Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 50





"Lão tổ, tôi...!tôi...." Quý Tử Ngang miệng lưỡi khô khốc không thốt ra được lời nào hoàn chỉnh.

Uy thế nhàn nhạt trên người đàn ông nọ thong thả truyền đến.

Đây chính là thiên sư đỉnh cấp, phàm là người bình thường thì căn bản không thể nào đạt được đến trình độ này.

Y chỉ rối rắm hai giây thì đã chủ động lui về sau nhường đường, cũng đồng nghĩa với việc bỏ qua cơ hội thể hiện lần này.

Cho dù như vậy thì người trong tộc cũng sẽ không trách cứ y, thậm chí còn muốn khen ngợi y nữa chứ.

Y vốn là ứng cử viên có hy vọng trở thành gia chủ đời kế tiếp của Quý gia, lần này lão tổ xuất quan, việc đầu tiên làm là cho y cùng hắn đi đến nơi này, chờ sau khi chuyện này kết thúc thì danh phận người kế thừa của y càng thêm danh chính ngôn thuận.

Quý Phược Thanh đi vào trong, hắn hoàn toàn không quan tâm đến tiểu bối ở sau lưng đang suy nghĩ gì, chỉ dựa vào trực giác mà đi thẳng đến lầu hai.

Một thân bạch y mang theo phù văn màu vàng đã xua tan đám ma quỷ bên trong, hắn đi đến đâu thì những ngọn đèn nhỏ trên tường sẽ sáng lên đến đấy.

Bạch Kiều Sinh cũng ôm mèo nhỏ đi xuống, mèo con nằm trong lòng cậu ta không biết tại sao lại đột nhiên an tĩnh lại, vô cùng ngoan ngoãn cuộn tròn thành một cục.

Không phải là Đường Hi ngoan ngoãn mà là bị dọa sợ, ngay từ giây phút đầu tiên Quý Phược Thanh bước vào, cậu đã cảm nhận được một luồng linh khí đánh thẳng vào mình, đây là bản năng cảm nhận được kẻ thù của ác quỷ, khiến Đường Hi vô cùng sợ hãi.

Bạch Kiều Sinh tay ôm mèo nhỏ trực tiếp giáp mặt với Quý Phược Thanh.

Hai người mặt đối mặt, một người sửng sốt còn người kia thì lại vô cùng bình thản.

Người sau vươn tay ra: "Đưa con vật nhỏ đó cho tôi."
Bạch Kiều Sinh theo bản năng cảm thấy người này thật đáng sợ, nhưng cậu ta cũng chỉ là một người bình thường, không thể nhìn ra bộ đạo phục thiên tài địa bảo thêu tuyết điêu trên người hắn và gương mặt khiến các thầy trừ tà sùng bái cùng sợ hãi kia.

Quý Phược Thanh đã thu liễm linh khí bức người, Bạch Kiều Sinh ngoại trừ cảm thấy khí chất của hắn khác xa với người bình thường thì cũng không thấy có gì kỳ lạ.


Vì thế cậu ta bình tĩnh ôm mèo con lui về sau hai bước: "Không được, xin hỏi ngài có quan hệ gì với nó?"
"Quan hệ gì?" Đôi mắt Quý Phược Thanh tối sầm nhìn cậu ta, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ kia.

Bạch Kiều Sinh thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra ngài cũng không phải chủ nhân của con mèo nhỏ này, xin thứ lỗi, tôi không thể đưa nó cho ngài."
Thoạt nhìn tuổi tác của Quý Phược Thanh cũng không lớn đến nỗi để cậu ta dùng kính ngữ, nhưng khi đối diện với hắn, Bạch Kiều Sinh vô thức tự đặt mình vào vị trí tiểu bối.

Quý Phược Thanh nhìn mèo nhỏ trên tay cậu ta, có lẽ là do sợ hãi nên mèo nhỏ dùng đuôi quấn quanh cổ tay Bạch Kiều Sinh, khi phát hiện hắn đang nhìn thì càng lui về sau, cố gắng né tránh tầm mắt của hắn.

Hành động này của mèo con khiến hắn rất khó chịu, cảm giác buồn bực bỗng mất khống chế mà trỗi dậy.

Cho nên Bạch Kiều Sinh chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ kia vung tay lên, mèo nhỏ đang nằm trong lòng mình trong nháy mắt đã đến bên tay hắn.

Dường như đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vật nhỏ lông xù này, động tác có chút cứng ngắc, gương mặt lạnh nhạt nhấc gáy mèo nhỏ lên quơ qua quơ lại.

Mèo nhỏ Đường Hi ngoan ngoãn để hắn xách lên, hệt như một quả cầu lông cụp tai nhỏ xuống.

Bạch Kiều Sinh kinh ngạc nhìn thấy một màn không có tình người này, cậu ta không nhịn được mở miệng: "Đừng làm vậy, nó sẽ khó chịu đó!"
Quý Phược Thanh đến một cái liếc mắt cũng không cho cậu ta, hắn trực tiếp đem mèo nhỏ đi ra ngoài, hoàn toàn xem cậu ta như không khí.

Bạch Kiều Sinh nhíu mày, cậu ta bước nhanh xuống lầu muốn đuổi kịp người đàn ông nọ, nhưng lúc vừa bước ra thì đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Rõ ràng người đó vừa mới ở trước mặt cậu ta mà.

Người đàn ông này quả thật không đơn giản.

Lần đầu tiên chứng kiến sự việc quái quỷ này, trái tim Bạch Kiều Sinh run rẩy kịch liệt, không phải là căng thẳng mà là hưng phấn.

Quý Tử Ngang mới vừa nhìn thấy lão tổ đột nhiên ôm một con mèo nhỏ đi ra, sau đó đứng trong trận huyền truyền tống đi mất, tất cả những hành động này còn chưa đến ba giây.

Bình thường thầy trừ tà bọn họ vẽ một cái trận huyền thì phải mất khoảng nửa giờ trở lên, hơn nữa đây còn là phương pháp truyền tống đã sớm bị thất truyền.

Lão tổ không hổ là thiên sư.

Trận huyền phải vẽ trước khi truyền tống, lão tổ chưa từng đến đây nên lúc nãy cũng không có truyền tống đến, còn bây giờ xong việc thì trực tiếp truyền trở về.

Quý Tử Ngang chợt ý thức được mình chỉ là một cái công cụ hình người.

Y còn chưa kịp cảm thấy tiếc nuối thì phát hiện ra người đang đuổi theo lão tổ có biểu cảm rất kỳ lạ.

Như là rất...!kích động.

"Này, cậu làm gì ở trong đó vậy?" Quý Tử Ngang gọi cậu ta lại.

Y không hỏi người này là ai, bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết người này chỉ là một người bình thường, không giống như thầy trừ tà trong nghề, càng không giống như người quen của lão tổ.

Bạch Kiều Sinh nhìn y: "Anh biết người đó không? Anh ta ôm mất...!mèo của tôi rồi."
Quý Tử Ngang không chú ý đến sự ngập ngừng của cậu ta, y cười lạnh: "Mèo của cậu?"
Tuy rằng vẫn còn trẻ nhưng năng lực của y rất cao, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua thứ trong tay lão tổ y cũng biết được đây là một con quỷ giả dạng mèo con.

Nhìn dáng vẻ như vậy mà lại là phược linh(1), có lẽ đây là mục tiêu y phải diệt trừ.

(1)Phược linh: sau khi chết thì linh hồn do có oán niệm nên sẽ hóa thành ác quỷ bị trói buộc ở nơi mình đã chết, biến nơi đó thành địa bàn của mình.

Người thường không hiểu sự tình, nhìn con vật nhỏ vô hại như vậy thôi chứ thật ra đó chính là quỷ, nếu lão tổ và y chỉ đến chậm một bước thôi thì ác quỷ này sẽ đại khai sát giới.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Tử Ngang tràn ngập niềm kiêu ngạo, đây là bệnh nghề nghiệp của đa số các thầy trừ tà.

Bọn họ tự cho mình siêu phàm hơn người.


...!
Đường Hi không còn tâm trạng để ý xem công và thụ chính đang xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu chỉ cảm thấy đến cái mạng nhỏ này của mình cũng khó giữ chứ đừng nói đến những chuyện khác.

Chỉ trong chớp mắt cậu đã đến một nơi xa lạ khác, tuy nơi này không có bầu không khí kinh dị như khi nãy nhưng mà ở đây chỗ nào cũng dán vô số bùa chú có thể diệt trừ cậu dễ như trở bàn tay.

【Tôi không phải là phược linh sao, sao lại bị mang đi dễ như vậy chứ?】
1551 nhỏ giọng:【Vai ác ở thế giới này rất lợi hại, hắn dường như không cần nhìn thiên đạo để hành sự nữa rồi.】
Thậm chí trong nội dung cốt truyện, vai ác là tự sát mà chết, bởi vì theo thiết lập của cốt truyện thì ngoài hắn ra thì cũng không có ai giết được hắn.

Sau khi giải thoát những ác quỷ đã bị phong ấn ngàn năm, hắn lạnh lùng nhìn thế nhân thống khổ giãy giụa, lúc bị công thụ chính truy đuổi, hắn nhận ra một ngàn năm qua quá tẻ nhạt buồn chán, vì vậy hắn tự mình kết thúc cuộc đời.

Vậy nên nhiệm vụ cứu vớt lần này của Đường Hi chính là làm cho hắn nảy sinh hứng thú với cuộc sống này, để hắn từ bỏ ý định tự sát.

Đường Hi:【Rất tốt, tôi quyết định thay đổi thế giới khác】
Xấu xa như vậy thì không phải nhân viên dọn phân của cậu.

Cậu bắt đầu dùng sức giãy giụa uốn éo, mặc dù bị nắm gáy thì sẽ không đau nhưng ở mấy thế giới trước cậu bị chiều hư quen rồi nên rất không thích cảm giác này.

"Meo meo meo!"
Mèo con trên tay phát ra tiếng kêu yếu ớt, rõ ràng đây là ác quỷ mà xúc cảm lông xù lại mềm mại như vậy.

Quý Phược Thanh xách mèo nhỏ đến trước mặt: "Cậu muốn làm gì, ác quỷ?"
Trong mắt hắn như đã hiểu thấu hoàn toàn
Rốt cuộc người này cũng đáp lại mình, Đường Hi bắt đầu ủy khuất kêu: "Meo meo meo." Tôi khó chịu, đừng xách tôi như vậy mà.

Cho dù là thiên sư thần thông quảng đại cũng không có cách nào nghe hiểu tiếng mèo.

Nhưng Quý Phược Thanh lại hiểu được con mèo nhỏ này muốn cái gì.

Lý trí nói cho hắn biết bây giờ cần phải nhốt con ác quỷ ồn ào này vào trong lồng, nhưng hành động của hắn lại đi ngược lại với ý nghĩ, hắn không thuần thục đổi từ xách thành ôm.

Vậy mà Đường Hi lại thật sự cảm thấy quen thuộc với động tác này.

Quả thật đây chính là nhân viên dọn phân!
Xác định nhân vật phản diện ở thế giới này vẫn là nhân viên dọn phân, lá gan Đường Hi lập tức lớn hơn vài phần.

Cậu trực tiếp dùng đuôi nhỏ của mình vỗ vỗ cánh tay hắn tỏ vẻ bất mãn.

Quý Phược Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn đuôi nhỏ ngắn ngắn, ngầm cho phép hành động vô lễ của ác quỷ này.

"Cậu muốn trở thành thức quỷ của tôi không?"
Đường Hi kinh ngạc ngẩng đầu, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy.

Thức quỷ chính là quỷ đã bị thuần phục.

Từ xa xưa đã xuất hiện việc thuần phục ác quỷ, cách đây hơn chục năm, sau sự suy tàn của gia tộc chuyên thuần hóa ma quỷ thì bây giờ cũng có rất ít thầy trừ tà dám thuần phục ác quỷ cho riêng mình.

Bây giờ thầy trừ tà cũng chỉ dám thuần phục mấy con quỷ oán khí nhẹ hay ngu ngốc, nhưng sau ba năm thì phải siêu độ để phòng ngừa bọn chúng cắn ngược chủ nhân.

Ánh mắt mèo nhỏ quá mức kinh ngạc, Quý Phược Thanh không nhịn được vươn tay dịu dàng vuốt ve lên đôi mắt mèo to tròn lấp lánh kia.

Sống nhiều năm như vậy nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với sinh vật, cho dù bản chất của cậu vẫn là ác quỷ.

Một ác quỷ biến thành mèo con lừa gạt mọi người...!
Thanh âm thanh lãnh của Quý Phược Thanh lại vang lên: "Làm thức quỷ của tôi, để tôi thuần phục."
"Meo meo meo?" Nếu như tôi không đồng ý thì sao?
Lỗ tai Đường Hi run lên, đuôi nhỏ vẫn bất mãn dùng lực vỗ lên tay hắn.


Cứ như đang gãi ngứa cho hắn vậy, lực độ căn bản không thể nào làm xước da.

Quý Phược Thanh hiểu ý mèo con: "Nếu như không muốn thì bây giờ tôi sẽ diệt trừ cậu."
Đường Hi bị dọa sợ, oan ức cụp lỗ tai xuống: "Meo." Được rồi.

Thoạt nhìn trông cậu có vẻ rất ủy khuất.

Lần đầu tiên Quý Phược Thanh có cảm giác hối hận, mà loại tâm tình này chỉ là thoáng qua trong phút chốc mà thôi.

Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn vẫn luôn vô cảm lạnh lùng, không biết cách đồng cảm với người khác.

Thế nhân ca ngợi hắn, để hắn ngồi lên ngôi vị của riêng mình.

Nhưng chỉ có hắn biết, hắn không giống với các thầy trừ tà cứu vớt nhân gian, cho dù là một cái tên hắn cũng không có.

Hắn chưa bao giờ cứu vớt thế nhân, dù cho có người bị ác quỷ quấn thân chết ở trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không chút quan tâm.

Hắn tiêu diệt nhiều ác quỷ như vậy cũng chỉ là để xoa dịu nội tâm buồn bực nhàm chán của hắn, nhưng với thực lực của hắn thì cũng chỉ có thể tìm ác quỷ có tu vi cao, cứ như vậy dần dần hắn được các thầy trừ tà khác công nhận.

Bọn họ gọi hắn là thiên sư, hi vọng có được sức mạnh như hắn.

Quý Phược Thanh thoát ra khỏi hồi ức, ánh mắt lạnh lùng nhìn mèo con.

Hắn không để ý đến nguyện vọng của mèo nhỏ nữa, trực tiếp cắn đầu lưỡi của mình, dùng máu tươi chấm lên trán của Đường Hi.

Kim quang sáng lên trên trán của mèo nhỏ, đây là linh khí dùng để trấn áp và thuần phục ác quỷ.

Quá trình thuần phục sẽ khiến ác quỷ khó chịu, đặc biệt là thầy trừ tà hung bạo như Quý Phược Thanh, linh khí trên người hắn cũng hệt như chủ, cực kỳ hung bạo mạnh mẽ, nếu sơ suất một xíu thì sẽ biến thành diệt quỷ chứ không còn là thuần quỷ nữa.

Đường Hi sợ đến mức dùng móng vuốt nhỏ che kín mặt, nhưng rốt cục đau đớn trong tưởng tượng lại không đến.

Thậm chí còn có hơi thoải mái, kim quang thân mật quấn quýt lấy cậu, dường như muốn hợp lại thành một.

Quý Phược Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chuyển cơn đau của mèo nhỏ sang mình, hắn biết rõ linh khí kia rất bá đạo.

Nhưng giờ đây linh khí tưởng chừng sẽ hung bạo cắn xé con mồi lại vô cùng thân mật cọ cọ quanh mèo nhỏ, hệt như chó con quấn quanh cục xương của mình, muốn xuyên vào trong cơ thể cậu.

Đường Hi bị cọ đến ngã trái ngã phải, không nhịn được duỗi móng vuốt ra đẩy đẩy linh khí kia xích ra khỏi mình: "Meo!" Đi ra!
Linh khí nhân cơ hội này chui thẳng vào trong miệng cậu.

Đường Hi bất ngờ, vô thức nuốt xuống.

Mèo nhỏ khiếp sợ.

jpg.

Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ hung dữ với mèo nhỏ vậy thôi chứ sau này sủng tận trời nha!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.