bình thường, có một mẫu ba phần đất ở quê nhà, vài căn nhà tranh, thì tẩu thích ai hơn?"

Thẩm Thanh Nhiên: "Hả? Tại sao ta phải chọn?"

"Ta có một tiểu muội, đã đến tuổi xuất giá, gia đình đang phân vân về chuyện hôn sự của nàng."

"Tiểu muội?" Thẩm Thanh Nhiên cau mày, đó là công chúa, công chúa kết hôn với tiểu binh, chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn. Tiểu binh có thể xuất hiện trong danh sách chọn phu quân của công chúa, phần lớn là do mong muốn cá nhân của công chúa, hai người có tình cảm với nhau.

Nam chính hỏi ý kiến của cậu, điều đó cho thấy hôn sự này vẫn còn có thể thay đổi.

"Cô nương có thích tiểu binh đó không?"

"Khá thích." Nhưng cũng thích tướng quân, Tiết Cẩn Phong do dự một chút, cảm thấy nói ra có chút kỳ quặc.

Thẩm Thanh Nhiên nghiêm túc nhìn hắn: "Tướng quân có thể nói dối, vẫn nên chọn tiểu binh, như Lý ca của ngươi chẳng hạn."

Cuối cùng thì người có tình cũng nên thành đôi.

Tiết Cẩn Phong: "Nói dối nghiêm trọng lắm sao?"

"Rất nghiêm trọng." Thẩm Thanh Nhiên nghĩ, khi Tiết Phỉ Phong phát hiện ra cậu nói dối, trông hắn rất khó chịu, sắc mặt rất tệ. Dù cuối cùng hắn chấp nhận được cậu, nhưng trong lòng chắc chắn đã có lúc đau khổ.

Tiết Cẩn Phong bắt đầu cảm thấy thương cảm cho huynh trưởng mình.

Khi lên đến sườn đồi, cây kỷ tử đã cao đến nửa người, những bông hoa nhỏ màu tím nhạt lưa thưa xen giữa những chiếc lá xanh, cỏ dại cao đến một mét.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn Tiết Cẩn Phong với vẻ đầy hy vọng: "Ngươi có thích nhổ cỏ không?"

Tiết Cẩn Phong: Có thể không thích không?

Rõ ràng là không dám.

Ngoại trừ Phan Vân Hề, Thẩm Thanh Nhiên đã lâu không gặp một người trẻ tuổi nào có niềm đam mê với nông nghiệp đến vậy. Cậu hào hứng chỉ dẫn Tiết Cẩn Phong nhổ hết cỏ trong ruộng kỷ tử, sau đó trên đường về nhà lại đi vòng quanh hàng rào để chăm sóc một vòng cây dâu tằm, cột những cành cây mọc lung tung vào hàng rào.

Cây dâu tằm lớn rất nhanh, bao quanh căn nhà tranh, Tiết Cẩn Phong tiện miệng hỏi: "Ngươi trồng dâu tằm để làm gì?"

Nhìn cách tẩu tử nhổ cỏ một cách vụng về, có vẻ như cậu ta không biết nuôi tằm và dệt lụa là một công việc đòi hỏi kỹ năng cao.

Thẩm Thanh Nhiên cũng trả lời một cách hờ hững: "Trồng cho ca ngươi."

Tiết Cẩn Phong học rất nhiều thứ khác nhau, ngay lập tức liên kết cây kỷ tử và cây dâu tằm với nhau, rút ra công dụng chung của chúng là "bổ thận tráng dương."

Đệ đệ ngạc nhiên đến mức đứng hình!

Tối hôm đó, Tiết Cẩn Phong và ca ca trò chuyện sâu về cuộc sống, hỏi y: "Ta có ảnh hưởng đến mối quan hệ của ca với tẩu tử không?"

Tiết Phỉ Phong mặt mày khó chịu, nghĩ về việc Thẩm Thanh Nhiên cứ mãi kéo quần lên nói không được, sợ ảnh hưởng đến việc trồng trọt ngày mai, liên tục bảo rằng tốt hơn hết là chờ đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Đó là đang trốn tránh!

Có Tiết Cẩn Phong ở đây, Thẩm Thanh Nhiên lại có thêm nhiều lý do hơn nữa.

Tiết Phỉ Phong chẳng biết làm gì, chỉ thở dài nói: "Thôi được rồi, không có gì khác biệt."

Không khác biệt? Nghĩa là trước đây cũng chưa có gì!

Hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, đệ đệ tỏ ra vô cùng lo lắng, đồng cảm vỗ vai ca ca.

Kỷ tử và dâu tằm không có hiệu quả, hắn còn một bài thuốc gia truyền của hoàng cung muốn chia sẻ với ca.

Nhưng không thể nói trực tiếp, phải bí mật thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.