Hồi đó Hà Lạp Dương buồn bực, lăn qua lộn lại suy nghĩ rất lâu, sợ bên trong có hiểu lầm gì, nói không chừng Trần Khác Thanh có ý khác thì sao? Sau đó Hà Lạp Dương đã âm thầm thăm dò vài lần, mấy lần đều làm như vô ý nhắc tới tin tức xã hội về đồng tính luyến ái trước mặt Trần Khác Thanh, mà thái độ của Trần Khác Thanh thì không thể rõ ràng hơn được nữa, hắn ngay cả nghe cũng không muốn, cảm giác chán ghét gần như bộc lộ hết ra ngoài.
Hồi hai người học cấp ba niên đại vẫn còn sớm, tin tức không tính là rất phát triển, mọi người cũng đơn thuần, ngày ngày vùi đầu vào học hành, chuyện đồng tính luyến ái xa xôi như mây trôi trên trời nhà ai, nếu dính líu tới, nó sẽ giống như cơn đại hồng thủy, như con mãnh thú, hủy đi cả cuộc đời của một con người, Hà Lạp Dương không hề muốn nhắc tới, cũng không dám thể hiện ra ngoài. Hà Lạp Dương chưa từng gặp đồng loại, cũng chưa từng thử đi tìm kiếm, cho nên luôn cảm thấy bản thân là một tên biến thái cô độc.
Không khí trên đại học tương đối cởi mở, các sinh viên đều dần dần bước chân vào thế giới người lớn, loại chuyện này cũng không còn xa lạ như trước... Hà Lạp Dương nghĩ có lẽ vì nguyên nhân này nên cậu mới đắc ý vênh váo tâm tình rục rịch, không biết tự lượng sức mình mà dám mơ tưởng tới Trần Khác Thanh.
Từ ngày đó, hễ cứ trông thấy Trần Khác Thanh là cậu lại thấy đau lòng, cậu dám khẳng định đây là một mối tình đơn phương trong vô vọng.
Nếu có một ngày bị Trần Khác Thanh phát hiện cậu là một tên biến thái có dục vọng đối với hắn, sau đó ở trước mặt cậu nói chán ghét cậu, chi bằng cậu sớm ngày rời đi, như vậy sau này Trần Khác Thanh thi thoảng có nhớ tới cậu, chí ít cậu vẫn có thể từng là một người bạn tốt của hắn.
Hà Lạp Dương bắt đầu chậm rãi mà lặng lẽ rời xa Trần Khác Thanh, dù sao... dù sao hắn vốn đã là chúng tinh phủng nguyệt, cho dù không còn tên tiểu tùy tùng là cậu nữa, cũng vẫn có vô số người thay thế cậu, Trần Khác Thanh sẽ không thiếu bạn, huống hồ cậu còn là một tên xấu xí ăn nói vụng về khiến người chán ghét.
Nói không chừng Trần Khác Thanh còn không cả nhận ra cậu biến mất, tới một ngày nào đó mới đột nhiên nhớ tới còn một cái bóng là cậu, liếc mắt nhìn quanh, mới nhận ra đã không thấy cậu đâu nữa.
Hà Lạp Dương nghĩ như vậy.
Kết quả mới thực hiện được một ngày, sau khi tan học trở về phòng kí túc, đã thấy Trần Khác Thanh đang ngồi trên giường cậu, lạnh lùng nhìn cậu.
Hà Lạp Dương không rõ vì sao lại cảm thấy chột dạ, cố gắng cổ vũ bản thân không nhìn hắn, không nói chuyện với hắn.
Bạn cùng phòng cười hì hì nói: “Chồng cậu tới kìa.”
Tay cậu khẽ run lên, có chút hoảng loạn: “Đừng nói bậy.”
Bọn họ không để bụng, chỉ thuận miệng gọi mà thôi.
Trần Khác Thanh thoạt nhìn có chút tức giận.
Hà Lạp Dương bước qua hắn, coi như hắn không tồn tại, ra ban công giặt quần áo. Trần Khác Thanh đi theo, đứng bên cạnh Hà Lạp Dương, hỏi: “Cậu sao thế?”
Hà Lạp Dương không trả lời.
“Hà Lạp Dương...” Hắn thở dài, “Nếu tôi làm gì chọc giận cậu thì cậu nói cho tôi một tiếng được không? Vì sao đột nhiên không để ý tới tôi?”
Hà Lạp Dương cúi đầu, chuyện này phải nói với hắn kiểu gì? Chẳng lẽ nói thẳng: Này, mặc dù cậu coi tôi là bạn, nhưng thực ra tôi vẫn luôn muốn ngủ với cậu. Tôi biết là không thể được, cho nên chúng ta ngay cả bạn bè cũng đừng làm nữa.
Trần Khác Thanh thấy Hà Lạp Dương không nói chuyện, có chút mất kiên nhẫn, bèn tóm lấy tay Hà Lạp Dương thô lỗ ngang ngược kéo thẳng ra ngoài.
Sức Hà Lạp Dương không khỏe bằng hắn, bị hắn lôi ra bên ngoài phòng kí túc, mãi mới giật được tay hắn ra, mặt cũng đỏ bừng, nóng hầm hập, cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Trần Khác Thanh bình tĩnh hơn một chút, mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Hà Lạp Dương.
Hai người đứng cứng ngắc giằng co với nhau.
Mỗi giây trôi qua đều rất dài.
Trần Khác Thanh giơ tay đầu hàng trước, “Xin lỗi, mặc dù không biết tôi sai ở đâu, nhưng có lẽ là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.”
Hắn nói rất chân thành, suýt chút nữa Hà Lạp Dương đã mềm lòng.
−−−− Sau này khi hai người đã kết hôn, Trần Khác Thanh cũng thường xuyên nói xin lỗi, lần nào cũng rất chân thành. Hắn thật sự là một người rất rất tốt, nhưng có một số chuyện, cũng không phải lỗi của hắn, dù hắn đã xin lỗi, nhưng chưa chắc hắn đã sửa được. Hắn ghét đồng tính luyến ái thì chính là ghét, đây là trời sinh, mặc dù sau này hắn miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng không có nghĩa hắn cũng thành đồng tính luyến ái, hai người cứ như vậy trúc trắc quấn lại với nhau nhiều năm. Hà Lạp Dương đã hiểu, thẳng nam rất khó bẻ cong.
Hà Lạp Dương quay lưng muốn đi.
Trần Khác Thanh níu cậu lại, nóng nảy hỏi: “Rốt cuộc vì sao cậu lại tức giận?”
Xem ra không lôi một lý do ra thì không được, Hà Lạp Dương im lặng, sau đó thuận miệng nói: “Tôi làm tiểu tùy tùng của cậu nhiều năm, đột nhiên lòng tự tôn trỗi dậy, không muốn tiếp tục làm nữa không được hả?”
Trần Khác Thanh sửng sốt: “Tôi chưa từng nghĩ vậy!”
Hà Lạp Dương biết hắn không nghĩ thế, nhưng vẫn dối lòng mà nói: “Nhưng cậu đã làm vậy.”
Trần Khác Thanh là kẻ vô cùng kiêu ngạo, chỉ có người khác đuổi theo hắn chạy. Hà Lạp Dương nói tới mức này, cho rằng Trần Khác Thanh sẽ không cố dây dưa với mình nữa. Hà Lạp Dương cảm thấy Trần Khác Thanh làm vậy chẳng qua là bởi cậu ở bên cạnh lấy lòng hắn đã nhiều năm, hắn đã thành thói quen, đột nhiên không còn cậu nữa, cho nên Trần Khác Thanh mới thấy không quen. Qua một thời gian nữa là được rồi, đợi sau khi có người bổ sung vào vị trí của cậu, Trần Khác Thanh sẽ không cần tới cậu nữa.
Không ngờ sau ngày đó hôm nào Trần Khác Thanh cũng tới tìm cậu, tặng quà, tặng đồ ăn, tặng vé xem phim, còn tặng cho cậu một chiếc xe đạp địa hình, còn theo cậu đi học, ngay cả tiết của mình cũng bùng, chặn đường khắp nơi.
Bạn cùng phòng vừa ăn đồ ăn vặt Trần Khác Thanh tặng, vừa cảm thán: “Đây cmn chính là đang theo đuổi bạn gái mà! Tao chưa từng thấy hai tên đàn ông tuyệt giao lại làm như vậy. Tao thấy hai đứa bây đi kết hôn được rồi đó.”
Một đứa khác lại nói: “Này, Tiểu Hà cậu cứng rắn vậy làm gì? Trần đại thần đã làm đến mức này rồi, chắc chắn cậu ta rất quan tâm tới người bạn là cậu, nào có coi cậu là tiểu tùy tùng đâu, cậu đừng giận nữa. Mọi người đều là con trai, đừng nhỏ nhen thế. Tôi thấy sau này cậu ta chắc cũng chẳng đối xử với bạn gái tốt như với cậu đâu.”
Mấy người chen vào hóng hớt đều cảm thấy không đành lòng, giống như Hà Lạp Dương là tên ác nhân máu lạnh vô tình, “Cậu tha cho Trần Khác Thanh đi, cậu ta tốt với cậu biết bao nhiêu.”
Chính vì cậu ấy tốt với tôi, tôi mới tức giận đó! Hà Lạp Dương chỉ có thể đè nén một bụng tức, không cách nào trút ra được.
Nhưng cũng không thể trách Trần Khác Thanh, Trần Khác Thanh chỉ vì coi trọng bạn bè mà thôi, người xấu ở đây là cậu, kẻ tùy hứng cũng là cậu.
Chỉ cần hai người vẫn thân thiết như trước, cậu sẽ kìm lòng không được mà thích Trần Khác Thanh. Một tia lí trí cuối cùng của Hà Lạp Dương nói bản thân nên dừng lại, bây giờ từ bỏ Trần Khác Thanh vẫn còn kịp. Bằng không chẳng lẽ bắt cậu cứ làm bạn bè với Trần Khác Thanh như thế, nhìn Trần Khác Thanh kết giao bạn gái, thành gia lập nghiệp kết hôn sinh con đẻ cái, sau đó mỉm cười chúc phúc Trần Khác Thanh, cả đời chỉ là một người bạn?
Cậu không làm được. Cậu là một người phàm tục, cậu cũng sẽ sinh lòng đố kỵ.
Bị bọn họ nói cho một hồi, Hà Lạp Dương tích được một bụng u uất.
Chưa qua bao lâu, Trần Khác Thanh lại tới như mấy ngày trước, Hà Lạp Dương trực tiếp kéo hắn ra ngoài.
Khuôn mặt anh tuấn của Trần Khác Thanh bao trùm sự lo lắng cùng hoang mang nhàn nhạt, sau lại dịu dàng chân thành nhìn Hà Lạp Dương: “Tôi thật sự chưa từng coi cậu là tiểu tùy tùng, Hà Lạp Dương. Cậu là người bạn quan trọng nhất của tôi, sau này dù tôi gặp nhiều người hơn nữa, cậu vẫn là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn vì chuyện này mà mất đi cậu.”
Nói như vậy... giống hệt như đang tỏ tình.
Chỉ là hoàn toàn không liên quan tới tình yêu.
Đối diện với khuôn mặt vô tội của hắn, cơn tức của Hà Lạp Dương nháy mắt tan sạch.
Phải rồi, trong mắt bọn họ có lẽ cậu đang độc diễn một vai tự oán tự than.
Ý tốt của hắn, so với dao nhọn còn sắc hơn.
Trần Khác Thanh không ép buộc cậu, muốn cậu nói rõ ràng, Hà Lạp Dương cảm thấy tuyệt vọng, nếu Trần Khác Thanh biết rõ mọi chuyện có khả năng ngay cả bạn bè sơ giao cũng không thể làm được, về sau Trần Khác Thanh nhớ tới cậu nói không chừng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không kiềm chế được nữa.
Vì thế cậu đã giãi bày tiếng lòng với Trần Khác Thanh, nói với Trần Khác Thanh cậu là gay, cậu thích Trần Khác Thanh, một là làm người yêu, hai là ngay cả bạn cũng đừng làm...
Kết quả không ngờ Trần Khác Thanh lại đồng ý.
Lần này đến lượt cậu tước vũ khí đầu hàng.
Trần Khác Thanh vừa tung một chiêu, cậu đã không có sức chống lại, cậu vốn dĩ vẫn luôn không có sức chống lại Trần Khác Thanh.
Nên nói gì mới tốt?
Năm đó tuổi nhỏ ngốc nghếch, vẫn biết là cưỡng cầu, vẫn biết là Trần Khác Thanh chỉ bởi vì quá quan tâm tới bạn bè, cậu lại vẫn vui mừng khôn xiết như đoạt được bảo ngọc.
Đoạn thời gian đó hai người dường như đôi tình nhân yêu nhau thật sự.
Chỉ là cậu cần phải lùi một bước, Trần Khác Thanh mới tiến một bước.
Có điều dù là như vậy Hà Lạp Dương vẫn cảm thấy không sao hết, cậu nghĩ giữa hai người yêu nhau vốn có một bên phải chủ động, tính cách Trần Khác Thanh trầm mặc ít lời, cho nên để cậu chủ động cũng được.
Hai người hòa hợp trở lại.
Cậu lại bắt đầu chạy theo Trần Khác Thanh, tất cả mọi người đều không lấy làm kỳ lạ, bọn họ sớm biết tiểu tùy tùng là cậu rồi sẽ quay trở lại bên Trần Khác Thanh thôi.
Cuộc sống dường như cũng không có gì thay đổi, trước kia hai người mỗi ngày đều ở bên nhau như hình với bóng, sau khi thành người yêu cũng vẫn như thế.
Có lẽ điểm khác biệt duy nhất chính là, cậu đã có quyền được phép cầm tay, hôn môi hắn – chỉ là cậu ngại không dám dùng.
Sau này chuyện mượn việc say rượu để loạn tính cậu cũng đã nói rồi.
Trước khi chuyện đó xảy ra, dù là yêu đương ngầm, nhưng cậu vẫn vô cùng vui vẻ.
Không biết vì sao, trông thấy Lục Phỉ Nhiên và Thiệu Thành ân ái như vậy, cậu lại nhớ tới chuyện hồi đó, khi mới yêu nhau cũng như mới kết hôn, ngoài mặt thì cậu và Trần Khác Thanh cũng rất ngọt ngào, ngọt ngào tới mức khiến cậu có cảm giác thực ra Trần Khác Thanh cũng yêu cậu, về sau mới nhận ra tất cả chỉ là ảo giác sinh ra do cơn tự luyến của cậu mà thôi.
Ăn cơm xong, đám người bắt đầu bày trò giải trí.
Hà Lạp Dương cầm một cốc bia lạnh ra ngoài vườn yên lặng một mình ngồi uống.
Lục Phỉ Nhiên đi ra tìm Hà Lạp Dương: “Sao em lại mặt ủ mày chau rồi?”
Có lẽ do uống vào chút rượu, Hà Lạp Dương cũng thả lỏng hơn, “Nếu người anh quan tâm lúc nào cũng giấu giếm những chuyện có liên quan tới anh thì phải làm sao? Anh cảm giác được chuyện này rất quan trọng.”
Lục Phỉ Nhiên gật đầu, rất có kinh nghiệm nói: “Đây không phải lão Thiệu nhà anh sao? Em biết đấy, tuổi lão Thiệu lớn hơn anh nhiều, lúc nào cũng cậy già mà lên mặt, chuyện gì cũng thích quản, quyết định thay anh, không muốn anh phiền lòng, quan trọng là sau khi độc tài xong còn tự thấy mình làm vô cùng tốt nữa. Có lúc anh cũng chịu không nổi.”
Hà Lạp Dương thoáng sửng sốt, không ngờ giữa chồng chồng bọn họ cũng có khúc mắc như vậy.
Lục Phỉ Nhiên bật cười, “Nhìn anh như vậy làm gì? Anh với lão Thiệu cũng sẽ cãi nhau chứ!”
Hà Lạp Dương hỏi: “Vậy anh giải quyết kiểu gì?”
Lục Phỉ Nhiên nghĩ một chốc rồi nói: “Chuyện đấy à... có thể thẳng thắn hỏi thẳng thì hỏi, đó là tốt nhất, còn nếu hắn sống chết không chịu nói thì tự mình tra ra. Lão Thiệu có đôi khi cực kì để ý mấy chuyện vụn vặt, có đôi khi đã nhận định chuyện gì không thể cho anh biết là sẽ sống chết không chịu nói, dù phải làm kẻ xấu cũng chấp nhận. Nhưng tính anh cũng rất cứng rắn, đã muốn biết gì là nhất định phải biết, dù sao cũng không thể cứ u uất được, bất kể là chuyện tốt hay xấu – dù là chuyện xấu, cũng nên sớm biết sớm trị.”
Hà Lạp Dương nghe vậy thì thông suốt.
Anh ấy nói đúng.
Trông bà nội và Trần Khác Thanh có lẽ đã quyết tâm giấu giếm cậu tới cùng.
Vậy thì cậu tự tra.
Năm Trần Khác Thanh bảy tuổi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cục vì sao mà không thể để cậu biết?
Hiện giờ chuyện duy nhất cậu chắc chắn, đó là nhìn từ thái độ của hai người, đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. Có lẽ cậu nên chuẩn bị tâm lý tốt nhất nếu đây là chuyện vô cùng tồi tệ.
Ngày hôm sau.
Cậu tạm biệt Tiểu Vũ cùng Trần Khác Thanh ở cổng trường, sau đó trở lại xe, do dự trong chốc lát, thay đổi địa điểm đến, trường tiểu học thành phố K.
Cậu không biết về ngôi trường này, trước kia từng thấy học tịch ghi trong học bạ của Trần Khác Thanh, trước tiên thử đi hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học của Trần Khác Thanh xem sao.