Khi Cố Hàn Giang tới gần, nhịp tim Kỳ Thù bỗng ngừng đập trong chớp mắt, sau đó lập tức điên cuồng đánh trống reo hò.
Trước đây cậu chưa từng thấy sư tôn mặc màu này, màu đen đã hoàn toàn áp chế khí chất lạnh lùng thường ngày của hắn, khiến cả người hắn trở nên ấm áp và cao quý. Nếu như trước kia Lăng Tiêu tiên tôn khiến người ta không dám nhìn, thì hiện tại, hắn vừa dừng lại trên con đường này liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng Cố Hàn Giang không quan tâm đến điều đó.
Hắn chỉ hơi cúi đầu xuống, ánh mắt dịu dàng, như thể trong mắt chỉ có Kỳ Thù.
Kỳ Thù khó thở.
Một lúc lâu mà cậu vẫn chưa trả lời, Cố Hàn Giang cũng không thúc giục, chỉ có chủ sạp hơi buồn bực: “Nhị vị, vậy có mua hay không thế?”
Kỳ Thù bừng tỉnh hoàn hồn: “…… Mua!”
“Chỉ lấy có một cái à?” Chủ sạp là thương nhân, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được vấn đề giữa hai người, vui vẻ hỏi: “Hay làm giống như đôi vừa rồi nhé? Mặt nạ này cũng rất đẹp.”
Ông ta giơ một chiếc mặt nạ khác lên.
Mặt nạ đó tương tự với cái trong tay Cố Hàn Giang, nhưng vẻ mặt nghiêm túc hơn, là một tiểu hồ ly màu trắng.
Tai Kỳ Thù lập tức đỏ lên: “Chúng ta không phải…….”
“Không tồi.” Cố Hàn Giang nhìn qua có vẻ rất vừa lòng, còn nghiêng đầu hỏi Kỳ Thù, “Thích không?”
Kỳ Thù: “……”
Cố Hàn Giang: “Vậy lấy hai cái này đi.”
Cuối cùng, hai thầy trò mỗi người cầm một chiếc mặt nạ rời khỏi sạp hàng nhỏ. Trước khi đi, chủ sạp còn nhiệt tình chúc phúc mấy câu “Bách niên hảo hợp” linh tinh.
Kỳ Thù không dám nhìn vẻ mặt sư tôn nhà mình.
Tuy nói thời đại này thịnh hành nam phong, dân thành Lăng Dương cũng tương đối cởi mở….nhưng thế này thì mở hơi quá rồi.
Tai Kỳ Thù vẫn còn hơi nóng, cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang cúi đầu nghịch mặt nạ hồ ly trong tay, vẻ mặt thả lỏng.
Hình như tâm tình sư tôn…..có vẻ rất tốt.
Vừa rồi chủ sạp nói vậy mà người cũng không phản bác, nếu là trước đây, chắc chắn người sẽ tức giận.
“Không đeo lên sao?” Cố Hàn Giang đột nhiên hỏi.
“A?” Kỳ Thù hoảng thần, thấy sư tôn đã dừng lại, nghiêng đầu nhìn mặt nạ trong tay mình, sau đó cậu mới phản ứng lại, “Vâng...”
Cậu khẩn trương tới mức không biết để tay chân ở đâu, huống chi một tay cậu còn đang cầm hồ lô đường, nhất thời luống cuống.
Cố Hàn Giang thở dài, cầm lấy mặt nạ trong tay cậu.
“Đừng nhúc nhích.”
Hắn hơi cúi người.
Kỳ Thù tức khắc cảm nhận được hơi thở thanh lãnh của sư tôn đang bao lấy mình.
Cố Hàn Giang giúp cậu đeo mặt nạ lên, buộc dây sau đầu, còn rất chu đáo mà chỉnh độ căng chùng. Sau đó mới hỏi cậu: “Cảm thấy thế nào?”
Kỳ Thù không trả lời.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng tay sư tôn đang ở bên cổ cậu, ngón tay thỉnh thoảng chạm vào tóc cậu, và đôi mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt cậu.
Kỳ Thù không chịu nổi ánh mắt này của hắn, cũng như không chịu nổi dung mạo đẹp tới mức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người này.
Kỳ Thù tự hỏi, định lực của bản thân bình thường đâu có kém như vậy.
Chỉ tại người mà cậu chờ đợi mấy ngày nay đột nhiên xuất hiện, lại còn ăn mặc đẹp đẽ như vậy, cậu nhất thời không phản ứng kịp cũng là chuyện bình thường.
Kỳ Thù suy yếu nói: “Sư tôn cũng đeo mặt nạ lên đi.”
Cố Hàn Giang: “Ừ.”
Hắn dùng đầu ngón tay gõ vào mặt nạ, mặt nạ đột nhiên biến mất, sau đó chậm rãi hiện lên trên mặt, che đi khuôn mặt đẹp tới mức chói mắt đó.
Chỉ còn lại đôi môi sắc nét và xương hàm tinh xảo.
Kỳ Thù nghe thấy những âm thanh cảm thán cố sức kìm nén xung quanh mình.
Kỳ Thù: "..."
Biết rõ bản thân đang được chú mục thế mà còn cố tình sử dụng tiên thuật, sư tôn thật sự không sợ sẽ dọa tới người thường sao.
Kỳ Thù bất đắc dĩ, kéo Cố Hàn Giang chạy nhanh vào giữa đám người.
Hội chùa có rất đông người chen chúc, hai thầy trò ẩn mình vào đám đông, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Kỳ Thù tiếp tục kéo Cố Hàn Giang đến một cây cầu đá rồi mới dừng lại.
“Ở đây chắc không sao đâu.” Kỳ Thù nhìn xung quanh thấy không có ai để ý đến nên cũng yên tâm.
Vừa quay lại liền thấy sư tôn đang cúi đầu nhìn bàn tay họ đang nắm lấy nhau.
Kỳ Thù rút tay về như thể bị bỏng.
Cậu chột dạ xoay người, dựa lưng vào cầu đá. Dưới cầu nước chảy róc rách, hai bờ sông có người đang thả hoa đăng, một đám hoa đăng xuôi theo dòng nước.
Kỳ Thù cắn một miếng đường hồ lô trong tay.
Mấy thứ này vừa rồi cậu mua cho tên nhóc Nhạc Vân Thanh kia, nhưng sư tôn đột ngột xuất hiện, giờ không hiểu tên nhóc bánh bao sữa kia chạy đâu rồi nữa.
Kỳ Thù không nói gì, Cố Hàn Giang vẫn chỉ an tĩnh đứng chờ một bên.
Rõ ràng bình thường sư tôn cũng rất an tĩnh, nhưng Kỳ Thù chưa bao giờ mất tự nhiên như hôm nay, cảm giác như không khí cũng trở nên giằng co.
Kỳ Thù không chịu nổi bầu không khí kỳ quái này, cậu giơ đường hồ lô trong tay lên: “Sư tôn có muốn ăn không?”
Nói xong cậu liền hối hận.
Sư tôn đã tích cốc từ lâu, không biết đã bao nhiêu năm không ăn đồ ăn của người phàm rồi, càng đừng nói đến mấy thứ đồ ăn vặt này.
Động tác Kỳ Thù cứng lại, không biết mình có nên thu tay lại không nữa.
Nhưng Cố Hàn Giang đột nhiên cúi đầu, cắn một viên trong tay Kỳ Thù.
Chậm rãi nhai, sau đó nuốt xuống.
“Nhìn ta làm gì?” Cố Hàn Giang hỏi cậu.
“Con luôn cảm thấy….” Kỳ Thù cũng cúi đầu cắn một viên đường hồ lô, hương vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng, “Sư tôn hình như hơi khác trước kia.”
Cố Hàn Giang: “Khác chỗ nào?”
Chỗ nào cũng khác nha.
Rõ ràng vẫn là người, nhưng đã thay đổi cách ăn mặc, lại còn mang theo ngân lượng, rồi nếm thử đồ ăn của nhân gian nữa.
Giống như người đã không còn là Lăng Tiêu tiên tôn cao cao tại thượng, mà chỉ là một phàm nhân bình thường vậy.
Khiến toàn thân người đều trở nên sống động.
Kỳ Thù không nén được ý cười, cậu rũ mắt nhìn xuống cầu đá, rất nhiều tài tử giai nhân đang thả hoa đăng bên bờ sông, thấp giọng hỏi: “Sư tôn, sao người lại……”
Cậu muốn hỏi tại sao sư tôn lại ăn mặc như vậy, tại sao lại tới tìm cậu, tại sao lại thay đổi.
Nhưng lời nói đã tới miệng liền dừng lại.
Cậu vẫn rất ngượng ngùng. Lần trước giả say tính kế sư tôn, hôm sau lại không chịu theo sư tôn về, đó chính là lần cậu dũng cảm nhất trong cuộc đời rồi.
“Xuống núi du lịch.”
Có vẻ Cố Hàn Giang cũng biết cậu muốn hỏi gì, trực tiếp trả lời luôn.
“…..Cũng muốn trải nghiệm thử một lần cuộc sống nhân gian.”
Cuộc sống nhân gian.
Kỳ Thù chưa từng nghĩ những lời này sẽ xuất phát từ miệng Lăng Tiêu tiên tôn.
Kỳ Thù còn muốn hỏi thêm chuyện khác, nhưng chưa kịp mở miệng, nhĩ lực nhạy bén của tu chân giả bỗng nghe thấy một vài thanh âm quen thuộc giữa khung cảnh ồn ào này.
“Tiểu thiếu gia ngươi ở đâu?”
“Tiểu thiếu gia, ngươi có nghe thấy không? Tiểu thiếu gia!”
Là những người hầu đi theo Nhạc Vân Thanh.
Vẻ mặt Kỳ Thù biến đổi, thấp giọng nói một câu “Sư tôn ở đây chờ con đã”, rồi bay nhanh xuống khỏi cầu đã, chỉ chốc lát đã thấy mấy người kia.
“Sao vậy?” Kỳ Thù tóm lấy một người trong đó, hỏi.
Người kia quay đầu nhìn cậu, hơi nghi hoặc: “Ngươi là…..”
Lúc này Kỳ Thù mới nhớ mình đang đeo mặt nạ, vội tháo xuống: “Là ta, không tìm thấy Vân Thanh sao?”
“Thì ra là tiên trưởng, gặp ngài ở đây thực quá tốt rồi!” Người hầu nhìn thấy cậu cứ như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, “Vừa rồi tiểu thiếu gia nói muốn đi xem xiếc, nhưng bên đó quá nhiều người, vừa không chú ý đã không thấy tiểu thiếu gia đâu nữa rồi. Chúng ta đã tìm dọc theo con phố này mà chưa thấy……”
Giọng hắn gấp đến mức sắp khóc tới nơi.
“Đứa bé kia vẫn đang ở gần đây.” Cố Hàn Giang bước tới.
Ống tay áo Kỳ Thù vẫn đang bị người khác kéo, hắn nhíu mày, bất động thanh sắc kéo tay áo cậu lại.
Cố Hàn Giang cũng vẫn đang đeo mặt nạ, người hầu nghi hoặc hỏi: “Vị này lại là….”
Lúc trước Cố Hàn Giang cũng từng trụ lại nhà tri phủ, rất nhiều người biết mặt hắn. Bỗng Kỳ Thù không muốn để người khác biết sư tôn đã trở lại, cậu chỉ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Các ngươi cứ về trước đi, ta sẽ đi tìm nó. Về nói với Nhạc đại nhân, ta sẽ đưa tiểu thiếu gia đi chơi, chờ nó chơi chán sẽ đưa về phủ.”
Kỳ Thù là tiên trưởng do tri phủ mời tới dạy tiên thuật cho tiểu thiếu gia, rất được tri phủ tín nhiệm, đương nhiên nhóm người hầu sẽ nghe lời cậu.
Chờ tất cả rời đi, Cố Hàn Giang mới nói: “Ở bên này.”
Kỳ Thù đã dự tính được sự việc này phát sinh, trước khi ra cửa đã làm phép lên người nhóc kia. Hai thầy trò đi tìm dọc theo con hẻm, cuối cùng tìm thấy nó trên nóc nhà.
Nhạc Vân Thanh ôm đầu gối, ngồi co lại trên nóc nhà, vẻ mặt căng thẳng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể òa khóc.
Kỳ Thù nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nó: “Sao ngươi lại ở trên này?”
Nhạc Vân Thanh trông thấy cậu liền không nhịn nổi nữa, khóc òa lên.
Kỳ Thù: “………”
Kỳ Thù dỗ dành nó một lúc lâu mới hỏi được tình hình.
Thì ra tên nhóc này mải chơi, chạy một lúc lâu mới phát hiện mình bị lạc với đám người hầu. Nó thấp bé con con, lẫn trong đám đông làm sao trông thấy ai khác, liền muốn leo lên chỗ cao để tìm người.
Rồi không biết tại sao tự nhiên bay lên mái nhà luôn.
Sau đó thì không xuống được.
Nhóc tỳ khóc rất đáng thương, Kỳ Thù lại cười thành tiếng: “Nhóc ngốc này.”
“Lúc em vừa học thuật ngự không cũng cả ngày bay lên cây lên nóc nhà, có một lần còn bị treo trên ngọn cây, vẫn là ta ôm em xuống.” Cố Hàn Giang không biết đã tới cạnh cậu từ lúc nào, bình tĩnh nói.
Kỳ Thù: “……”
Việc mất mặt như vậy sao lại nói trước mặt đứa trẻ chứ!
Cũng may mà Nhạc Vân Thanh còn đang mải khóc, không nghe thấy họ nói gì.
Cố Hàn Giang ngồi xuống bên cạnh họ: “Nhưng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể học thuật ngự không đến trình độ này, thực ra cũng có chút căn cốt.”
Phải biết ngay cả Lục Thừa Viễn năm đó cũng không được Lăng Tiêu tiên tôn khen là “có chút căn cốt.”
Mắt Kỳ Thù sáng ngời: “Vậy con có thể……”
“Không thể.” Cố Hàn Giang nói, “Em chưa đến tuổi thu đồ đệ, huống chi muốn bái sư vẫn phải tự mình đến Côn Luân. Em không thể phá lệ.”
Kỳ Thù thấp giọng “Ò” một tiếng.
Nhạc Vân Thanh đã dần bình tĩnh lại, nó ngẩng đầu lên từ trong ngực Kỳ Thù, nhỏ giọng hỏi: “Vị ca ca này cũng là tiên nhân giống Kỳ Thù ca ca sao?”
Cố Hàn Giang vẫn không tháo mặt nạ, nên Nhạc Vân Thanh cũng không nhận ra hắn.
Nhưng mà…..
“Vị này không thể gọi ca ca được.” Kỳ Thù cười nói, “Tuổi tác của người đủ làm tổ tông của ngươi rồi đó.”
Nhạc Vân Thanh mở to mắt: “Lớn như vậy sao?”
Nói xong, nó lại nhìn nhìn Cố Hàn Giang: “Nhưng mà vị ca ca này nha, cũng giống như Kỳ Thù ca ca thôi.”
Cố Hàn Giang: “………..”
Cố Hàn Giang: “Không sao, gọi như vậy cũng được.”
“Không được.” Kỳ Thù không đồng ý, “Nó gọi người là ca ca, vậy con phải gọi là gì chứ?”
Kém bối phận rồi.
Cố Hàn Giang chậm rãi dời mắt, không nói gì.
Phía chân trời bỗng nổ vài đợt pháo hoa, mọi người đều đổ dồn sự chú ý qua đó.
Trong tiếng pháo hoa đầy trời, Cố Hàn Giang nghiêng đầu nhìn Kỳ Thù, dùng thanh âm cực nhẹ nói: “Em cũng có thể gọi ta như vậy.”
Xem pháo hoa xong, Kỳ Thù cùng Cố Hàn Giang còn phải đưa tiểu thiếu gia đi chơi.
Nào xem xiếc nào mua đồ vật, chờ đến khi tiểu thiếu gia chơi mệt muốn về thì đã qua một canh giờ.
Nhạc Vân Thanh hôm nay chơi mệt, khóc cũng mệt, giờ đang dụi mắt làm nũng đòi Kỳ Thù cõng mình.
Cố Hàn Giang còn chưa kịp nói câu “Đừng quá chiều nó” thì Kỳ Thù đã cõng người lên lưng.
“Em mềm lòng như vậy, sao mà thu đồ đệ được?” Thấy thằng nhóc đã ngủ say trên lưng Kỳ Thù, Cố Hàn Giang không nhịn được mở miệng.
Kỳ Thù không để bụng: “Nhưng sư tôn cũng rất chiều con mà?”
“Chính vì thế nên em mới…..”
Giọng Cố Hàn Giang đột nhiên ngưng bặt.
Nhưng Kỳ Thù đã đoán được hắn muốn nói gì.
Hắn hẳn là muốn nói chính vì vậy mới khiến Kỳ Thù ỷ lại hắn, rồi sự ỷ lại này đã dần dần thay đổi theo thời gian.
“Sư tôn……”
Họ rời đi lúc hội chùa còn chưa kết thúc, đường xá vẫn còn náo nhiệt, nhưng riêng con hẻm nhỏ này lại không một bóng người. Bóng đêm yên tĩnh chẳng thể che giấu được thứ gì khác, bao gồm cả giọng nói của Kỳ Thù.
Cậu nói: “Sư tôn, giờ không có ai quen biết chúng ta cả.”
Cố Hàn Giang nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Cho nên hiện tại chúng ta cũng không phải thầy trò.”
Cố Hàn Giang lại nhẹ nhàng đáp lại.
“Sư tôn vừa nói, muốn thử cuộc sống nhân gian một lần, vậy người có muốn thử một thứ khác nữa không? Tỷ như…..” Kỳ Thù mím môi, thấp giọng nói, “Tỷ như, tình yêu nơi nhân thế.”
Bước chân Cố Hàn Giang dừng lại.
Kỳ Thù cũng dừng lại theo.
Cậu cúi đầu, ánh mắt đảo loạn, chỉ không dám nhìn người trước mặt.
hg khẽ nói: “Ta cho rằng….. chúng ta vốn đang thử rồi.”
“Hả?”
Kỳ Thù chớp chớp mắt, rồi chợt hiểu ý của sư tôn.
Hôm nay bọn họ đã đi xem pháo hoa, dẫn nhóc con đi dạo phố, còn mua rất nhiều đồ vật.
Đó là những việc mà cặp đôi yêu nhau ở nhân gian đều sẽ làm.
Hai người họ cùng đeo mặt nạ đôi hồ ly, Kỳ Thù cõng Nhạc Vân Thanh nên tất cả đồ vật mua hôm nay đều do Cố Hàn Giang cầm, thậm chí dáng vẻ họ lúc này cũng giống như những cặp đôi yêu nhau chuẩn bị về nhà.
Mặt Kỳ Thù nóng lên, hoảng hốt nói: “Việc này, việc này sao mà tính được, hôm nay chúng ta……”
Cậu còn chưa nói xong.
Bởi vì Cố Hàn Giang đã cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.
Rất nhẹ, cũng rất dịu dàng.
Đôi môi mát lạnh cẩn thận lướt trên môi Kỳ Thù, nhưng không sâu, như thể chạm vào một bảo vật mỏng manh nào đó.
Họ cứ đứng trong bóng đêm lặng lẽ hôn nhau, không biết bao lâu sau, Cố Hàn Giang mới buông cậu ra.
“Như vậy thì sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Thù, hơi thở nóng rực chưa từng có: "Như vậy có tính không?"