Chỉ cần Họa sĩ ngồi vẽ trong sân, là cậu có thể nói liên thanh liên hồi, nói đến mức Họa sĩ phải nhét nút bịt tai.
“Anh có thể nghe thấy tui nói chuyện đúng không?”
Họa sĩ không phản ứng.
“Vậy anh đeo nút bịt tai làm gì?”
‘Nút bịt tai’ của Họa sĩ đột nhiên phát ra tiếng nhạc, à há, thì ra là tai nghe thật. Quýt nhỏ thiếu kiến thức, chưa từng thấy tai nghe giống nút bịt tai như vầy.
“Họa sĩ tiên sinh à, tui chán quá đi.”
Quýt nhỏ buồn chán lắc lư trên cành, khẽ hát bài ca tui không chua cũng chẳng ngọt, nghe chán đến mức Cây quýt muốn trầm cảm mà héo luôn.
Quýt nhỏ chán chường nói: “Nếu tui có hình người thì tốt rồi, ngày nào cũng treo trên cây thế này thật chán quá mà.”
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của cậu, ngày hôm sau vừa mở mắt ra, Quýt nhỏ cảm thấy cả người đau xót mỏi nhừ, nói quá lên một chút, nếu giờ mà cậu thả rắm thì rắm cũng có mùi chua luôn, mà mấy quả rắm chua đó sẽ tích lại hết trong cái thân thể tròn vo nho nhỏ của cậu.
Phụt ——
Linh hồn của Quýt nhỏ vậy mà lại có thể tách khỏi quả quýt rồi, cậu thật sự là một thiếu niên đẹp trai.
Trông tuổi tác, quá lắm cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
“Ối zời!”
Cây quýt: “Má ơi!”
Cây quýt: À mà thôi, cũng chẳng biết mẹ của ta là ai.
Từ sau khi có chân, Quýt nhỏ không cần ở trong sân chờ Họa sĩ ra vẽ nữa. Ngày nào cậu cũng vào nhà tìm Họa sĩ, bởi vì là linh hồn, cậu có thể đi xuyên tường, có thể bay lơ lửng, sống đúng nghĩa là một hồn ma xinh đẹp hiện đại.
Cậu đắc ý vô cùng, giống như cái máy đọc mỗi ngày đều hỏi: “Họa sĩ tiên sinh, hôm nay có thể ăn tui rồi chứ?”
“…”
“Có thể tui chưa đủ ngọt, nhưng cũng không chua quá đâu.”
“…”
“Chẳng lẽ anh không thích ăn quýt hả?”
“…”
“Vậy hôm nay tui cũng sẽ cố gắng để ngọt hơn!”
Cậu là một quả quýt xanh chăm chỉ.
Từ sau hôm đó, mỗi ngày Họa sĩ đều dậy rất sớm. Chính là vì không muốn ngày nào Quýt nhỏ cũng bò lên giường anh, kêu ‘Ăn tui… ăn tui đi…’ tựa như như oán quỷ vậy.
Nếu Họa sĩ mặc kệ ngủ tiếp, Quýt nhỏ sẽ bắt đầu ca bài ca mất ngủ cho anh.
Họa sĩ và Cây quýt, sắp trầm cảm đến nơi rồi.
Thỉnh thoảng Họa sĩ sẽ gọi điện cho Trợ lý, hỏi một chút chuyện.
Nhưng mỗi lần điện thoại kết thúc, anh đều rất đau khổ.
Anh cần có tác phẩm mới, nhưng anh đã đánh mất tài năng của mình, anh không vẽ ra được cái gì thú vị cả.
Trong phòng có mấy khung ảnh cũ kỹ, bên trong là ảnh của Họa sĩ lúc nhỏ chụp chung với ông nội.
Thành danh từ nhỏ, anh chuyển đến thành phố sống từ lúc còn rất sớm.
Cuộc sống nơi thành thị vội vã, Họa sĩ ở đó đạt được danh tiếng và của cải, anh có rất nhiều tiền, nhưng niềm vui lại ngày càng ít đi.
Bởi vì dần dần anh không còn ‘nghe’ được, cũng không ‘nhìn’ thấy được nữa.