Hôm Nay Cũng Muốn Cùng Sư Tôn Linh Tu

Chương 22



Cố Hàn Giang đứng giữa đình viện rực rỡ, quay đầu nhìn Kỳ Thù: “Như vậy thì sao?”

Hai người họ sẽ ở lại đây.

Còn việc giải thích cho Cát thúc lại sao ngôi nhà lại biến thành như vậy thì giờ chưa cần phải bận tâm.

Kỳ Thù giờ còn đang lo sư tôn không chịu mình đây.

Kỳ Thù thừa nhận hiện tại cậu và sư tôn đang yêu nhau, họ là đôi tình nhân sống chung dưới một mái nhà, trong nhà chỉ có một chiếc giường, dù có lau súng cướp cò cũng là chuyện bình thường. (câu này của tác giả, không phải tôi thêm nhá =)))

Nhưng dù Kỳ Thù có trong tối ngoài sáng ám chỉ ra sao, sư tôn vẫn cứ trong lòng không loạn như cũ.

Nếu không phải đã biết sư tôn có thể chất lô đỉnh trời sinh, hơn nữa còn từng cảm nhận được chỗ kia của người, có khi Kỳ Thù còn nghĩ chắc sư tôn không được rồi.

Tất nhiên, không chỉ có mỗi sư tôn nhà cậu không được, còn cả cậu nữa.

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Kỳ Thù túm sư tôn nhà mình áp lên cửa rồi.

“Sư tôn, lần này em thực sự chuẩn bị tốt rồi.” Kỳ Thù kiễng chân, hung hăng hôn lên môi Cố Hàn Giang, còn giả vờ trấn định sờ sờ đai lưng của sư tôn, “Chúng ta thử đi, em có thể…..”

Một bàn tay phủ lên sau eo cậu.

Chỉ bóp nhẹ một cái, chân cậu đã mềm ra.

“Đừng náo loạn, A Thù.” Cố Hàn Giang ôm chặt cậu, tay còn lại của hắn giữ lấy bàn tay đang run nhè nhẹ của cậu, “Ta đã nói, em không cần vì ta mà miễn cưỡng.”

Nhưng em một chút cũng không miễn cưỡng mà!

Kỳ Thù gấp phát khóc rồi.

“Nhưng không phải tu vi của sư tôn đã đình trệ thật lâu, còn xuất hiện thiên nhân ngũ suy, ngoài song tu thì không còn biện pháp khác sao?”

Lời vừa dứt, cả hai đều ngây người.

Từ khi biết chân tướng, Kỳ Thù vẫn luôn cố gắng không nhắc tới chuyện này trước mặt sư tôn.

Sư tôn vẫn luôn giấu kín như bưng thể chất của mình, sao cậu có thể nhẫn tâm chạm vào nỗi đau của người chứ.

Nhưng hôm nay, có lẽ do thất bại nhiều lần nên nóng vội, Kỳ Thù đã buột miệng nói ra.

“Sư tôn, em……” Kỳ Thù cúi đầu ngập ngừng, không biết giải thích sao.

Cố Hàn Giang khẽ thở dài, nắm tay Kỳ Thù ngồi xuống bên bàn.

“Em biết từ khi nào?” Cố Hàn Giang hỏi cậu.

Kỳ Thù vẫn không dám nhìn hắn, chỉ khẽ nói: “Sau khi sư tôn xuất quan không lâu.”

“Thì ra là vậy.” Cố Hàn Giang trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói, “Ta đã sớm biết chuyện này sẽ không giấu được em bao lâu, nhưng dù có thiên nhân ngũ suy cũng không tới mức nghiêm trọng như em nghĩ đâu, A Thù.”

Kỳ Thù: “Hả?”

“Cái gọi là thiên nhân ngũ suy, cũng có nghĩa là tu chân giả không thể kéo dài thọ mệnh, không thể giữ vẻ bề ngoài không hao tổn, sẽ nhanh già đi.” Cố Hàn Giang giải thích, “Tuy cảnh giới của ta quả thực bị ảnh hưởng, nhưng tuổi thọ vẫn còn rất dài, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, em có thể yên tâm.”

Kỳ Thù nghe được thâm ý trong lời nói ấy, liền kéo tay áo hắn: “Sư tôn muốn cự tuyệt em sao?”

“Tuổi thọ rất dài thì sao chứ, nếu tu vi cứ luôn ngưng trệ, thì tuổi thọ có dài bao nhiêu cũng sẽ hao hết nha.” Kỳ Thù gấp đến đỏ mắt, “Sao sư tôn không chịu để em giúp người, em có thể…..”

“A Thù, em hiểu được bao nhiêu về công pháp song tu?” Cố Hàn Giang ngắt lời cậu.

“Em……”

“Em có biết công pháp song tu nguy hiểm hơn công pháp bình thường rất nhiều không, một khi hai người song tu, dùng chung linh mạch, tương đương với hòa hợp nhất thể, đồng sinh cộng tử. Làm sao em có thể dám chắc sau này mình sẽ không hối hận?”

Đời này chỉ sợ Lăng Tiêu tiên tôn chưa từng nói một câu dài như vậy, hắn nhìn Kỳ Thù, nói từng câu từng chữ: “Còn nữa, linh lực của em kém xa ta, khi mới bắt đầu tu luyện, nhất định em sẽ gặp khó khăn, không biết sẽ kéo dài bao lâu, tới lúc đó dù em có hối hận cũng không thể dừng lại.”

“……Em thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Kỳ Thù sững sờ.

Những chuyện này…..cậu thực sự không biết.

Lúc trước cậu chỉ nghĩ làm sao để cứu sư tôn, chưa hề suy xét lợi hại của công pháp song tu với bản thân mình.

Cố Hàn Giang thấy vậy liền biết ngay cậu lại không chịu ôn bài rồi.

Hắn xoa xoa đầu Kỳ Thù, dịu dàng nói: “A Thù, tu chân giả có tuổi thọ rất dài, ta không hy vọng em chỉ vì giúp ta mà vội vàng quyết định chuyện này, dù em tin tưởng ta, ta cũng sẽ không đồng ý, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

Trăng đã lên cao, Cố Hàn Giang hành tẩu trên sơn đạo.

Sau khi hắn cùng Kỳ Thù ở lại đây, vì cả hai đều không biết nấu ăn, phá phòng bếp tới mức hỗn độn nên mỗi ngày đều phải xuống trấn dưới chân núi mua đồ.

Hắn không ngờ Kỳ Thù lại biết hắn bị tâm ma nhập thể, thậm chí vì giúp hắn mà không tiếc dùng công pháp song tu.

Lúc trước hắn không nói tình hình thực tế là vì sợ đồ đệ sẽ làm chuyện ngốc nghếch.

Huống chi….từ sau khi hai người xác định tâm ý, tuy hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục lại thời kỳ toàn thịnh, nhưng đã rất lâu không hề tẩu hỏa nhập ma.

Sao phải dùng đến song tu chứ.

Dù song tu…..là phương pháp nhanh nhất để khôi phục hoàn toàn.

Cố Hàn Giang lắc đầu, cố gắng đè ép những tạp niệm đó xuống. Có lẽ do tâm ma ảnh hưởng, từ lúc xuống núi tới giờ, hắn càng lúc càng khó khống chế.

Có lẽ đồ đệ ngốc không hề biết mỗi ngày mình phải dùng bao nhiêu định lực mới khống chế được không làm tổn thương em ấy.

Rất nhanh, Cố Hàn Giang đã trở lại nhà gỗ, nhưng trong nhà còn chưa đốt đèn.

Trong nhà rõ ràng vẫn có khí tức của Kỳ Thù, không biết cậu lại đang làm gì nữa. Cố Hàn Giang hơi bất đắc dĩ, hắn đặt đồ ăn xuống bàn đá ngoài sân rồi đẩy cửa bước vào.

Sau đó bị cậu đè lên.

Lại là chiêu này.

Cố Hàn Giang vòng tay ôm eo cậu, nhưng lại ngửi được một mùi hương kỳ quái.

Giống như huân hương, nhưng lại mãnh liệt hơn huân hương họ thường dùng rất nhiều.

Cố Hàn Giang hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Sư tôn, em nghĩ kỹ rồi.” Kỳ Thù áp Cố Hàn Giang lên cửa, yên lặng nhìn hắn, “Em muốn giúp người, sẽ không hối hận.”

Cố Hàn Giang: “A Thù, em……”

“Sư tôn, người nghe em nói hết đã.” Kỳ Thù nói, “Sư tôn không cần lo em nhất thời xúc động, cũng đừng lo em vì muốn cứu người mà vội vàng quyết định, em làm vậy vì em thích sư tôn, nguyện ý làm mọi việc vì người, không bao giờ hối hận.”

Cặp mắt kia trong bóng đêm vẫn sáng ngời kiên định.

Đáy lòng Cố Hàn Giang mềm mại không sao tả xiết.

Hắn nhắm mắt, cơ hồ không thể ức chế nổi cơn xúc động nào đó đang trào dâng trong lòng.

Kỳ Thù tiến lại gần muốn hôn hắn, nhưng Cố Hàn Giang lại quay đầu tránh đi: “A Thù, em thực sự nghĩ kỹ rồi sao?”

“Em đã sớm nghĩ rồi.” Kỳ Thù không vui vì Cố Hàn Giang tránh mình, cậu nửa dìu nửa ép người tới bên giường, “Sư tôn đừng sợ, lúc trước em đã học qua công pháp song tu, vừa rồi còn cố ý ôn tập lại một lần rồi, em có thể mà.”

“Vừa rồi?” Cố Hàn Giang nhíu mày, “Em còn làm gì nữa?”

Từ lúc bước vào cửa, hắn đã cảm giác nhiệt độ trên người Kỳ Thù cực kỳ không thích hợp.

“Còn không phải sợ sư tôn cự tuyệt sao…..” Kỳ Thù chỉ vào án thư cách đó không xa, cười giảo hoạt.

Trên án thư, một lư hương đơn sơ lượn lờ khói nhẹ.

Mùi hương cổ quái mà Cố Hàn Giang vừa ngửi thấy chính là phát ra từ nơi đó.

“……”

Cố Hàn Giang vừa lơ đãng, Kỳ Thù đã nhân cơ hội đè hắn xuống giường.

Kỳ Thù ở trong phòng quá lâu, cơ thể nóng đến kinh người. Cái nóng như thiêu đốt khiến cậu rất khó chịu, cậu mò mẫm ôm lấy Cố Hàn Giang, như thể đang hấp thụ nhiệt độ mát mẻ của đối phương.

Bỗng nhiên, tay cậu bị người chế trụ, không thể động đậy.

“Sư, sư tôn…..” Hốc mắt Kỳ Thù đỏ lên.

Ánh mắt Cố Hàn Giang nặng nề nhìn cậu: “A Thù, nói cho vi sư, em còn chuẩn bị thứ gì?”

Kỳ Thù bị ham muốn ép cho phát điên, đối phương hỏi gì đáp nấy: “Còn ở dưới gối.”

Một tay Cố Hàn Giang áp chế Kỳ Thù, một tay mò xuống dưới gối tìm mấy thứ đồ trợ hứng.

“Vậy mà lại đầy đủ hết.” Cố Hàn Giang thấp giọng nói.

Tâm trí của Kỳ Thù lúc này đã không rõ ràng lắm, nếu không thì chắc chắn cậu đã có thể nhận ra giọng điệu sư tôn có nguy hiểm. Nhưng cậu không nghe thấy, liền gật đầu: "Em đã nói em sẵn sàng rồi mà, dù muốn rất nhiều lần cũng không sao, sư tôn, người tin em một lần, được không?"

Cố Hàn Giang cảm thấy một sức nóng lạ thường dần dần bốc lên từ cơ thể mình, xuân dược của Kỳ Thù cuối cùng cũng có tác dụng với cơ thể hắn.

Hắn thở nhẹ, cố gắng khống chế bản năng của mình.

Giây tiếp theo, Cố Hàn Giang ôm Kỳ Thù lật người lại.

Vị trí trên dưới của hai người tức khắc thay đổi.

“Nếu em thực sự muốn, vậy cũng không cần chuẩn bị nhiều thứ như vậy đâu.” Cố Hàn Giang cúi đầu nhìn Kỳ Thù, ánh mắt sâu thẳm kinh người, “Công pháp song tu, ta cũng biết.”

Kỳ Thù: "?"

Kỳ Thù: "Chờ đã, sư tôn, người không phải…....."

Tất cả những lời còn dang dở đều bị chặn lại trong miệng, mãi đến khi bị sư tôn đè xuống giường hôn thật sâu, Kỳ Thù mới bàng hoàng nhận ra vấn đề.

Tại sao điều này lại…….hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ??? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.