Sáng sớm nên khách điếm cũng chưa có nhiều người lắm, Kỳ Thù tìm một chỗ ngồi yên tĩnh trên lầu hai, cậu dựa vào trên bàn, hai má vẫn còn hơi nóng.
Lăng Tiêu tiên tôn không hổ là tiền bối cao nhân, có thể bình tĩnh mặt không đổi sắc đối diện với tình hình buổi sáng. Khi đó hắn cũng chỉ bình tĩnh tách Kỳ Thù khỏi ngực mình, lại bình tĩnh xuống giường mặc quần áo, sau đó tỏ ý mình sẽ tới phụ cận tra xét, để Kỳ Thù nghỉ ngơi thêm chút.
Hoàn toàn không đề cập đến chuyện đó, cho Kỳ Thù đủ mặt mũi.
…….Mất mặt chết người.
Kỳ Thù vùi mặt vào khuỷu tay.
Mấy ngày nay sao cứ không kiểm soát được nhỉ, sư tôn là người mà mình có thể khinh bạc sao?
Kỳ Thù bực bội nghĩ thầm.
“Không thoải mái sao?” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai, Kỳ Thù ngồi bật dậy, cũng không biết sư tôn đã đến bên mình từ lúc nào.
Kỳ Thù: "Không, không ạ."
Cố Hàn Giang cúi xuống, dùng mu bàn tay chạm lên trán Kỳ Thù.
Khi hắn đến gần, Kỳ Thù còn cảm nhận được hơi ẩm chưa tiêu tán.
Kỳ Thù dạ một tiếng, thầm nghĩ thác nước cách trấn này khá xa, đi lại trong thời gian ngắn như vậy có lẽ phải ngự kiếm.
Đột nhiên cậu cảm thấy áy náy.
Đây vốn là nhiệm vụ chưởng môn giao cho cậu, thế mà giờ lại để sư tôn cực khổ điều tra.
Kỳ Thù sốt sắng nói: "Đệ tử biết lỗi rồi, không nên để sư tôn đi một mình. Lần sau đệ tử sẽ không lười biếng nữa."
"Ta không…..." Cố Hàn Giang do dự một lúc, nhìn Kỳ Thù với ánh mắt phức tạp.
Kỳ Thù: "?"
Cố Hàn Giang: "... Không có gì."
Hắn lấy một chiếc túi giấy trong tay áo ra rồi nói: "Trên đường đi ta mua cho ngươi ít đồ ăn vặt, nhân lúc còn nóng ăn đi."
Bên trong túi giấy là bánh đường trắng mềm, dẻo, thơm ngon được nặn thành hình chú thỏ rất dễ thương.
Lúc nhỏ Kỳ Thù rất thích ăn bánh đường, cứ có cơ hội là quấn lấy Cố Hàn Giang đòi hắn mua cho.
Nhiều năm như vậy rồi, kỳ thực cậu đã không còn thích ăn thứ này như vậy nữa, huống chi cậu đã sớm tích cốc, có thể không ăn không uống.
Nhưng Kỳ Thù không nói gì, chỉ cầm bánh lên cắn một cái: "Ngọt ghê."
Cắn hai miếng xong, cậu mới nhớ tới một chuyện: "Sư tôn có mang ngân lượng không?"
Cố Hàn Giang: "Không."
“Thế mấy cái này……”
Cố Hàn Giang bình tĩnh nói: “Ta cho hắn một túi linh thạch thượng phẩm.”
“—— Khụ khụ khụ!”
Túi điểm tâm nhiều nhất chỉ đáng mấy đồng tiền, còn xa mới bằng một túi linh thạch thượng phẩm, cho dù là đệ tử nội môn của Côn Luân cũng chỉ có thể lĩnh năm viên mỗi tháng.
Sắc mặt Kỳ Thù rất phức tạp, nhưng Cố Hàn Giang lại không thèm để ý, chỉ rót cho cậu ly nước: “Ăn từ từ, không đủ lại đi mua là được.”
“Đủ, đủ rồi đủ rồi……”
Kỳ Thù nào còn dám để sư tôn mua cho mình nữa, trình độ phá của này, nếu để Thanh Lan tiên tôn biết không khéo đau lòng chết mất.
Hai thầy trò cùng ăn điểm tâm, một lát sau, khách điếm dần dần náo nhiệt lên.
Một vài thương đội đang trên đường đến.
Khách điếm này nằm ngay quan đạo, là nút giao thông quan trọng, ngày thường có rất nhiều xe cộ lui tới. Một đám người vô cùng náo nhiệt tiến vào khách điếm gọi to bảo tiểu nhị mang nước trà.
Kỳ Thù cũng chỉ đợi có vậy.
“Các ngươi muốn đến thành Lăng Dương sao?” Không bao lâu sau liền có người nói chuyện phiếm, “Thế thì đừng đi, đi đường vòng đi cho an toàn.”
“Thành Lăng Dương làm sao vậy?”
“Ngươi không biết đâu, gần đây thành Lăng Dương có chuyện kì quái lắm, có hơn chục nữ tử mất tích rất bí ẩn. Hiện tại quan phủ đã giới nghiêm toàn thành, đặc biệt là với những thương đội ngoại lai như chúng ta, ra vào thành một chuyến phiền toái vô cùng.”
Trong sảnh cũng có vài đoàn vừa từ thành Lăng Dương ra, người nọ vừa gợi chuyện đã có rất nhiều người phụ họa.
“Đúng đó, chúng ta cũng vừa từ thành Lăng Dương ra. Vốn dĩ đoàn chúng ta chỉ cần đợi ba ngày, thế mà cuối cùng bị kẹt trong thành tận năm ngày, chậm trễ bao nhiêu việc.”
“Đừng nói nữa, bọn họ đóng cửa thành điều tra lâu như vậy, thế mà có tra được cái gì đâu. Nghe nói đã phải đi mời tu đạo tiên trưởng.”
“Vô dụng thôi. Sáng nay ta còn nghe nói quan phủ mời vị tiên trưởng kia thiết hạ cái gì mà thiên la địa võng kiếm trận trong thành ngay tối qua đó, bảo là muốn bắt sống yêu tà, sau đó các ngươi đoán coi, đêm qua lại có thêm ba nữ tử mất tích, hơn nữa nơi ở còn cách kiếm trận không xa. Vả mặt vang thế cơ chứ lại.”
Nghe vậy, Kỳ Thù không kìm được: "Phốc."
Cố Hàn Giang liếc nhìn cậu.
“Xin lỗi sư tôn, con không cố ý.” Kỳ Thù nén cười, rót cho hắn ly trà, “Sư tôn người nói xem, quan phủ kia mời người nào, thế này có khác gì bị vả mặt tận hai lần chứ?”
Cố Hàn Giang đạm thanh nói: “Yêu vật kia đã tu hành trăm năm, đạo pháp không thấp.”
“Cho dù thế thì cũng không nên để đến mức khó coi như vậy.” Kỳ Thù nói, “Vị “tiên trưởng” kia hơn phân nửa là tên gà mờ, cũng không biết là người của môn phái nào. Nếu là con, chắc chắn sẽ lập tức tự xin rời khỏi sư môn, đỡ phải làm sư môn mất mặt.”
Cố Hàn Giang: “Đừng nói hươu nói vượn.”
Kỳ Thù ngậm miệng, vừa lúc dưới lầu cũng có người hỏi vị tiên trưởng kia thuộc sư môn nào.
Nam tử khơi chuyện này sờ sờ cằm: “Nghe nói…… cái gì mà Côn Luân kiếm phái ấy.”
Kỳ Thù ngừng uống trà.
“Những tiên môn tự xưng chính thống này dạy dỗ đệ tử cũng thật không ra gì, vậy mà còn đi trừ yêu.”
Kỳ Thù đặt chén trà xuống cạch một tiếng.
Đúng lúc này, một cơn cuồng phong bất ngờ ập vào khách điếm. Cuồng phong khiến người ta không mở mắt ra được, vừa định thần lại thì người vừa nói chuyện đã bị một thanh tiên kiếm rời vỏ đè lên cổ, người cũng bị đẩy lên trên bàn.
Trước mặt hắn là một thanh niên mặc trang phục của đệ tử Côn Lôn.
Người thanh niên nhìn khoảng hai mươi tuổi, mái tóc dài buộc đuôi ngựa sau đầu, trông rất anh khí.
Hắn đạp đổ ghế ngồi, một tay cầm kiếm, thanh âm lạnh băng: “Hôm qua thất thủ là do ta học nghệ không tinh, nhưng nếu ngươi lại tiếp tục vũ nhục sư môn, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Trong đại sảnh có rất nhiều người, nhưng lúc này họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, không dám lên tiếng.
Người bị kề kiếm vào cổ kia càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội run run nói: “Không không không —— không dám, tiên trưởng tha mạng, tiên trưởng tha mạng!”
“Được rồi A Viễn, đừng hù dọa người khác.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, thanh niên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên quay đầu lại.
Ở góc cầu thang dẫn lên lầu hai, có một người chậm rãi bước xuống.
Kỳ Thù tươi cười, cậu bước đến bên cạnh thanh niên nọ, nhẹ nhàng đẩy kiếm của hắn ra, rồi lại nâng thương nhân kia dậy: “Đừng trách móc, sư đệ ta chỉ đang nói đùa thôi.”
“Ngươi, các ngươi……”
Thương nhân kia sợ tới mức nói cũng không rõ, chỉ thấy lòng bàn tay Kỳ Thù ngưng tụ lại một chút chân khí, giúp hắn thuận thuận khí, vẻ mặt vẫn hiền lành như cũ: “Tại hạ là đại đệ tử của Côn Luân kiếm phái Kỳ Thù, lần này phụng mệnh chưởng môn xuống núi điều tra việc của thành Lăng Dương. Nếu các hạ có nghi vấn gì với Côn Luân kiếm phái chúng ta, hoan nghênh tới Côn Luân tìm ta, tất nhiên ta sẽ phụng bồi. Còn bây giờ……”
“Yêu vật kia có lẽ vẫn còn ở phụ cận, ngươi hãy nhanh chóng rời đi để tránh bị liên lụy. Tới lúc đó nếu chỉ bị thương nhẹ hoặc tổn thất tài vật thì còn đỡ, nhưng nếu nguy hiểm đến tính mạng……”
“Ta đi, ta đi ngay đây!”
Không đợi cậu nói hết, thương nhân kia đã nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Những người khác trong sảnh cũng sợ sẽ gặp rắc rối, vì vậy họ cũng bỏ chạy mất tăm mất tích.
Chờ khi người đi hết sạch, Kỳ Thù mới quay đầu, từ từ thở dài: “Ta nói lão nhị này, tại sao đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn chưa chịu sửa cái tính tình này thế hả?”
Người trước mắt này tên là Lục Thừa Viễn, là đại đệ tử của Thanh Lan tiên tôn, đứng thứ hai trong số những đệ tử ở Côn Luân kiếm phái.
Thực ra Lục Thừa Viễn còn lớn hơn Kỳ Thù một tuổi, xuất thân cũng tốt hơn Kỳ Thù nhiều.
Cha mẹ Lục Thừa Viễn đều là tiền bối cao nhân trong Tu chân giới, hắn từ nhỏ đã đi theo cha mẹ tu luyện, đến khi lớn lên mới bị đưa tới Côn Luân bái sư.
Nghe nói vốn hắn muốn bái Lăng Tiêu tiên tôn làm thầy, nhưng Cố Hàn Giang nói thế nào cũng không chịu nhận thêm đồ đệ, cuối cùng không còn cách nào khác mới trở thành đồ đệ của Thanh Lan tiên tôn. Hơn nữa còn vì nhập môn chậm hơn Kỳ Thù mấy tháng nên hắn chỉ có thể làm lão nhị trong phái.
Lục Thừa Viễn từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, tâm tính thiếu niên, tuổi trẻ khí thịnh, không cam lòng đứng dưới Kỳ Thù nên lúc trước còn mâu thuẫn vài lần với cậu.
Lần nghiêm trọng nhất là khi hai người hẹn nhau ra sau núi luận võ.
Lục Thừa Viễn từ nhỏ đã luyện kiếm thuật mà cuối cùng lại bại dưới tay Kỳ Thù nửa đường mới học.
Tuy sau khi tỷ thí xong, Lục Thừa Viễn đã bị Lăng Tiêu tiên tôn phạt cấm túc sau núi nửa năm, nhưng từ đó về sau, thái độ của hắn đối với Kỳ Thù cuối cùng cũng tốt lên.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lục Thừa Viễn hỏi cậu.
Kỳ Thù: “Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, cha mẹ ngươi thế nào rồi?”
Lúc Lục Thừa Viễn ở trên núi Côn Luân, nghe nói mẫu thân hắn gần đây thân thể không được tốt, cũng nhớ nhung con trai độc nhất của mình nên Lục Thừa Viễn liền thỉnh cầu sư môn chấp thuận cho hắn về nhà thăm cha mẹ.
Nhắc tới việc này, Lục Thừa Viễn còn có vẻ không vui: “Cha ta chê ta vướng bận thời gian ông cùng mẹ ta ở chung nên đuổi ta ra ngoài rồi.”
Kỳ Thù: “……”
Lục Thừa Viễn: “Ngươi cười cái rắm.”
“Không cười không cười.” Kỳ Thù khoác vai hắn, lại hỏi tiếp, “Thế sao ngươi không trở về Côn Luân, tại sao lại đến nơi này, lại còn bị quan phủ mời đi trừ yêu?”
Kỳ Thù thực săn sóc mà không đề cập đến việc hắn dựng kiếm trận thất bại, bị yêu tà vả mặt.
“Tri phủ thành Lăng Dương có chút quan hệ với cha mẹ ta nên sau khi xảy ra chuyện, ông ta đã viết thư xin giúp đỡ, sau đó cha ta trực tiếp quăng cho ta.”
Kỳ Thù như suy tư gì đó mà gật gật đầu: “Cho nên ngươi không đối mặt giao tranh với yêu vật kia phải không?”
“Đương nhiên là có!” Lục Thừa Viễn không vui nói, “Ta đã đấu pháp với yêu vật kia một canh giờ, chẳng qua……”
“Chẳng qua để nó chạy mất, còn thuận đường bắt mất ba nữ tử vô tội.” Kỳ Thù nói tiếp.
“Kỳ Thù!”
Lục Thừa Viễn biết ngay là không thể tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm với cái tên này, hắn vừa định rút kiếm đánh người thì nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Lăng Tiêu tiên tôn?” Lục Thừa Viễn ngẩn ra, vội vàng quỳ một gối, “Đệ tử kiến quá Tiên Tôn!”
Cố Hàn Giang đứng yên trước mặt hai người, hắn lạnh lùng đáp “đứng lên đi” rồi tầm mắt lại nhìn về phía Kỳ Thù: “Đang nói chuyện gì?”
Vẻ mặt có chút không vui.
Kỳ Thù chớp chớp mắt, chỉ nghĩ là do sư tôn mới vừa nghe thấy có người nói bậy về Côn Luân kiếm phái nên mới không vui.
“Đệ tử đang cùng Lục sư đệ nói đến việc trừ yêu.” Kỳ Thù nghĩ nghĩ, nói, “Sư tôn yên tâm, tối qua Lục sư đệ đã giao thủ cùng yêu tà kia, con sẽ cùng hắn ra ngoài điều tra, nhất định có thể tru sát nó, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của Côn Luân.”
Sắc mặt Cố Hàn Giang cũng không hòa hoãn được bao nhiêu, hắn đạm thanh nói: “Vậy vi sư……”
Kỳ Thù nói: “Sư tôn cứ ở khách điếm nghỉ ngơi đi, đệ tử cùng sư đệ đi là đủ rồi.”
Cố Hàn Giang: “……”
Lục Thừa Viễn quỳ trên mặt đất, không hiểu sao tự nhiên lại rùng mình.