Hôm Nay Cũng Muốn Cùng Sư Tôn Linh Tu

Chương 17



Kỳ Thù chậm rãi cúi đầu.

Có lẽ là cố ý, động tác của cậu rất chậm, so với lúc sáng còn chậm hơn rất nhiều. Đôi mắt đó cuối cùng cũng không còn né tránh, cũng không có do dự, tràn đầy tình cảm nồng cháy như muốn tràn ra.

Ngay khi cậu sắp chạm vào đôi môi kia, Cố Hàn Giang đột nhiên nghiêng đầu, môi Kỳ Thù cọ nhẹ qua sườn mặt hắn.

Kỳ Thù khựng lại.

“… Đừng nghịch nữa.” Cố Hàn Giang nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.

“Sao sư tôn cứ luôn cảm thấy con đang nghịch?” Giọng nói Kỳ Thù kề sát bên tai hắn, thanh âm rất thấp, cũng rất tủi thân, “Con trao cho người một trái tim chân thành, vì sao người cứ luôn nói con nghịch ngợm chứ.”

“Nếu nghịch ngợm mà có thể khiến người tin tưởng tình cảm của con, vậy để con nghịch cho người xem.”

Cố Hàn Giang vòng tay ôm Kỳ Thù chặt hơn một chút, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng. Hắn nhẹ nhàng đẩy Kỳ Thù ra, tự mình ngồi dậy: "Chúng ta là thầy trò, không nên..."

Kỳ Thù níu hắn, nói: "Vậy ý của sư tôn là nếu chúng ta không phải thầy trò, là sẽ có thể phải không?"

Ngón tay Cố Hàn Giang giấu trong tay áo cũng run rẩy.

“Nếu…..” Cố Hàn Giang đưa lưng về phía cậu, cười như tự giễu, “A Thù, sẽ không có nếu.”

Giọng hắn khàn khàn, còn khẽ ho hai tiếng.

Một lát sau, Kỳ Thù mới nghe thấy nửa câu sau của hắn, nhẹ đến mức như tan trong bóng đêm: “Sao ta không muốn chứ…..”

Nhưng hắn còn chưa nói xong.

Gian phòng trống bỗng nổi một cơn gió nhẹ, sau khi gió tan, thân ảnh Cố Hàn Giang cũng biến mất.

Một lát sau, Kỳ Thù mở mắt ra.

Đáy mắt cực kỳ thanh tỉnh.

Cậu xếp bằng ngồi dậy, từ từ vận chuyển linh lực, mùi rượu quanh thân cũng tan sạch.

Say thì có thể dùng tiên thuật khống chế, còn cả vận công để giải quyết cảm giác khó chịu. Thủ pháp đơn giản như vậy mà Lăng Tiêu tiên tôn cũng quên.

Tâm tư người đang loạn tới mức nào chứ?

“Lại còn bảo không nói dối.” Kỳ Thù rũ hết cảm giác say rồi ngồi lại trên giường, tâm tình có vẻ không tệ.

Sau đó cậu lăn trên giường một vòng, lấy ngọc trụy tiểu hồ ly kia ra, khóe miệng khẽ nhếch: “Cuối cùng cũng bị con lừa rồi nha.”

Hôm sau.

Hôm sau Kỳ Thù rời giường hơi muộn, đến khi cậu rửa mặt chải đầu thay đồ đàng hoàng tiến vào đại sảnh thì mặt trời đã lên cao.

Lục Thừa Viễn cùng Cố Hàn Giang đã sớm uống trà chờ cậu ở ngoài sảnh.

Nhìn thấy cậu xuất hiện, Lục Thừa Viễn đột nhiên đứng lên: "Kỳ Thù, ngươi lại làm sao thế hả?"

Kỳ Thù không vui: “Sao lại nói chuyện với sư huynh thế hả, không biết lớn nhỏ.”

Lục Thừa Viễn: "Ngươi đang mặc cái gì?"

Mấy ngày nay xuống núi trừ yêu, Kỳ Thù vẫn luôn mặc y phục dành cho đệ tử Côn Luân kiếm phái, nhưng hôm nay lại thay quần áo gấm của dân thường, gấm màu xanh nhạt có vẽ hoa văn, trông giống như công tử nhà giàu vậy.

Nghe hắn hỏi, Kỳ Thù giang hai tay, xoay trước mặt Lục Thừa Viễn một vòng: “Sao, không tệ chứ, Nhạc đại nhân cố ý chuẩn bị cho ta đấy.”

“Đúng đúng, Kỳ công tử trắng trẻo tuấn tú, mặc cái này rất hợp.” Tri phủ tiến vào nói thêm.

Kỳ Thù hàn huyên: “Người đẹp vì lụa mà, vẫn là ánh mắt của Tri phủ đại nhân tốt.”

Lục Thừa Viễn lễ phép chào hỏi tri phủ, sau đó kéo Kỳ Thù qua một bên, hạ giọng nói: "Ngươi làm sao vậy, hôm nay chúng ta trở về Côn Lôn đi, ngươi ăn mặc như thế này..."

"Ai nói ta sẽ trở lại?"

Kỳ Thù ngắt lời hắn: “Hôm qua ta đã nói xong với Nhạc đại nhân rồi, ta sẽ ở lại đây dạy tiểu công tử tiên thuật, thuận tiện ở thành Lăng Dương chơi mấy ngày, các ngươi về đi, ta không quay về đâu.”

“Ngươi ——”

Lục Thừa Viễn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Kỳ Thù lười để ý hắn, cậu nghiêng về một bên, lướt qua đầu vai Lục Thừa Viễn hỏi Cố Hàn Giang: “Sư tôn, con có thể ở lại đây không?”

Động tác uống trà của Cố Hàn Giang khẽ dừng lại.

Hắn đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn Kỳ Thù.

Quần áo của Kỳ Thù thật sự rất đẹp, làn da trắng nõn, thân hình gầy gò thẳng tắp, eo hẹp nhưng không mỏng, từ trên xuống dưới đều vừa vặn.

Ngay cả nụ cười trên mặt cũng thích hợp đến mức không thể chê vào đâu được.

Cố Hàn Giang thu hồi ánh mắt: "... Tùy ngươi."

Kỳ Thù càng cười tươi, nhướng mày nhìn Lục Thừa Viễn: "Nghe thấy chưa, mặc kệ ta. Còn xen vào nữa coi chừng đại sư huynh đánh ngươi.”

Lục Thừa Viễn tức giận đến mức muốn đánh cậu luôn bây giờ.

Nhưng hắn không thực hiện được, vì Lăng Tiêu tiên tôn đột nhiên bước tới.

Hắn đứng trước mặt Kỳ Thù, cẩn thận nhìn cậu một lúc, trầm giọng hỏi: "Ngươi đã khỏe hẳn chưa?"

“A?” Kỳ Thù nghiêng đầu, “Đệ tử không sao. Hình như tối hôm qua con uống hơi nhiều, trở về phòng liền ngủ thiếp đi, nhưng khi tỉnh lại đã hoàn toàn tốt rồi, đa tạ sư tôn đã quan tâm."

“Ngươi……”

Cố Hàn Giang ngập ngừng: "Ngươi không nhớ những chuyện đã xảy ra đêm qua?"

“Tối hôm qua?” Kỳ Thù ra vẻ hơi khó hiểu, “Tối hôm qua… có chuyện gì xảy ra ạ?”

Như chợt nhận ra điều gì đó, cậu nhanh chóng lùi lại nửa bước, quỳ một chân xuống đất: "Tối hôm qua đệ tử uống quá chén. Nếu đã mạo phạm đến sư tôn, mong sư tôn thứ lỗi!"

Cố Hàn Giang: "..."

Kỳ Thù giả bộ sợ hãi, ngay cả Lục Thừa Viễn cũng trở nên căng thẳng, thậm chí còn tưởng cậu thực sự đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, vội vàng quỳ xuống xin tha cùng cậu.

Ngay cả tri phủ đứng cạnh cũng nói đỡ.

Cố Hàn Giang: "..."

Nếu nói mạo phạm, quả thực tối qua Kỳ Thù đã mượn rượu mạo phạm hắn, nhưng chuyện này sao có thể nói ra trước mặt người ngoài được. Kỳ Thù vừa quỳ đã lại to chuyện……

Nghẹn khuất nhưng lại không thể nói rõ.

“Đứng lên đi.” Giọng nói của Cố Hàn Giang lạnh hơn bình thường, “Ngươi không mạo phạm ta.”

Nghe giọng sư tôn nhà mình có vẻ đang tức giận không hề nhẹ, Kỳ Thù suýt nữa đã không nén được cười. Cậu ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang đáp “vâng” rồi đứng dậy.

Thành Lăng Dương cách núi Vụ Ảnh đến ngàn dặm, ngự kiếm cũng phải mất nửa ngày. Cố Hàn Giang cùng Lục Thừa Viễn cũng không trì hoãn nữa, cáo từ rời đi.

Kỳ Thù tiễn họ đến cửa.

“Ngươi thực sự không về à?” Trước khi đi, Lục Thừa Viễn còn cố hỏi.

“Không về.” Kỳ Thù lười biếng đáp, “Ngươi hỏi mấy lần rồi, sao, luyến tiếc xa ta sao? Thế thì ở lại đi.”

Cậu nhấn mạnh câu này, còn liếc Cố Hàn Giang một cái.

Nhưng đối phương chỉ đứng im như không nghe thấy, cũng không nói một lời.

Kỳ Thù bĩu môi, bắt đầu đuổi người: “Đi mau đi mau, chính vì ngươi ngự kiếm chậm mới khiến sư tôn ta không thể không chờ ngươi. Còn không chạy nhanh lên đường đi, lề mề cái gì.”

Đương nhiên, Lục Thừa Viễn không dám để Lăng Tiêu tiên tôn chờ hắn, không dám trì hoãn nữa. Hai bóng kiếm chợt lóe rồi bay về phía phía chân trời.

Kỳ Thù nhìn chằm chằm hai bóng kiếm đến tận khi biến mất khỏi tầm mắt mình.

Vừa quay người liền bị một cái bánh bao sữa ôm lấy.

Chính là tiểu công tử nhà tri phủ.

Nhạc Vân Thanh ôm Kỳ Thù đùi, ngửa đầu nhìn về phía chân trời, hai con mắt trừng to: “Sư phụ sư phụ, con có thể học cái kia không?”

Cái nó đang nói chính là thuật ngự kiếm.

Kỳ Thù nói, "Thuật ngự kiếm là kỹ năng độc nhất vô nhị của Côn Luân, ta không thể dạy ngươi được. Tuy nhiên, ta có thể dạy ngươi bay trong khoảng cách ngắn. Muốn học không?"

“Muốn!” Nhạc Vân Thanh buông cậu ra, đàng hoàng cúi đầu với Kỳ Thù, “Cám ơn sư phụ!

Kỳ Thù nhìn động tác của nó rồi bật cười, xua tay: “Ngươi đừng gọi ta là sư phụ, sư tôn ta còn chưa cho phép ta thu đồ đệ đâu, gọi ca ca đi.”

“Vâng, Kỳ Thù ca ca!”

Kỳ Thù cúi xuống ôm nhóc lấy bánh bao sữa rồi xoay người đi vào phủ đệ: "Đi nào, trở về luyện công, để ca ca kiểm tra căn cốt tu hành của ngươi."

Nhạc Vân Thanh ôm lấy cổ cậu, lại hỏi: “Nhưng nếu Kỳ Thù ca ca không quay về, sư phụ ca ca sẽ không giận sao?”

“Sẽ không.” Kỳ Thù nói, “Người không bao giờ giận ta. Hơn nữa……”

“Hơn nữa cái gì?”

Kỳ Thù nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi đã biết đọc sách chưa?”

“Cha ta đã dạy một chút.”

“Vậy hôm nay Kỳ Thù cũng dạy ngươi một câu.” Kỳ Thù cười rộ lên, nhìn về hướng Cố Hàn Giang rời đi, nhẹ giọng nói, “Gọi là…… lạt mềm buộc chặt.”

Cố Hàn Giang đã đi được bảy tám ngày.

Những ngày này, theo lời hứa của mình, Kỳ Thù đã dạy cho tiểu thiếu gia một số tiên thuật cơ bản, nhân tiện cọ ăn cọ uống ở thành Lăng Dương. Tiểu thiếu gia tuy còn nhỏ nhưng có căn cơ rất tốt, ba ngày có thể cách không di chuyển đồ vật nhẹ, bảy ngày sau đã có thể bay được đoạn ngắn.

Ban đầu vốn Kỳ Thù chỉ muốn kiếm cớ không về sư môn, nhưng giờ lại rất muốn dẫn nó nhập môn cùng mình.

Nhưng tạm thời cậu chưa có tâm tình suy xét giải quyết chuyện này.

Chuyện của cậu còn chưa xong đây.

Mấy ngày nay, cứ rảnh rỗi là Kỳ Thù lại ngồi trong sân, nhìn trời quang mây tạnh, thở dài.

Chẳng lẽ người kia đi thật à, hay mình đùa quá trớn rồi?

Ban đầu không biết ý tứ của sư tôn nên Kỳ Thù mới giấu kỹ, không dám làm càn. Nhưng bây giờ, vì đã xác định được sư tôn không phải vô ý với mình, nên Kỳ Thù cũng không cam lòng ngồi yên.

Hơn nữa, sau khi bị sư tôn từ chối hai lần liên tiếp, Kỳ Thù tức phát nghẹn, hạ quyết tâm gây rối với hắn tới cùng.

Cho nên hôm ấy cậu mới giả say, hôm sau thì không thèm quay về.

Cậu đang chờ.

Chờ sư tôn nghĩ kỹ, chờ sư tôn hạ quyết tâm, chờ sư tôn trở về tìm mình.

Nhưng……

“Người sẽ không thực sự tức giận chứ?” Kỳ Thù nhẹ nhàng lẩm bẩm, còn đá đá cây cỏ.

“Kỳ Thù ca ca!”

Tiếng hét của Nhạc Vân Thanh xuyên qua vài khoảng sân, chuẩn xác lọt vào tai Kỳ Thù.

Đã nhiều ngày ở chung, Kỳ Thù trở thành người mà nhóc thích nhất trong phủ trừ cha mẹ mình: “Kỳ Thù ca ca ngươi ở đâu?!”

Kỳ Thù lười biếng đáp: “Ở hậu viện.”

Hắn dùng thuật pháp truyền lời đến tai Nhạc Vân Thanh, một lát sau, thằng nhóc lộc cộc chạy tới.

Kỳ Thù nằm bò trên bàn như thể không xương, Nhạc Vân Thanh nắm ống tay áo cậu: "Kỳ Thù ca ca, tối nay trong thành có hội chùa, còn có hội hoa đăng, chúng ta đi chơi nhé?"

“Hội chùa?”

Mấy năm Kỳ Thù xuống núi đã gặp không ít người, cũng trừ không ít yêu, nhưng quả thực chưa từng dạo hội chùa.

Cậu nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ừ.”

Hội chùa ở thành Lăng Dương được tổ chức mỗi tháng một lần. Vào ngày hội chùa, thời gian giới nghiêm được lùi lại hai canh giờ, có thể chơi đến nửa đêm.

Kỳ Thù bị Nhạc Vân Thanh nắm tay đi trên đường, lọt vào tầm mắt đều là hoa đăng rực rỡ muôn màu, người bán rong ra sức chào hàng, cùng với tốp năm tốp ba nam nữ tuổi trẻ.

Đám đông chen chúc, khói lửa nhân gian.

Tất cả những cảnh này đều không thể thấy trên núi Côn Luân.

So với Côn Luân, thực ra Kỳ Thù càng thích cuộc sống ở nhân gian.

Cậu gia nhập tiên môn chưa lâu, nhưng tu luyện mấy năm nay đã khiến cậu cảm thấy vô cùng nhàm chán. Cậu thực sự không thể tưởng tượng làm thế nào để duy trì cuộc sống như vậy hàng trăm năm.

Ngược lại, người phàm có tuổi thọ ngắn, nhưng cuộc sống của họ sinh động và nhiệt huyết hơn hẳn.

“Kỳ Thù ca ca, ăn cái này, cái này ăn rất ngon!”

Nhạc Vân Thanh từ nhỏ đã lớn lên ở thành Lăng Dương, nó vô cùng quen thuộc hội chùa này, lôi kéo Kỳ Thù chen vào đám người, chốc lát lại bảo cậu nếm thử điểm tâm nóng hổi ven đường, chốc lát lại dẫn cậu đi xem đồ chơi nhỏ bện bằng dây mây, chốc lát còn la hét muốn đi phóng hoa đăng.

Nhưng Kỳ Thù vẫn biết, chỉ đi dạo hội chùa nhưng tri phủ đã phái bốn năm hạ nhân đi theo.

Nhóc này mà không theo sát sẽ rất dễ lạc.

Trẻ con ở độ tuổi này rất dễ bị mất tập trung, một lúc sau, Nhạc Vân Thanh nhìn thấy thứ gì đó, nó kêu lên một tiếng "Oa" rồi chạy vào đám đông.

"Vân Thanh—"

Kỳ Thù vẫn đang giúp nó xếp hàng mua đường hồ lô, giờ không thể rời đi. Cậu dùng linh lực dò xét một chút, nhìn thấy bên kia cách đó không xa còn có mấy người hầu nữa mới yên tâm.

Để nó tự đi chơi cũng được, mình yên tĩnh chút.

Nghĩ như vậy, Kỳ Thù lại không vội vàng đi tìm người, chỉ dùng linh lực để mắt tới tình hình của Nhạc Vân Thanh.

Một lúc sau, cậu gặp một người bán mặt nạ.

Trên quầy hàng có khoảng chục chiếc mặt nạ, nam thanh nữ tú đang chọn.

“Hai chiếc này là một cặp.” Nữ tử cầm hai chiếc mặt nạ trên tay và đeo một trong hai chiếc mặt nạ đó lên mặt nam tử đi cùng mình, “Trông đẹp đấy.”

Nam tử kia ăn mặc như thư sinh, lỗ tai có chút đỏ lên, căng thẳng đến mức lắp bắp: "Nhưng đây rõ ràng là một con sói và một con thỏ. Làm sao, bọn nó làm sao có thể là một cặp được?"

“Ta đã nói một cặp là một cặp.” Nữ tử không nghe, vẫn đeo mặt nạ lên cho thư sinh, bản thân đeo cái còn lại, “Ngươi trả tiền đi.”

Nói xong liền bước sang sạp hàng bên cạnh.

Anh chàng thư sinh lẩm bẩm: "trong sách có nói vậy đâu", nhưng anh ta không giấu được ý cười trong mắt, trả tiền, cầm mặt nạ lên và đi theo sau.

Kỳ Thù hơi sững sờ, cho đến khi chủ quầy hàng gọi cậu.

“Công tử, ngươi cũng mua mặt nạ sao?”

Sau đó, Kỳ Thù mới nhìn lại gian hàng, rồi lập tức cậu nhìn thấy một chiếc mặt nạ hồ ly màu đỏ.

Hồ ly nhỏ được vẽ rất sinh động, đôi mắt như lưỡi liềm và nụ cười giảo hoạt.

“Cái này đi.” Kỳ Thù nói.

Cậu vẫn đang cầm trên tay đường hồ lô mua cho Nhạc Vân Thanh, tay kia sờ túi, nhưng lại thấy trống rỗng.

Bạc mà Kỳ Thù mang từ Côn Luân đến đã tiêu hết từ ngày đầu tiên rồi, thời gian này cậu ăn nhờ ở đậu nhà tri phủ, hôm nay dạo hội chùa, tự nhiên cũng là tri phủ chi tiền.

Mấy đồng tiền cuối cậu đã dùng mua đường hồ lô cả rồi.

Kỳ Thù liếc nhìn chiếc mặt nạ hồ ly nhỏ rồi lắc đầu tiếc nuối, "Bỏ đi, ta không mua nữa —"

“Ta trả tiền.”

Một giọng nói trầm thấp mát lạnh đột nhiên vang lên sau lưng, giọng nói này cực kỳ quen thuộc với Kỳ Thù, cậu đột nhiên quay đầu lại.

Sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Người khách mặc áo gấm huyền sắc, tóc dài búi nửa đầu, trên đầu cài một chiếc ngọc quan được chạm khắc tinh xảo.

Trong lúc hoảng hốt, Kỳ Thù còn nghĩ mình đã nhận nhầm người.

Sư tôn cậu trước giờ chỉ mặc một thân bạch y, giống như trích tiên giáng thế, không nhiễm phàm trần.

Sao giờ người lại ăn mặc như vậy?

Nhưng Lăng Tiêu kiếm danh chấn thiên hạ đang treo bên hông người, lại cố tình che giấu linh lực nên khiến nó chỉ giống một món đồ trang trí bình thường.

Không thể là người khác được.

“Sư ——”

Cố Hàn Giang tiến đến đối diện với ánh mắt của Kỳ Thù, những ngón tay mảnh khảnh của hắn nhặt lên chiếc mặt nạ tiểu hồ ly màu đỏ mà Kỳ Thù đã nhìn nãy giờ.

“Muốn cái này hả?”

Hắn cúi đầu hỏi cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Lời tác giả: Cố Hàn Giang: Đừng vội, sẽ mua cho em mà. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.