Ngoài cửa sổ sắc trời tối dần, ánh trăng nhu hoà xuyên vào phòng khách, nhẹ nhàng mà tiến vào.
Trong nháy mắt, hai người đã ăn hết đồ ăn trên bàn. Cận Ngôn buông đũa dùng khăn giấy lau miệng, động tác chậm lại thập phần nho nhã.
Đường Kha mặc danh cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui, cô âm thầm sờ sờ lên bụng nhỏ đang no đến trướng lên, quả nhiên không thể ăn quá nhiều, bình thường thường bụng cô rất nhỏ a.
"Cảm ơn đã chiêu đãi, bữa cơm này tôi ăn đặc biệt thoả mãn."
Cận Ngôn thật lòng khích lệ, trong mắt không hề che dấu sự thưởng thức
Nghe anh nói, trong lòng Đường Kha không tiếng động mà nổ rất nhiều tràng pháo hoa, không trung trở nên sặc sỡ sáng ngời.
Bởi vì vui vẻ, khóe miệng Đường Kha không tự giác cong lên, hơn nữa mi mắt cô vốn cong cong, sinh ra đã có một đôi mắt cười, thời điểm mang theo một tia đắc ý cùng kiêu ngạo cười rộ lên, tựa như một cái một con mèo con kiêu ngạo đang được vuốt vuốt.
Nhìn Đường Kha như vậy, lòng Cận Ngôn cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể duỗi tay vuốt vuốt cô mấy cái.
Anh theo bản năng duỗi tay cầm cốc nước bên cạnh, uống hai ngụm. Con người ở thời điểm tay chân luống cuống sẽ theo bản năng tìm nước uống, cho rằng như vậy là có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Nhưng mà Đường Kha lại hơi há miệng nhỏ nhìn chằm chắm cái cốc trong tay anh, trên má nổi lên một tầng đỏ ửng.
Cận Ngôn cũng phản ứng lại ngay, bởi vì quá khẩn trương, anh thuận tay lấy một cái cốc trên bàn, vậy mà lại vớ phải cốc của Đường Kha, nói cách khác chính là giữa bọn họ đã gián tiếp..... (hí hí hí hí)
Cận Ngôn giật mình, vội vàng nuốt chỗ nước còn lại xuống, còn phát ra tiếng nuốt rõ ràng. Không khí tựa như dừng lại, anh duỗi tay xoa xoa ấn đường, hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.
Nhưng mà đúng lúc này, di động bên cạnh Đường Kha vang lên hai tiếng, là âm báo WeChat.
Đường Kha lấy di động qua nhìn một chút, là một tin tức người dân chú ý đề phòng biến thái.
Cái âm báo tin nhắn này đã đem Cận Ngôn từ bầu không khí xấu hổ kéo ra.
Nhìn di động trên tay Đường Kha, Cận Ngôn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đúng rồi, không bằng chúng ta thêm WeChat đi, như vậy tương đối tiện hơn."
"Được a." Đường Kha đáp ứng, tìm mã QR của mình, rồi đem điện thoại đến trước mặt Cận Ngôn "Quét mã của tôi đi."
"Leng keng." Âm báo thành công tìm được mã QR vang lên.
Màn hình điện thoại của Cận Ngôn nhảy tới trang cá nhân của Đường Kha. Avatar của cô là một bàn tay mèo, nhìn qua lười biếng mà đáng yêu.
Thêm bạn xong, Cận Ngôn lại nhấn vào vòng bạn bè của Đường Kha. Anh đã gấp không chề nổi mà muốn tìm hiểu thêm càng nhiều tin tức của cô càng tốt.
Vòng bạn bè của Đường Kha không có nhiều thứ lắm, tầm một hai tuần cô mới đăng một cái, nội dung đều liên quan đến thêu thùa. Tỷ như ảnh chụp triển lãm đồ thêu, phổ cập thông tin về thêu thùa, ngẫu nhiên sẽ còn có một ít bài về cuộc thi nghệ thuật.
Nhìn nhìn, Cận Ngôn lại không kìm lòng được mà mỉm cười.
"Đường Kha, hình như cô rất thích thêu thùa."
Nghe thấy lời Cận Ngôn, Đường Kha từ màn hình di động ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng mà cười cười: "Đúng vậy, một nhà thêu thùa đối với thêu thùa không cảm thấy có hứng thú chính là đại tội lỗi đó."
Cận Ngôn kinh ngạc, "Nhà thêu? Hoá ra cô không những là mỹ thực gia, mà còn là thêu sư?! Chúng ta cuối cùng cũng có điểm giống nhau."
LẦn này đến phiên Đường Kha kinh ngạc: "Chẳng lẽ anh cũng là thêu sư?"
Cận Ngôn lắc đầu cười nói: "Không phải. Tôi là giáo viên mỹ thuật ở đại học A. Thêu thùa cũng là một dạng mỹ thuật, hai cái chính là có liên quan."
Đường Kha hiểu ra gật gật đầu, khó trách cả người anh đều tiết ra hơi thở ôn tồn lễ độ, hoá ra lại là giáo viên đại học, còn là giáo viên mỹ thuật.
Một thêu sư tốt, nhất định phải biết chắc kiến thức mỹ thuật căn bản, có thể không ngừng bồi dưỡng thẩm mỹ của chính mình, cũng có thể đêm thêu thùa cũng mỹ thuật kết hợp để sáng tạo.
Như cô thường ngày, kiền sẽ xem rất nhiều tác phẩm khác nhau. Có những thêu xư tài nghệ xuất thần, có thể dùng kim chỉ thêu ra bức hoạ, cùng nguyên tác giống nhau như đúc, mà Đường Kha chính là một trong những người xuất sắc đó. Cô đã từng thêu ra một bộ cung nữ hoàn chỉnh có hình Đường Cung, nhận đủ lời khen ngơi. Tác phảm này cuối cùng còn được đưa đến trưng bài ở mười mấy quốc gia nước ngoài.
Cho nên nói, thêu thùa cũng mỹ thuật quả nhiên không thể tách rời.
Bởi vì có điểm giống nhau này, cho nên ánh mắt Đường Kha nhìn về phía Cận Ngôn càng cảm thấy thân thiết hơn.
"Anh có muốn tham quan phòng làm việc của tôi không?" Đường Kha trong lòng muốn cho anh thấy phòng làm việc của mình, cũng như tác phẩm của cô.
Cô nói câu này ngữ khí mềm mại lại ngọt, làm tâm can Cận Ngôn đều tan chảy.
Cận Ngôn gật gật đầu, ánh mắt dừng ở mặt cô gái, thanh âm mềm nhẹ giống một trận gió xuân: "Vinh hạnh."
Vì thế, Đường Kha dẫn Cận Ngôn đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ, đó là phòng làm việc của cô.
Đường Kha vào phòng bật đèn lên. Phòng rất to, đập vào mắt là đồ treo trên tường, còn có giá bày đồ thêu.
Trong mắt Cận Ngôn không thể che dấu tia kinh diễm, mặc kệ là cái gì thì cũng đều phi thường đẹp. Tài nghệ truyền thống cùng nghệ thuật đương đại va chạm, làm người xem không khỏi cảm nhận được cảm xúc của đồ thêu.
Cận Ngôn không phải chuyên gia thêu thùa, xem không hiểu đồ thêu. Nhưng qua hiệu quả thị giác mà nói, đồ thêu của Đường Kha hoặc là nhu hòa tú mỹ, hoặc là tinh xảo đại khí. Là kiểu khiến người khác đã xem qua liền không quên được
"Thật đẹp, thật sự rất đẹp." Ngoài những chữ này thì Cận Ngôn cũng không biết nên diễn tả như thế nào.
Trong ngực Đường Kha tung tăng nhảy nhót đến lợi hại, rồi lại không biết nên đáp gì, trong lòng chỉ là một trận rồi một trận vui mừng.
Được đến anh khen ngợi, so với trong tưởng tượng lại càng vui sướng hơn.
Cận Ngôn dọc theo góc tường đi qua, chậm rãi xem qua một vài bức đồ thêu,thi thoảng lại đứng yên ngắm một chút. Thẳng đến khi anh đi đến bên cạnh một cái bàn gỗ, mới hoàn toàn dừng bước chân.
Ở trên bàn gỗ có bày một khung ảnh tinh xả. Trên ảnh là Đường Kha mặc một thân hán phục thêu hoa, cổ áo màu lam nhạt dần dần đổi thành màu xám trắng khi xuống đến làn váy, bên hông thêu một đoá hoa phức tạo, nhìn qua có vài phầntranh thuỷ mặc ý nhị. Quan trọng nhất chính là khuôn mặt cô, đôi mắt hạnh trong vắt long lanh, cái mũi nhỏ tinh xảo, nhàn nhàn nở nụ cười, trông dịu dàng mà kinh diễm.
Cận Ngôn nhìn ảnh chụp, có chút ngây người. Anh phảng phất thấy được Đường Kha mặc hán phục ở trước mặt, đang nhẹ nhàng lả lướt đi về phía mình, làn váy theo gió nhẹ nhàng lay động, dường như là muốn tâm tình anh hoảng loạn.
Nhưng mà người trên ảnh chụp ở hiện tại không bình tĩnh như vậy, thấy Cận Ngôn nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, hai má Đường Kha đã sớm đỏ ửng.
"Bộ hán phục này chính là tự tôi thiết kế cũng như thêu, cho nên liền mặc rồi chụp lại làm kỷ niệm."Côgiải thích một phen, ý giải thích rằng không phải chính mình cố ý đi chụp ảnh nghệ thuật.
Nhưng mà Cận Ngôn cũng không có ý nghĩ đó, "Bộ quần áo này là cô thiết kế?" Ánh mắt anh lại thêm vài phẩn thưởng thức, "Hơn nữa bản vẽ cũng là cô thêu?"
Đường Kha tựa như là một cô gái trong bảo tàng, càng ở chung lâu càng phát hiện ra nhiều điểm ưu tú của cô, anh rất ít khi thấy một cô gái đã đẹp còn ưu tú như vậy.
Đường Kha híp mắt, có điểm ngượng ngùng mà nở nụ cười, "Đúng vậy, tôi cùng đồng nghiệp đều rất thích hán phục, dù sau cũng là lễ phục của Trung Quốc chúng ta, hơn nữa tôi cảm thấy hán phục rất đẹp với rất tinh xảo, nếu nó đi vào di vãng thì thật đáng tiếc."
Cận Ngôn tán đồng điều này, "Hán phục cùng thêu thùa giống nhau, đều là văn hóa ttruyền lại."
Hai người một bên nhìn đồ thêu, một bên tùy ý nói chuyện phiếm.
Tham quan phòng làm việc xong, hai người quay lại phòng khách. Đường Kha để cho Cận Ngôn ngồi ở trên sô pha, từ tủ lạnh lấy ra một ít trái cây.
"Anh nghỉ một lát đi." Đường Kha nói xong liền xoay người dọn đống hỗn độn trên bàn ăn, chuẩn bị bắt đầu rửa chén.
Nhưng mà vừa mới mở vòi nước lên, liền cảm thấy bên cạnh có người, cô nhìn qua, liền thấy Cận Ngôn đáng ra đang phải ở phongf khách.
Lời editor: tui thấy... thầy giáo Cận bắt đầu quá u mê rồi=))))))