Những chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ như thể có ai đó đã vẽ chúng vào một cuốn truyện tranh, một bàn tay non nớt lật từng trang, năm tháng trôi qua liền trở thành những tình tiết trong câu chuyện.
Khi đó bối rối, nhìn lại đã rõ mồn một. Từ khi Mộc Cảnh Tự vào học phủ Lâm Uyên, đến lúc tiến vào Đại Lý Tự, ngoài Kha Hồng Tuyết cứ nhất quyết muốn xen vào, mỗi bước đi đều nằm trong tính toán của y.
Những năm này, trong kinh thành đã có vài quan viên bị rớt đài, tình tiết nghiêm trọng thì bị tru di tam tộc, không đáng kể thì bị cách chức đày đi nơi khác. Đôi khi Kha Hồng Tuyết ngồi bên bàn, chống cằm cười hỏi y: “Học huynh, huynh có biết rằng lòng huynh thật sự mềm yếu lắm không?”
Rõ ràng có nhiều cách làm người ta chết không toàn thây, rõ ràng vị thiếu khanh Đại Lý Tự như tiên nhân này có vô số loại hình phạt khiến người ta đau đớn không muốn sống. Nhưng nguyên tắc làm việc của y, nếu thật sự xét kỹ, thậm chí sẽ khiến người bên cạnh cảm thấy có hơi không quả quyết.
Quá nguyên tắc không phải là điều tốt, có lẽ bản thân là quan viên chủ trương định tội, ngay cả đối với những người căm hận Mộc Cảnh Tự cũng phân ra ba bảy hạng. Những kẻ cố ý và chủ động mưu phản, và những kẻ vô tình nhưng lại trở thành tay đẩy, những năm qua nhận được xử lý không giống nhau.
Kha Hồng Tuyết vừa nói y mềm lòng, vừa không thể kiềm chế được mà càng ngày càng động lòng vì học huynh như vậy.
Nhưng vị thế tử phi tên Túc Hoài Cảnh của Ninh Tuyên Vương phủ kia lại khác với Mộc Cảnh Tự.
Dưới ánh nến Kha Hồng Tuyết nhìn danh sách trên tay, gạch bỏ những quan viên rõ ràng nằm trong danh sách của họ, nhưng chưa kịp động thủ đã đột ngột chết bất ngờ hoặc phạm thánh ý mà bị xử trảm cách chức, thực sự không nhịn được, lần đầu tiên nghi ngờ trong kinh thành có ai đó cùng mục đích với họ.
Một khi đã nghi ngờ liền nhanh chóng tìm ra manh mối, tập trung vào danh sách nghi ngờ. Lúc đó vẫn còn ở Phù Viên, trong buổi hội giao lưu văn nhân thiên hạ do tam hoàng tử đương triều tổ chức, Kha Hồng Tuyết vô tình hỏi một câu: “Học huynh, Tiểu Thất năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mộc Cảnh Tự đang phê án - - y luôn có việc bận rộn không hết, sói mắt trắng của Đại Lý Tự- - nghe vậy hơi sửng sốt một chút, cách không đưa tới cho hắn một ánh mắt không tính là rất thân thiện.
Kha Hồng Tuyết ngẩn người, nhận ra mình nói sai, cảm thấy có hơi đuối lý, đổi cách hỏi: “Thất hoàng tử tiền triều, nếu còn sống, năm nay bao nhiêu tuổi huynh biết không? Ta nghĩ rằng trong một số hồ sơ của Đại Lý Tự chắc có ghi.”
Đây là lời nói bâng quơ, nhưng hắn đã hỏi như vậy, Mộc Cảnh Tự cũng không truy cứu nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục nhìn quyển trục trong tay, một lúc sau mới bình thản đáp: “Mười bảy.”
Kha Hồng Tuyết thấy y như vậy, dù trong lòng có nghi ngờ cũng không dám nói rõ ra, chỉ có thể ám chỉ: “Thật trùng hợp, cùng tuổi với thế tử phi.”
Mộc Cảnh Tự nghe xong lập tức nhíu mày, đặt bút xuống trực tiếp hỏi hắn: "Kha Hàn Anh, ngươi muốn nói gì?”
Sự tức giận này thật ra rất vô lý, nếu là người khác có lẽ đã muốn lý luận đôi ba câu với y. Nhưng Kha Hồng Tuyết hiểu y quá rõ, hiểu được sự mâu thuẫn và khó chịu của y, hiểu được những gánh nặng trong lòng y chưa từng nói ra nhưng như núi đè nặng.
Vì vậy, hắn không hề khó chịu khi bị trách móc, mà rất ngoan ngoãn rót cho Mộc Cảnh Tự một tách trà, dịu giọng nói: “Học huynh, ta chỉ có chút tò mò.”
Hắn cũng không che giấu, cũng không lựa chọn bỏ qua chủ đề này, chỉ đổi góc nhìn: “Huynh nói nếu một người ngốc nghếch nhiều năm rồi khỏe lại, liệu có quên những người từng gặp trước đây không?”
Mộc Cảnh Tự nhíu mày nhìn hắn, Kha Hồng Tuyết khẽ cười, nói: "Ta thấy Dung thế tử hữu duyên - -”
Câu nói chưa kịp hoàn thành, Thiếu khanh đại nhân đối diện đã đột nhiên đen mặt, Kha Hồng Tuyết cảm thấy như bị mèo cào nhẹ trong lòng, ngón tay bên cạnh không tự chủ được mà nhẹ nhàng vuốt ve bên người hai lần, rồi cố gắng tiếp tục nói: “Thái độ của y đối với ta cũng rất thú vị, một mặt giống như hoàn toàn không quen biết ta, một mặt lại thân thiết như những người bạn xấu lâu năm”.
Hắn dùng từ “bạn xấu”, Mộc Cảnh Tự không biết nghĩ tới gì mà sắc mặt dần tốt hơn, nhưng vẫn không uống tách trà lấy lòng được dâng lên. Kha Hồng Tuyết tiếp tục nói: “Nhưng điều này hợp lý không? Nếu hoàn toàn không nhận ra ta thì có thể giải thích những lần gặp nhau ở trong cung hoặc phủ trước đây, trí nhớ về những lần ta chơi đùa với y đã cùng bệnh tật mà biến mất; nhưng nếu có trí nhớ...”.
Hắn dừng lại, hỏi: “Học huynh, nếu huynh có một người ca ca nhà bên đã từng dạy huynh đánh ná bắt chim khi còn nhỏ, lớn lên gặp lại, huynh sẽ đối xử với hắn như với một người bạn xấu sao?”
Nghe hắn nói vậy, Mộc Cảnh Tự rõ ràng biết có chút phi lý, nhưng vẫn không tự chủ được mà nghĩ theo: “Không, đó là ca ca”.
Dù không quá thân mật, cũng không thể là mối quan hệ đùa cợt, trêu chọc lẫn nhau. Y rất nghiêm túc nói theo dòng suy nghĩ của Kha Hồng Tuyết, nhưng không biết rằng mình bình thản, lạnh lùng nói ra hai từ “ ca ca” lại gây chấn động gì với người đối diện. Đến khi Mộc Cảnh Tự hơi nghi ngờ nhìn qua, Kha Hồng Tuyết như bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu uống ngụm trà, khi trả lời thì sắc mặt đã bình thường trở lại: “Đúng vậy, hoặc là hoàn toàn không nhận ra, hoặc là không đủ thân mật, dù sao ta cũng chưa từng dẫn y đến lầu xanh rạp hát, quán rượu nào”.
Nói thật, thái độ của Dung Đường đối với hắn, thậm chí có vài phần tương tự với Lý Văn Hòa. Nhưng ngay cả Lý tiểu công tử, trước mặt hắn cũng không tự nhiên như Dung Đường.
“Hơn nữa——”, hắn vẫn còn vướng bận về giấc mơ tuyết trắng đó. Kha Hồng Tuyết lơ đễnh lẩm bẩm hai từ này, nhưng vừa dứt lời liền nhận ra, vội vàng im lặng, giấu đầu hở đuôi nhìn Mộc Cảnh Tự.
Mộc Cảnh Tự: “Hơn nữa...?”
Kha Hồng Tuyết cười, vô thức che giấu: “Hơn nữa Thế tử phi trông giống bánh trôi nhân mè*, dù ta có gan trời cũng không dám dẫn y đến những nơi đó nghịch ngợm”.
(Ý là ngoài trắng trong đen đó)
Mộc Cảnh Tự nhận ra sự che giấu của hắn, trong lòng thoáng qua chút khó chịu, nhưng ngoài miệng lại khẽ “hừ” một tiếng, cúi đầu cầm bút, không muốn nhìn hắn: “Kha Thiếu phó phong lưu cũng không phải chuyện mới, ai trong thành Ngu Kinh mà không biết?”
Kha Hồng Tuyết luôn cảm thấy, từ khi điện hạ đổi thân phận xuất hiện trước mặt hắn, dường như biến thành người băng, giờ đây biểu lộ rõ ràng, gần như có thể hiểu là đang ghen tuông, thật khiến người ta bất ngờ.
Hắn chỉ ngẩn ngơ một giây, liền giống như con chó nhà nuôi cuối cùng cũng liếm được khúc xương, không thể kìm nén niềm vui, hạ giọng nói: “Học huynh, ta phong lưu thật hay giả, huynh là người rõ nhất mà.”
Mộc Cảnh Tự nắm chặt tay, không đáp lời. Nhưng Kha Hồng Tuyết được nước lấn tới, thậm chí giọng điệu như đang làm nũng, gần như mang theo chút oán trách: “Huynh biết ta vốn không thích đến những nơi đó, rượu không ngon, nhạc không hay, mỗi lần nghe quan viên trong triều nói phu nhân ở nhà cấm không cho đi, ta đều muốn lấy vải nhét vào miệng họ.”
“Ta ghen tị chết đi được”. Kha Hồng Tuyết nói: “Ta ước gì có người quản ta, không cho ta đi”. Kha Thiếu phó vừa nhỏ giọng lẩm bẩm vừa nói không ngừng nghỉ, thở dài, hơi thở phả lên giấy. Xuân quang tại Phù viên tốt đẹp đến mức khó tin, ánh sáng nhảy múa trên mày mắt hắn, như con cá nghịch ngợm, thỉnh thoảng dùng đuôi nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay người, lại còn làm nũng oán trách, được yêu mà kiêu ngạo: “Học huynh vu oan ta.”
Mộc Cảnh Tự gần như dùng hết sức lực toàn thân để không lao tới bịt miệng hắn, nghiến răng nói: “Kha, Hàn, Anh!”.
“Biết rồi biết rồi, không nói nữa”. Kha Hồng Tuyết nhận lỗi rất nhanh, không kiên trì nổi một giây, cười rồi rời chỗ ngồi, vòng qua bàn đi đến trước mặt y, rút cây bút lông, nói: “Đi ra ngoài dạo đi, hiếm khi tới Phù viên, ta muốn xem qua vườn này. Những hồ sơ này vừa nhàm chán vừa mệt mỏi, về ta giúp huynh duyệt”.
Không biết câu nào chọc đến Mộc Cảnh Tự, người làm bằng băng cuối cùng cũng đứng dậy theo hắn ra ngoài, chỉ trước khi đi vẫn không nhịn được, rút tay mình về trừng mắt nhìn hắn một cái.
Kha Hồng Tuyết không nhịn được cười, lắc quạt đi theo sau, khi bước qua cưả trăng mới tình cờ nói thêm: “Nhưng ta vẫn tò mò, học huynh, trong mắt ta hai người đầy bí ẩn hợp lại, nếu không điều tra kỹ ta không yên lòng”.
Những gì có ở giữa quá trình điều tra, Mộc Cảnh Tự không nghe từng chi tiết.
Có những suy đoán thực ra ngay từ đầu không nên có, nhiều hy vọng chỉ có thể gọi là hy vọng, vì một khi nó tan vỡ, tổn thương gây ra là không thể lường trước.
Vì vậy dù Kha Hồng Tuyết ám chỉ gì, minh bạch gì, Mộc Cảnh Tự đều coi như mình chưa từng biết. “Nhà tan cửa nát” bốn chữ này không chỉ là từ lạnh lùng trong từ điển, mà phản ánh lên người Mộc Cảnh Tự, là nỗi đau khổ đột ngột vào năm mười tám tuổi, từ đó về sau, mỗi bước đi của y đều như trên bờ vực, mỗi đoạn đường qua đều bị vực thẳm nuốt chửng.
Y không thể nhìn lại con đường đã đi, càng không dám hy vọng trên đời này còn người thân sống sót. Có một mình y sống sót đã là ân huệ của số phận, y phải gánh vác trách nhiệm cái chết của huynh trưởng để lại, cũng phải đảm đương nghĩa vụ làm con, làm huynh. Xương gãy lành lại, biến mình thành người khác, dù là người lớn mười tám tuổi cũng đau đớn gần chết, Mộc Cảnh Tự thật khó tưởng tượng đệ đệ nhỏ của mình cũng đã trải qua như vậy, rốt cuộc đau đớn thế nào.
Mỗi lần nghĩ tới, tim như bị ai nắm chặt, hận ý trong lòng cũng không kiểm soát được mà lớn lên.
Có những thứ, không phải không nghĩ tới thì sẽ không tồn tại; có những sự thật, không phải không nhìn thấy thì sẽ là hư ảo.
Giống như Mộc Cảnh Tự luôn không hiểu tại sao Kha Hồng Tuyết lại nhận ra mình là Thịnh Phù Trạch, y cũng mãi không hiểu được người này rốt cuộc làm sao từ những manh mối nhỏ bé tìm được Tiểu Thất. Có lẽ hắn có duyên với Thịnh gia hoặc có kỹ năng đặc biệt trong việc tìm người, Mộc Cảnh Tự tự an ủi mình.
Tóm lại là kết quả tốt, y cô độc trên thế gian này năm năm, gặp lại A Tuyết; sau bốn năm, tìm được Tiểu Thất. Trong hành trình đi tới cái chết này, y lại lần nữa tìm thấy hai người quý giá nhất trên thế gian này. Giống như tấm bài vị chưa kịp đặt lên tại Đà Lan tự năm đó, Mộc Cảnh Tự cảm thấy, có lẽ trời cao cũng bắt đầu thương xót y. Cho đến khi vị Kha Thiếu phó miệng nói mình không phong lưu, đưa người trong lòng của Tiểu Thất đến Phong Nguyệt lâu
—— Vào ngày định mệnh đó sẽ xảy ra chuyện tại Phong Nguyệt Lâu. Dường như hắn thật sự không để ý tới mạng sống của mình. Khi Mộc Cảnh Tự nghe được tin tức, thậm chí y còn muốn cười, lúc đó y vừa ra khỏi ngục Đại Lý Tự, bên cạnh có một vòng dây thừng, gần đó còn có vài dụng cụ hành hình. Đột nhiên y có chút hối hận, sớm trói người này lại, liệu có phải hắn sẽ yên ổn không? Trói lại, khắc tên mình lên eo hắn; rồi rạch da mình, lấy máu làm mực, từng chút một, thẩm thấu, đánh dấu, liệu hắn sẽ yên ổn chứ?