Đã hứa với Lý Văn Hòa đến nơi hẹn, đương nhiên nên chuẩn bị lễ sinh nhật của hắn.
Tranh chữ bình thường dễ có, mỹ ngọc hiếm thấy cũng dễ tìm, nhưng Mộc Cảnh Tự suy nghĩ hồi lâu, lại phát hiện mình lại không biết nên tặng cái gì.
Tam điện hạ vẫn là Tam điện hạ những năm đó, từng có vô số kỳ trân dị bảo, sai người tặng lễ vật cũng là vô số kể.
Tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi, huynh trưởng đệ muội... Trong hậu cung nhiều người như vậy, chứ đừng nói còn ngoại tổ gia tiền triều, khi tặng lễ thật ra y rất có nghiên cứu.
Nhưng đây là lễ cập quan.
Mộc Cảnh Tự ngồi sau bàn làm việc, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc mờ mịt. Từ xưa không thiếu niên thiên tài, nhưng có thể vào triều làm quan cơ bản cũng đều qua hai mươi tuổi. Trong cung y xếp thứ ba, năm năm trước khi thiên hạ đại loạn, vẻn vẹn chỉ có một mình Thái tử điện hạ làm lễ cập quan.
Lễ tiễn huynh trưởng, cần chuẩn bị theo quy cách thái tử, tất nhiên không thể áp dụng cho con cái của thương nhân bình thường.
Về phần con cháu của quan viên tiền triều, vì duy trì quan hệ nên y cũng tặng quà, nhưng những thứ kia đều do cung nhân lo liệu, y chỉ cần xem qua rồi phê duyệt lần cuối là được.
Trong trí nhớ của y, dường như chỉ có một món quà cập quan là do y tự tay chuẩn bị......
Năm đó hoa quế vàng nở rộ ở Ngu kinh, thái tử sắp thành thân, việc vui trong cung sắp tới gần, đâu đâu cũng náo nhiệt. Tam điện hạ chuồn ra khỏi cung, gõ cửa viện Kha gia, mời người tuyết của y lên sông Kim Phấn ngắm đèn uống rượu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa say, y đưa ra một miếng vật liệu làm con dấu.
Mùa xuân hắn tham gia lễ cập quan của trưởng huynh xong, bất giác nhớ tới nếu A Tuyết mang ngọc mặc bào, đoan trang kính rượu khách mời bốn phương sẽ đáng yêu như thế nào.
Lễ cập quan của Thái tử điện hạ, lễ vật nhận được một gian khố phòng cũng không để hết được. Tam điện hạ liền nghĩ, ít nhất y cũng nên chuẩn bị nửa kho lễ vật cho A Tuyết.
Nhiều không được, sẽ bị công kích đi quá giới hạn. Thiếu y lại cảm thấy không tốt, không có không khí.
Cho nên nửa gian khố phòng rất phù hợp, có thể chứa châu ngọc hoàn bội, quần áo quạt xếp mà A Tuyết có thể dùng đến cả đời.
Đương nhiên, y cũng có thể mua cái mới cho A Tuyết.
Tuy là cố ý nhờ tiểu tướng quân của phủ Hiển Quốc Công mang vật liệu làm con dấu về từ Tây vực cho y, nhưng đây là món quà đầu tiên, về sau sẽ còn nhiều thứ tinh xảo hơn, bởi vậy cũng chẳng có gì lạ, y chỉ lo lắng phải tặng nó một cách tự nhiên như thế nào.
Đèn trên sông Kim Phấn xa hoa, mùi quế thơm ngào ngạt bay đầy Ngu kinh cũng đủ khiến người ta say mê, Tam điện hạ giả bộ say rượu đi vào giấc ngủ, nhưng thực ra lại do dự suốt dọc đường, rất giống quỷ nhát gan.
Nhưng sau khi du thuyền cập bờ, Kha Hồng Tuyết cúi người gọi y.
Thịnh Phù Trạch mở mắt, nhìn thấy ánh nến trên thuyền, ánh sao trong mắt.
Trong đôi mắt long lanh như tuyết kia, lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc y không hiểu.
- Như là thâm tình, như là ngưỡng mộ y vô vàn.
Trái tim Thịnh Phù Trạch rung động kịch liệt mất khống chế, không thể nhớ rõ mình đã nói gì, đại khái đều là theo bản năng. Lúc xuống thuyền y mới hạ quyết tâm, đưa một miếng vật liệu làm bằng ngọc như đồ gia truyền, rồi lại cười nói đó là tùy tiện nhìn thấy trong quán nhỏ trên đường.
Đêm đầu thu năm ấy, kinh thành phủ một lớp sương bạc dưới ánh trăng, lúc Thịnh Phù Trạch xuống thuyền, vừa vặn thấy ánh trăng trên đỉnh đầu sáng tỏ, ánh sao lấp lánh.
……
Từ lúc tặng quà cho đến khi y lĩnh binh xuôi nam, Mộc Cảnh Tự cũng không nói cho Kha Hồng Tuyết biết đó là quà lễ cập quan, chỉ nói đợi ngày sau hắn lấy tên chữ, có thể dùng vật liệu kia khắc con dấu.
Nhưng Kha Hồng Tuyết bây giờ đã hai mươi hai tuổi, qua cập quan từ lâu, y lại vì lời nói của Lý Văn Hòa mà sinh ra cảm giác tiếc nuối không thể bù đắp.
Lúc ở Lĩnh Nam mỗi ngày đều có việc phải làm, ngày qua ngày cần đánh gãy xương cốt tái tạo, nhìn mặt trong gương thối rữa mọc ra thịt mới. Từ đầu đến chân, toàn bộ dấu ấn tồn tại mười tám năm của Thịnh Phù Trạch đều bị xóa sạch, cuối cùng trở thành một "Mộc Cảnh Tự" hoàn toàn mới.
Giống như trẻ con cầm bút viết chữ, bước đi đứng thẳng, nói chuyện mỉm cười, tất cả thói quen đều phải học lại từ đầu, thời gian năm năm ngắn ngủi như vậy, y gần như không thể nhớ ra mình đã bỏ qua một ngày nào đó.
Kha thái phó viết thư nói A Tuyết sắp sửa cập quan, hỏi điện hạ còn nhớ từng đồng ý đặt chữ cho hắn hay không, Mộc Cảnh Tự mới giật mình nhận ra thời gian đã qua ba năm.
Ở Lĩnh Nam bốn mùa như xuân, y trịnh trọng đề bút, từng nét từng nét viết xuống hai chữ "Hàn Anh" cho A Tuyết đang ở phương Bắc.
Mà nay có một thanh niên vừa tròn hai mươi tuổi khác phải làm lễ cập quan, Mộc Cảnh Tự không thể không nghĩ tới A Tuyết.
Y nghĩ, mình đặt chữ "Hàn Anh" cho A Tuyết, là ôm chờ mong như thế nào đây?
Hồng tuyết đầy trời, Hàn anh bay tán loạn, đều giống nhau. Y cảm thấy, A Tuyết chỉ cần là chính mình là tốt rồi, không cần vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.
Thịnh Phù Trạch sẽ vĩnh viễn ở phía sau đón được hắn.
Nhưng Kha Hàn Anh bây giờ, thật sự là Kha Hồng Tuyết sao?
Mộc Cảnh Tự chìm trong suy nghĩ, gặp mấy cơn ác mộng, cộng thêm thời tiết chuyển lạnh, bệnh tình tăng thêm, trước lập thu mới khá hơn một chút, nhưng vẫn không thể hứng gió.
Chưởng viện thấy tâm tư y không yên mấy ngày trời, hỏi y có ưu tư gì.
Mộc Cảnh Tự ngồi ở sau bàn làm việc, tay chân lạnh toát, cầm lò sưởi chăm chú nhìn tiên sinh hồi lâu, không thể nói rõ rốt cuộc là trách nhiệm hay là bất lực, nhẹ giọng đọc một câu: "Sao lại làm Thịnh Phù Trạch của ta?"
Lúc đó Mộc Cảnh Tự bị ưu tư quấn quanh, không chú ý chút nào ngoài cửa cách một bức tường, có người nghe hết lời này của y vào, tay chân còn lạnh hơn cả y.
Hà cớ gì lại làm Thịnh Phù Trạch của ta...
-
Cuối cùng Mộc Cảnh Tự vẫn chọn một bức tranh chữ làm quà sinh nhật cho Lý Văn Hòa, xuất phát từ tay một vị đại sư giỏi vẽ hoa điểu đời trước, là một bức cò trắng nghịch nước đồ.
Lúc y hai mươi tuổi thì người thân đã chết hết, sư trưởng về đất, đương nhiên không có ai làm lễ gia quan cho y.
(Lễ gia quan hay còn gọi là lễ đội mũ (thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành)。
Tên chữ của y cũng là do lúc còn trẻ tự mình lấy, sau đó trời xui đất khiến thành tên của y.
Đây xem như là lần đầu tiên y lấy danh nghĩa Mộc Cảnh Tự tham gia lễ cập quan của hậu sinh.
Ngày hôm trước Lý Văn Hòa đã mời y xuống núi, tạm ở Lý phủ, Mộc Cảnh Tự vốn không muốn quấy rầy, nhưng không chịu được lời mời thịnh tình của hắn, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Mỗi tháng Lâm Uyên học phủ sẽ có ba kỳ nghỉ, một kỳ nghỉ lớn hai kỳ nghỉ nhỏ, mùng mười mỗi tháng có thể nghỉ hai ngày, Lý Văn Hòa liền mời rất nhiều người cùng xuống núi.
Lý phủ có nhà ở trong kinh, học sinh từ nơi khác tới như Mộc Cảnh Tự sẽ ở tại nhà hắn, những người khác thì đều tự về nhà, đợi tới ngày lại tới.
Mộc Cảnh Tự ngồi xe ngựa của Lý Văn Hòa, đi cùng hắn.
Sau khi ra khỏi núi Kinh Gia, Lý tiểu công tử có chút ngượng ngùng xin lỗi nói: "Học huynh, còn phải làm phiền huynh đi đường vòng với ta, ta phải đi lấy chút đồ rồi về phủ.”
Mộc Cảnh Tự nghĩ hắn muốn lấy đồ dùng cho lễ cập quan ngày mai, không có lý do gì mà không đồng ý.
Lý Văn Hòa tính tình hấp tấp, người đánh xe đã quen với dáng vẻ thiếu gia vừa đến ngày nghỉ là vội vàng hoảng hốt, xe luôn luôn chạy rất nhanh. Chứ đừng nói Lý Văn Hòa phân phó phải đi Kha phủ một chuyến trước, xa phu nghĩ người ta nhà cao cửa rộng như thế thì không có lý nào để cho người ta chờ mình, lại đi nhanh hơn một chút.
Mộc Cảnh Tự biết cưỡi ngựa, vốn không đến mức khó chịu, nhưng sau khi gãy xương cơ thể vốn suy yếu không nói, trước đó vài ngày còn bị bệnh một hồi, hiện giờ ngồi ở trong xe xóc nảy như vậy, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lắc lư theo.
Khó chịu vô cùng, nhưng cũng không phải là không thể nhịn. Mộc Cảnh Tự vừa thấy Lý Văn Hòa kích động như vậy, lại càng không muốn mở miệng quấy nhiễu hứng thú của hắn, liền yên lặng chịu đựng.
Làn da y vốn đã trắng, cho dù bởi vì khó chịu mà tái nhợt cũng không quá rõ ràng, huống hồ từ đầu tới cuối y đều chẳng rên một tiếng, nghe thấy câu hỏi còn có thể tự nhiên trả lời, âm sắc trong trẻo nhưng lạnh nhạt bình thản như thường ngày, Lý Văn Hòa cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Cho đến khi xe ngựa vào cổng thành, đi thẳng về phía bắc, đến đường Tùng Lâm mới chậm lại.
Mộc Cảnh Tự vén rèm cửa sổ, bất giác nhíu mày.
Năm năm, trong kinh có chút thay đổi, nhưng cũng không tính là bao lớn.
Cùng lắm là có một tửu lâu mới mở trên con phố này, tiệm bánh bao trên con phố kia đổi thành tiệm mì sợi. Cho dù mọc lên mấy tòa đình viện cao ốc, cũng là sau khi Nhân Thọ Đế lên ngôi, các quyền quý nổi danh trong kinh đều tụ tập ở một khu vực.
Phố Tùng Lâm chính là nơi như vậy.
Ngoại trừ xa hơn một chút về phía bắc, chỉ có các hoàng thân quốc thích mới có thể ở trên đại lộ Tuyên Võ, phố Tùng Lâm chính là nơi đắt nhất trong Ngu kinh, tất cả các nhà bên trong là nhà cao cửa lớn quan to hiển quý.
Mộc Cảnh Tự im lặng nhìn Lý Văn Hòa, có chút nghi hoặc.
Nếu là chỗ ở, thương nhân không thể mua nhà ở nơi này. Nếu là tới lấy đồ, bên này sẽ có ai sẽ cố ý tặng đồ cho một học sinh như Lý Văn Hòa?
Xe ngựa chạy qua một con sư tử đá lớn, Mộc Cảnh Tự lập tức ngơ ngẩn, thoáng chốc phản ứng lại, cơ thể bất giác ngồi thẳng hơn một chút.
Sao y lại quên chứ? Kha gia ở đây.
Lý Văn Hòa có thể quen biết mấy thiếu gia công tử ở nổi nơi này sao? Nhưng cũng có hai ba người trong học phủ, trong đó có Kha Hồng Tuyết.
Môi có hơi khô khốc, không biết có phải là xóc nảy quá lâu hay không nên khó chịu ảnh hưởng tới dạ dày, Mộc Cảnh Tự mím môi, hỏi: "Muốn đi đâu?"
Lý Văn Hòa đã gấp gắp vén rèm cửa sổ lên, ánh mắt hưng phấn sáng lên, nghe vậy vô thức trả lời, bản thân nói xong mới sửng sốt, chợt nhớ tới: "Trách ta, đúng là chưa nói. Là đi Kha gia, trước đó vài ngày Kha Hàn Anh mang về mấy tấm vải và lễ vật từ phía nam về.”
Nghe được câu trả lời trong dự liệu, tảng đá trong lòng rơi xuống đất nhưng cũng chẳng hề thoải mái.
Kết quả không đợi Mộc Cảnh Tự chuẩn bị ứng đối, đã nghe Lý Văn Hòa nói: " Nhưng học huynh yên tâm, Kha Hàn Anh nói hắn không tham gia lễ cập quan của ta, nghĩ đến lần này được nghỉ cũng sẽ không xuống núi hồi kinh, không cần lo lắng gặp phải đâu.”
Thật ra hắn không nói, Kha Hồng Tuyết rất ít khi về kinh thành, đừng nói là ngày nghỉ, thường ngày cũng sẽ tới tửu quán thanh lâu uống rượu, hình như hắn không thích kinh thành lắm.
Mộc Cảnh Tự nghe ra một tầng ý tứ khác trong lời nói của hắn.
Ngay cả Lý Văn Hòa cũng biết A Tuyết ghét y.
Y rũ mày xuống, hai tay đan vào nhau che ở trước bụng, đè lên từng đợt khó chịu trong dạ dày, khẽ gật đầu.
Cũng tốt, vốn y đã hạ quyết tâm rời xa Kha Hồng Tuyết.
Hai chữ “lợi dụng” không lừa được chưởng viện, cũng không lừa được chính mình, cùng lắm là y chỉ muốn gặp A Tuyết một lần.
Hôm nay gặp được, hắn còn mạnh khỏe, cũng đã đủ rồi, con đường còn lại vốn nên đi một mình.
Lúc này mới thật sự thả lỏng xuống, Mộc Cảnh Tự dựa về phía, lần đầu tiên từ lúc lên xe ngựa tới nay sống lưng đụng phải ván xe, tư thái thong dong.
Lý Văn Hòa từ trong hưng phấn muốn nhận một món quà phú quý hoàn hồn, lơ đãng liếc mắt nhìn y một cái.
Rõ ràng thùng xe chật hẹp, Mộc học huynh chỉ hơi nhắm mắt tựa vào dưỡng thần, không hiểu sao hắn lại cảm giác được một loại quý khí không thể nói thành lời, nhất thời không chú ý, liền nhìn chằm chằm xuất thần.
Thẳng đến khi xe ngựa dừng lại, màn xe bị người xốc lên, hắn mới giật mình quay đầu, liếc mắt nhìn thấy vị thiếu gia nào đó hắn vừa nói hẳn là ở trên núi đang đứng ở ngoài xe, biểu tình lạnh như muốn ăn thịt người.
Thiếu gia nhìn thùng xe một lát, chậm rãi quay đầu, tầm mắt rơi xuống trên mặt hắn, khẽ mỉm cười, giọng nói lại lạnh như hàn băng được tôi luyện:
"Lý công tử thanh hàn thánh khiết thành như vậy, trong nhà ngay cả xe ngựa cũng không có sao?"
Lý, công, tử!
Lý Văn Hòa cảm thấy mình sắp chết.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Đồ choá, ngươi bây giờ biết đau lòng rồi đúng không? Nhưng vợ ngươi không muốn ngươi! Vui chứ?