Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 38





Hoàng đế nhỏ cứ như bị mình hung dữ dọa cho phát khóc, Nhiếp Nhung lúng túng không biết làm sao.

Ngay cả hắn cũng không biết tại sao lúc nãy mình lại tức giận, tay chân vụng về chuyển các món ăn thanh đạm đến trước mặt Đường Hi.

Bộ dạng yên lặng như đang ám chỉ cậu mau ăn đi.

Đường Hi hít hít mũi, ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn.

Thấy hoàng đế nhỏ nghe lời như vậy, trong lòng Nhiếp Nhung lập tức mềm nhũn.

Sau bữa cơm, bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn hơn đôi chút.

Sau khi ăn xong, Nhiếp Nhung còn muốn ở lại với Đường Hi, cậu phải bỏ ra sức chín trâu hai hổ mới đuổi được hắn.

Đường Hi thở phào một hơi, sao cậu cảm thấy nhân viên dọn phân càng ngày càng không biết xấu hổ vậy.

【1551, tôi cảm thấy nhân viên dọn phân bám người hơn trước nha.】
1551 bày tỏ thái độ không muốn ăn bát cơm chó này, một cước đạp đổ!
Do ở thời cổ đại không có phương tiện giải trí, cậu quấn lấy hệ thống đòi coi phim, một mèo một hệ thống nằm trên ghế dài chơi vài canh giờ, giải thích cái gọi là ngẩn người đến thất thần.

Khi chơi game và xem phim thì lúc nào thời gian trôi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ tổ chức yến tiệc.

Lần này Đường Hi đã chuẩn bị tâm lý, cậu sẽ không đụng đến một giọt rượu nào trong yến tiệc.

Lần trước cũng may là có nhân viên dọn phân đưa cậu về phòng kịp thời, nếu không thì cậu đã biến thành mèo trước mặt mọi người mất, lần này nhất định cậu sẽ rút kinh nghiệm.

Tân trạng nguyên thong thả bước vào dưới tiếng hô của thái giám, quan bào đỏ thẫm cùng mái tóc đen tuyền càng tôn lên vẻ khí phách của hắn.


Mèo nhỏ Đường Hi trời sinh tò mò, lúc tất cả mọi người nhìn về phía trạng nguyên thì cậu cũng không ngoại lệ, mèo nhỏ lén lút nghển cổ lên nhìn, đôi mắt mang theo vẻ hiếu kỳ.

Trong vô vàn ánh mắt đánh giá xung quanh, Diệp Bạch Thương bỗng cảm nhận được một tia tò mò đơn thuần, hắn nhạy bén ngẩng đầu lên cùng hoàng đế nhỏ đối mặt.

Hoàng đế nhỏ chột dạ khi bị hắn phát hiện, nhanh chóng thu tầm mắt lại nghiêm túc ngồi đó, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Hệt như một con mèo nhỏ nghịch ngợm bị bắt quả tang nên lập tức ngoan ngoãn.

Diệp Bạch Thương không nghĩ đến hoàng thượng lại nhỏ tuổi như vậy, nhìn qua giống như tiểu đệ đệ mười sáu tuổi nhà hắn.

Lúc đầu Diệp Bạch Thương vốn bất mãn với vị hoàng đế không lộ mặt trong kỳ thi đình, nhưng bây giờ bao nhiêu bất mãn đều đã tiêu tán sau cái nhìn kia, thật giống như hắn vừa nhìn thấy đệ đệ nghịch ngợm của mình vậy.

Diệp Bạch Thương sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, vì muốn thực hiện hoài bão của mình mà lặn lội đến hoàng thành, mặc dù ngày hắn đề tên bảng vàng, mẫu thân và đệ đệ đã nhờ người đến đây để chúc mừng hắn nhưng dù sao cũng đã lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy hoàng đế nhỏ nên bỗng có một chút cảm giác thân thiết không tên.

Hơn nữa hoàng đế nhỏ này thoạt nhìn còn ngoan ngoãn hơn so với đệ đệ ngại chó ghét mèo của hắn.

Đường Hi cũng không biết vai thụ chính đang tự bổ não cái gì, suýt chút nữa thôi là cậu đã OOC rồi, bây giờ không dám nhìn ngó lung tung nữa, an vị ngồi trên long ỷ hất cằm nhỏ bày ra bộ dạng kiêu căng ngạo mạn.

1551:...Mình có nên nhắc nhở ký chủ một chút không ta, một chút hung bạo cũng không có.

Không chỉ không hung ác mà thậm chí còn vô cùng ngoan ngoãn nghiêm túc.

Nhiếp Nhung ngồi cách cậu không xa, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trong lòng hắn ngứa ngáy như có mèo cào.

Thật muốn bắt nạt hoàng đế nhỏ.

Diệp Bạch Thương hành lễ với Đường Hi, sau khi được ban tọa mới đi đến chỗ ngồi của mình.

Dù sao đây cũng là yến tiệc chúc mừng hắn nên chỗ ngồi của hắn được an bài ở ngay bên cạnh thừa tướng.

Thẩm Hành thân thiện mỉm cười với hắn, cũng bởi vì cái liếc mắt của hoàng đế nhỏ kia mà trong lòng hắn nãy giờ có chút loạn, vô thức cười đáp lễ với Thẩm Hành.

Nhân vật chính đã đến, yến tiệc cũng nên bắt đầu, các triều thần lục tục nâng chén kính nhau, mở đầu một cuộc ăn uống linh đình.

Tuy Diệp Bạch Thương xuất thân bần hàn nhưng từng cái nhấc tay đều mang theo phong thái nhã nhặn, hắn nhanh chóng vui vẻ trò chuyện với các quan thần.

Đây là người trời sinh thích hợp cho chốn quan trường.

Ánh mắt Thẩm Hành tối sầm, hắn điều chỉnh biểu cảm trên mặt một lúc, mỉm cười đứng lên đề nghị: "Năm nay hoa trong ngự hoa viên nở thật đúng lúc, chi bằng chúng ta hãy chơi Phi hoa lệnh đi(2)."
Nhiếp Nhung bật cười: "Đúng là trò vặt vãnh của đám văn nhân."
Cũng không phải Nhiếp Nhung không có văn chương, ngược lại hắn chính là đại nhân vật phản diện ở thế giới này, mực nước ở trong bụng hắn cũng không ít, nhưng bọn họ chỉ biết rằng hắn ưa vũ lực, cũng không biết hắn mưu tính từng bước cho từng trận đánh của mình, hắn chỉ là chán ghét bộ dạng văn nhã của đám văn nhân, khi nói chuyện cũng chán ghét vẻ nho nhã đó.

Trong nội dung cốt truyện, hắn không đến tham gia yến tiệc này, bây giờ hắn không chỉ đến mà còn khiến cho Thẩm Hành lúng túng mất mặt.

Do hắn vừa mở miệng nên đám quan thần vừa định phụ họa cho thừa tướng lập tức im miệng đỏ mặt, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.

Không ai ở đây dám động đến vị sát thần này, ngay cả người bên phe Thẩm Hành cũng im bặt.

Ngay lúc này, Đường Hi kiêu ngạo chậm rãi mở miệng: "Quá nhàm chán, trẫm không có hứng thú ngắm hoa nữa, trẫm muốn xem vài màn biểu diễn thú vị chút."
Cậu không thể phá vỡ thiết lập tính cách ban đầu, cũng không thể để cho mưu kế của Thẩm Hành thành công.

Trong cốt truyện, Thẩm Hành cũng đưa ra đề nghị chơi Phi hoa lệnh, hắn cũng tỏ ý muốn hoàng đế nhỏ ngâm thơ, lúc hoàng đế nhỏ mất mặt vì không làm được câu thơ nào, hắn cố ý để Diệp Bạch Thương giải vây cho y.


Nhân vật thụ chính vẫn là thiếu niên mới lớn, trực tiếp rơi vào trong cái hố Thẩm Hành đào sẵn, tài hoa của tân trạng nguyên vốn không có gì để bàn cãi, hắn chỉ thuận miệng ngâm một câu đã đón lấy vô số tiếng reo hò khắp cả sảnh đường.

Ngày đó có quan thần dưới trướng của Thẩm Hành hết lời ca ngợi thổi phồng Diệp Bạch Thương, nói một hồi lại đem hắn và hoàng thượng không biết làm thơ ra so sánh, hoàng đế nhỏ bộc phát tính khí, một hồi yến tiệc tan rã trong không vui.

Diệp Bạch Thương không ngờ hoàng thượng lại là người ngu ngốc lại dễ tức giận như vậy, lòng liền nguội lạnh.

Một câu vu vơ của Đường Hi vậy mà đã khiến bầu không khí dịu đi đôi chút.

Nhiếp Nhung lang(3) cười một tiếng: "Hay là thần bắn tên biểu diễn cho hoàng thượng xem, người thấy được không?"
(3)Lang: chức quan thời xưa.

Chính hắn cũng không ý thức được giọng hắn có bao nhiêu cưng chiều đối với vị hoàng đế nhỏ này.

Dù sao nơi này vẫn là vườn thượng uyển, hoa hoa cỏ cỏ đều vô cùng quý giá và mỹ lệ, hắn như vậy là rất không hợp quy củ.

Nhưng hoàng đế nhỏ là ai chứ, chính là một tên hôn quân bạo ngược cùng kiêu căng, đối với chuyện này thì dường như hai người vô cùng ăn nhịp với nhau.

Đường Hi cao hứng vỗ tay: "Được! Người đâu, mang cung tên đến cho tướng quân!"
Nhiếp Nhung nhận lấy cung do tiểu thái giám dâng lên, cung này là cung tốt, phải cần đến hai tiểu thái giám mới dâng cung lên nổi.

Nhưng vẫn quá nhẹ đối với hắn, Nhiếp Nhung ước lượng cây cung trên tay, miễn cưỡng nói: "Có hơi nhẹ nhưng cũng không đến nỗi nào."
Dù sao hoàng đế nhỏ vẫn còn đang trong độ tuổi thiếu niên, thấy hắn cầm cung như vậy thì rất kích động, ngón tay trắng hồng chỉ về hướng Hoàng Phạm Bồi: "Hoàng tiểu tướng quân cũng ra thử đi."
Lập tức có cung nhân dâng cung đến.

Hoàng đế nhỏ cười quá ngọt ngào, không chỉ khiến người ta không chán ghét mà còn khơi dậy bản năng nuông chiều dung túng của người khác, Hoàng Phạm Bồi lập tức đứng lên kích động đáp lại.

Hoàng thượng còn nhớ ta, nhất định là y đã coi trọng ta rồi!
Hoàng Phạm Bồi mang theo tâm tình hưng phấn khó giải thích đi đến bên cạnh Nhiếp Nhung, nóng lòng muốn thể hiện ngay lập tức.

Hắn không thể chờ được nữa, thật muốn biểu hiện trước mặt hoàng đế nhỏ, tốt nhất là được hoàng đế nhỏ dùng thanh âm ngọt ngào mềm mại kia khen ngợi mình.

Nhiếp Nhung khẽ cười một tiếng: "Hoàng tiểu tướng quân, mời ngươi trước."
"Vậy thì vi thần không khách khí nữa." Hoàng Phạm bồi hành lễ với hoàng đế nhỏ rồi quay sang chắp tay với Nhiếp Nhung.

Tiểu thái giám đã chuẩn bị bia ngắm sẵn sàng.

Bia ngắm xa xa, ngay cả hồng tâm Đường Hi cũng không thể thấy rõ được.

Hoàng Phạm Bồi nuốt một ngụm nước bọt, nói không hồi hộp là giả, đối thủ của hắn là vị Chiến thần vang danh thiên hạ.

Cảm nhận được dòng máu đang chảy ngược trong người càng khiến hắn kích động, bắn ra một mũi tên cực kỳ hoàn hảo, hắn nhắm mắt lại buông tay xuống, mũi tên ghim giữa hồng tâm!
"Tốt!"
"Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy."
"Hoàng tướng quân quả không hổ là hổ phụ sinh hổ tử."
Nhóm võ tướng vỗ tay reo hò khen hay.

Đường Hi cũng vỗ tay, niềm vui vẻ hào hứng đang tung tăng nhảy nhót trên gương mặt nhỏ nhắn kia.

So với bộ dáng hung hăng tự mãn thường ngày thì càng xinh đẹp hơn nhiều, mặt Hoàng Phạm Bồi nhanh chóng đỏ lên, cả nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ, ánh mắt xen lẫn chút kiêu ngạo.

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Nhiếp Nhung chậm rãi vang lên: "Hoàng thượng, vậy thần xin được bắt đầu."
Đường Hi nhìn hắn.

Sau khi hấp dẫn được tầm mắt của hoàng đế nhỏ, hắn có chút thỏa mãn, lúc này mới kéo cung tùy ý nhắm, dáng vẻ vô cùng cà lơ phất phơ.

Mũi tên lập tức lao ra khỏi dây cung.


"Mũi tên của Hoàng tiểu tướng quân còn chưa rút ra nữa..." Xung quanh lập tức vang lên tiếng nghị luận bàn tán.

Mũi tên của Nhiếp Nhung vậy mà lại xuyên thẳng qua tên của Hoàng tiểu tướng quân, tách mũi tên kia thành hai mảnh, xuyên thẳng qua hồng tâm.

Sức mạnh và lực độ khủng khiếp của hắn phải bao nhiêu mới có thể bắn được như vậy chứ.

Hiện trường yên lặng bỗng chốc vang lên vô vàn tiếng reo hò, còn lớn hơn lúc khen Hoàng tiểu tướng quân.

Hoàng đế nhỏ cũng vô cùng kinh ngạc, đôi mắt tròn mở to, khỏi phải nói những người khác như thế nào.

Thẩm Hành ngồi bên cạnh tân trạng nguyên, hắn ngầm ám chỉ: "Nhiếp tướng quân quả thật vô cùng lợi hại, dường như hoàng thượng rất thưởng thức hắn." Chỉ vỏn vẹn có hai ngày mà sao hai người này lại trở nên thân thiết như vậy.

Diệp Bạch Thương không hề tỏ ra bất mãn khi bị đoạt mất hào quang, "Vâng, nghe nói Nhiếp tướng quân trời sinh có sức mạnh thần kỳ, có thể lấy một mình đánh bại cả trăm người tinh nhuệ, ban đầu ta chỉ nghĩ là lời đồn thổi khoa trương, bây giờ tận mắt chứng kiến mới ngỡ là sự thật, đất nước này được tướng quân dốc lòng bảo vệ quả thật là ân huệ trời ban."
Thẩm Hành nâng chén uống rượu, mặt không rõ sắc: "Thật ư?"
Có vẻ như vị trạng nguyên này cũng không dễ lôi kéo.

Nhiếp Nhung không hề có hứng thú với lời khen của người khác, hắn chỉ yêu thích ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của hoàng đế nhỏ, hắn buông cung xuống bước đến bên cạnh cậu.

"Hoàng thượng, người thấy tài bắn cung của thần thế nào?"
"Không tệ." Tiểu hoàng đế dè dặt gật đầu.

"Người có ban thưởng không?"
Nào có ai dám trực tiếp đòi hỏi hoàng thượng ban thưởng cho mình, nếu như ta thật sự là tên bạo quân thì ta đã hạ lệnh chém đầu ngươi từ lâu rồi.

Đường Hi chỉ có thể yên lặng ở trong lòng phun tào, bởi vì bây giờ cậu chỉ là một con rối không có thực quyền mà thôi.

"Không biết Nhiếp tướng quân muốn được ban thưởng gì?" Đường Hi chớp chớp mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên ý nghĩ xấu xa: "Trong hậu cung của trẫm có rất nhiều mỹ nhân, chi bằng ta chọn một người chưa được phong vị ban cho ngươi?"
Đây mới là thái độ nên có của một tên hôn quân.

"Hoàng thượng không thể được!" Lập tức có lão thần quỳ xuống can ngăn.

Đường Hi cố tình gây sự: "Mỹ nhân của trẫm thì trẫm muốn xử lý như thế nào là chuyện của trẫm!" Đường Hi thật sự rất đau đầu với hậu cung ba ngàn mỹ nhân của mình, rất sợ một ngày đẹp trời nào đó bị buộc phải đi "sủng hạnh" các nàng.

Lão thần kia dập đầu một cái định tiếp tục hô to không hợp lễ nghi, ông ta chưa kịp mở miệng thì đã bị Nhiếp Nhung sầm mặt cắt lời.

Hắn chăm chú nhìn hoàng đế nhỏ, chậm rãi hỏi từng chữ: "Hậu cung của hoàng thượng có, rất, nhiều, mỹ, nhân, sao?"
1551:【À há con mèo ngốc, cậu chơi lớn rồi.】
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp theo tai mèo đến rồi.

Chú thích:
(2) Phi hoa lệnh: là một thú vui ngâm thơ trong giới văn nhân thời xưa, người chơi sẽ làm thơ theo thứ tự cánh hoa bay.

Ví dụ, người đầu tiên sẽ làm thơ có chữ hoa ở đầu câu như Hoa tận cao lầu thương khách tâm, người thứ hai sẽ làm thơ có chữ hoa ở vị trí thứ hai trong câu như Ngắm hoa rơi lệ lòng vương vấn, cứ như vậy cho đến người cuối cùng và thường một câu sẽ không vượt quá bảy chữ, nếu người nào mắc lỗi hoặc không ngâm được thơ sẽ bị phạt rượu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.