Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 63





Đường Hi mới ăn được một nửa thì đã cảm nhận được người đàn ông đang ôm mình tay chân bắt đầu không thành thật.

Tai mèo trên đầu lại bị xoa nắn, cậu tiếp tục ăn thêm mấy cây nhang nữa, rốt cuộc cũng bị bàn tay làm loạn đến phát cáu, tức giận quát lên, nhưng mà thanh âm lại vô cùng mềm mại hệt như đang làm nũng vậy.

Tiếng quát này lập tức truyền vào tai đám người đang đứng ngoài kết giới.

Mấy vị thầy trừ tà lão làng sợ mất mật, run rẩy hệt như chim cút, yên lặng nhìn nhau, trong mắt viết đầy hai chữ hoảng sợ, âm thầm hỏi nhau: Bây giờ chúng ta đi gặp Quý thiên sư thì có bị diệt khẩu không?
Mấy người trốn ở hàng cuối cùng vừa mừng vừa sợ.

Bọn họ ước gì thức quỷ dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ này bị Quý Phược Thanh chán ghét rồi bị quăng đi, như vậy thì bọn họ mới có thể dâng người để lấy lòng hắn.

Nhưng điều bọn họ mong đợi nào có xảy ra, thậm chí bọn họ còn nghe được giọng nói trầm thấp của vị thiên sư quanh năm sống trên đỉnh tuyết sơn đang dỗ dành thức quỷ kia như dỗ dành người yêu của mình vậy.

Thanh âm mềm mại làm nũng của thức quỷ nọ và giọng nói tràn đầy từ tính mê hoặc của Quý thiên sư lúc ẩn lúc hiện không ngừng truyền vào tai bọn họ.

Tất cả thầy trừ tà đứng đây hận không thể đâm điếc lỗ tai của mình, vô cùng sợ Quý thiên sư sẽ giết người diệt khẩu.

Mãi đến tận khi Quý Phược Thanh dùng cách nào đó dỗ dành được thiếu niên kia nguôi giận, lúc này hắn mới cho bọn họ bước vào.

Bọn học đưa mắt nhìn nhau, quyết tâm liều chết đi vào.

Đường Hi biến trở về thành mèo nhỏ chơi đùa trên giường, đung đưa đuôi đuổi theo người giấy nhỏ.

Quý Phược Thanh vì dỗ dành mèo con mà triệu hoán người giấy ra để cho mèo con trêu đùa.

Mỗi khi khi cậu sắp bắt được thì người giấy lại nhanh chân trốn thoát, sau đó lại cố ý thả chậm tốc độ.

Mèo nhỏ Đường Hi dùng bốn nhân ngắn ngủn của mình nỗ lực tóm lấy người giấy.

"Thỉnh an thiên sư."

Đám thầy trừ tà bên dưới cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, còn Đường Hi trên này dùng một móng tóm chặt lấy người giấy.

Cậu tò mò đưa mắt nhìn nhóm thầy trừ tà bên dưới.

Không biết vì sao bọn họ lại trông sợ sệt thế nhỉ? Chẳng lẽ là sợ cậu sao?
Đường Hi tự cho mình là một con quỷ vô cùng có thực lực, thậm chí cậu còn có thể khống chế quỷ hỏa.

Mèo nhỏ vô cùng đắc ý nên không cẩn thận buông lỏng móng vuốt, người giấy kia nhân cơ hội trốn thoát khỏi đệm thịt.

Quý Phược Thanh ôm mèo nhỏ lên vuốt lông, thuận tiện như có như không ừ một tiếng đáp lại bọn họ.

Quý gia chủ: "Lão tổ, những bình luận về ngài ở bên ngoài đã được chúng tôi giải quyết ổn thỏa, nhiệt độ cũng đã giảm xuống."
Ngày đó khi nhìn thấy hotsearch, ông ta suýt nữa bị hù chết, không ngờ chuyện ly kỳ vẫn còn ở phía sau.

Lão tổ vậy mà lại chủ động đến kêu ông ta xóa hết mấy bức ảnh trên mạng, còn cố ý dặn dò ông ta phải xóa luôn mấy bài đăng liên quan đến thức quỷ nọ.

Điện thoại di động là một thứ không hề liên quan đến cuộc đời của Quý Phược Thanh, khi hắn nói mấy lời này thì có cảm giác dường như vô cùng mâu thuẫn với con người hắn.

Vừa dứt lời, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của các thầy trừ tà thế gia khác, Quý gia chủ vô cùng thỏa mãn.

Quý Phược Thanh: "Ừm."
Đường Hi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên meo meo với hắn: "Meo meo meo?"
Nhưng Đường Hi chợt nhớ ra người đàn ông không hiểu tiếng mèo, cậu lập tức biến thành quỷ, ngồi trong lòng hắn, hỏi: "Bạch Kiều Sinh sao rồi?"
Sau khi nhân vật thụ chính nhìn thấy Điền Nhu Nhu thì mắt âm dương cũng tự động khai quang, vậy nên cậu ta dứt khoát bái môn vào Quý gia, muốn học thêm kiến thức về trừ tà.

Quý Phược Thanh vô cùng bất mãn khi nghe Đường Hi nhắc đến tên người khác, giọng nói hắn có chút lạnh lẽo: "Bây giờ Quý Tử Ngang đang dạy cậu ta."
Đột nhiên nghe được tên con trai mình, Quý gia chủ vô thức ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là hình ảnh quấn quýt thân mật của một người một quỷ, ông ta nhanh chóng cúi đầu xuống, nịnh nọt mở miệng: "Khuyển tử đang ở nhà tu luyện ạ."
Đường Hi: "Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi xem thử đi!"
Cậu kéo kéo tay áo của Quý Phược Thanh, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.

Là cậu vô tình kéo cậu ta vào thế giới này nên cũng muốn đi xem thử xem cậu ta có thích ứng được với giới trừ tà này không.

Tuy rằng nội dung cốt truyện có đề cập tới việc Bạch Kiều Sinh có thiên phú trừ tà nhưng cậu vẫn muốn đích thân đi xem cho an tâm.

Gương mặt Quý Phược Thanh đen lại, hắn ghé vào tai cậu thì thầm hai câu.

Bọn họ chỉ thấy gương mặt của Đường Hi đột nhiên ửng đỏ, lúng túng gật gật đầu.

Tâm tình của Quý Phược Thanh tốt lên, hắn cũng không để bụng việc tiểu thức quỷ muốn đi gặp tên đàn ông khác.

Quý gia chủ dẫn hắn và Đường Hi đến gặp Quý Tử Ngang.

Còn chưa bước vào cửa nhưng bọn họ đã cảm nhận được quỷ khí ngập tràn.

Quý gia chủ lúng túng: "Chắc là đang trừ tà đó mà."
Quý Phược Thanh không vạch trần ông ta, cũng không quan tâm tại sao một thế gia trừ tà lớn mạnh như vậy mà lại có quỷ trong đây.

Đường Hi vui vẻ gõ cửa phòng của Quý Tử Ngang.

Không ngờ người mở cửa không phải là y mà là một con quỷ cao gầy, mặt xanh nanh vàng, đôi mắt nguội lạnh như tro tàn, cánh tay như cành cây khô quắc cứng đờ.

Đường Hi vừa gõ của xong thì lập tức đối mặt với nó, cậu sợ hết hồn, nhưng lần này cũng không có mất mặt mà biến về thành mèo nhỏ, chỉ là tai mèo không khống chế được nên chui ra.

Quý Tử Ngang đứng ở phía sau, gương mặt vốn đen thui, khi thấy người đến là ai, y sững sờ bật thốt: "Sao cậu lại đến đây?"
Quý gia chủ nháy nháy mắt với y, nổi giận đùng đùng nói: "Sao lại dám nói chuyện như vậy với thức quỷ của lão tổ? Không biết lớn nhỏ!"
Sắc mặt Quý Tử Ngang cứng đờ, y lấy ra một cái túi càn khôn thu con quỷ kia lại, sau đó mới cung cung kính kính chào hỏi Quý Phược Thanh.

Đường Hi ngạc nhiên: "Tiểu quỷ vừa nãy là ở đâu ra vậy?"
Quý Tử Ngang nhỏ giọng: "Là thức quỷ tôi mới thuần phục được."
Y không biết tại sao trong đầu y như có ma quỷ ám ảnh, hình ảnh nụ cười của Đường Hi cứ luôn lởn vởn trong tâm trí y, đến khi phản ứng lại thì y đã lật thư tịch có liên quan đến việc thuần quỷ ra rồi.


Nhưng y sẽ không thuần hóa loại quỷ ngây thơ như thiếu niên này, đúng vậy, có khi nào y gặp được con quỷ ngu ngốc như vậy đâu.

Thiếu niên này vốn đặc biệt, chỉ có điều phần đặc biệt này không dành cho y.

Đường Hi không nhìn ra tâm tư ngổn ngang của y, nghiêng đầu hỏi: "Bạch Kiều Sinh xảy ra chuyện gì sao?"
Quý Tử Ngang hoàn hồn, trên mặt lộ ra vài phần mất mát: "Hóa ra cậu không phải đến đây tìm tôi."
Vừa nói xong câu này, y nhận ra mình có hơi thất thố, nhanh chóng lui lại hai bước để lộ khung cảnh bên trong, Bạch Kiều Sinh đang ngồi trong một cái trận pháp, nhắm mắt tu luyện.

Quý Tử Ngang: "Cậu thấy rồi đó, cậu ta vẫn ổn."
Nhìn thấy người vẫn bình an vô sự, tảng đá trong lòng Đường Hi đã được buông xuống, cậu còn muốn ôn chuyện với cậu ta nhưng đã bị Quý Phược Thanh uống nửa bình giấm nhéo nhéo tai mèo.

"Nhìn xong thì đi."
Tai mèo bị nắm lấy, Đường Hi không dám chống cự, chỉ đành ậm ừ trở về cùng hắn.

Mới vừa về đã bị hắn đặt lên giường mây, hung hăng bắt nạt tai mèo.

Cái đuôi cũng nhanh chóng bị hắn dỗ dành mà chui ra, chóp đuôi mẫn cảm bị hắn xoa tới xoa lui.

Quý Phược Thanh: "Phải gọi tôi là gì, hửm?"
Đường Hi ậm ờ nửa ngày, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: "Chủ...!chủ nhân."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì đã bị hắn hôn xuống, linh khí của người đàn ông cũng không khống chế được mà thoát ra, thân mật quấn quanh cậu, cọ cọ lên cả đầu ngón tay.

Lúc nãy Quý Phược Thanh lấy cái này làm điều kiện với cậu, bây giờ cậu có muốn chạy cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn bắt nạt.

Dù sao cũng do cậu đồng ý gọi chủ nhân, cũng đồng ý cho hắn xoa nắn.

Nhưng người đàn ông đang ôm cậu ngày càng quá phận, bàn tay từ từ bao phủ lên quả đào tròn trịa kia.

Cảm nhận được cảm giác mát lạnh, Đường Hi nhanh chóng mở to mắt, cậu chợt nhận ra Quý Phược Thanh cái gì cũng không chuẩn bị mà lại muốn làm.

Của hắn lớn như vậy, đau chết mèo mất.

Đường Hi tức giận luôn miệng kêu ngừng.

Đường Hi nói một hồi mới phát hiện ra sắc mặt của người đàn ông đang ôm mình dần dần trầm xuống.

"Sao em lại biết nhiều như vậy?" Hắn nghiến răng hỏi.

Còn không phải là do mấy thế giới trước anh nắm tay chỉ dạy em sao?
Đường Hi bị hắn hung dữ, đột nhiên có cảm giác uất ức, nhưng lại không biết giải thích thế nào nên cúi đầu bực mình.

Thấy cậu yên lặng, trong lòng Quý Phược Thanh càng thêm buồn bực.

Trên tay hắn có tư liệu về cuộc đời của thiếu niên trước khi chết, ở trong đó ghi rõ khi còn sống cậu là một cậu ấm ăn chơi trác táng, từ sáng đến tối đều cắm cọc trong quán bar.

Người như vậy thì dĩ nhiên sẽ có không ít mối tình.

Hắn chỉ thích thiếu niên ngây thơ tràn đầy sức sống như hiện tại, còn người trong tư liệu kia sao xa lạ quá.

Vừa nghĩ đến từng có người ôm thiếu niên mềm mại này vào lòng, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.

Hắn cúi đầu hỏi: "Em có muốn khôi phục lại ký ức của mình không?"
Đường Hi nhớ lại từng đoạn ngắn hồi ức của nguyên chủ xuất hiện trong lúc cậu hôn mê, không hề do dự gật đầu.

Không khí xung quanh Quý Phược Thanh lập tức lạnh xuống.

Bình thường thầy trừ tà đều sợ nếu thức quỷ mình thuần dưỡng có ký ức quá nhiều thì sẽ quay sang cắn ngược chủ nhân, nhưng Quý Phược Thanh không quan tâm cho lắm, hắn chỉ để bụng một việc.

Đến khi thiếu niên có lại hồi ức thì có lẽ trong lòng sẽ nhớ nhung đến người khác.


Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi mà trong lòng hắn đã sinh lệ khí, thật muốn giết sạch những người có liên quan đến thiếu niên.

Nhưng không biết vì lý do gì mà Quý Phược Thanh lại đồng ý giúp Đường Hi tìm lại ký ức.

Nhưng cậu phải tự mình đi tìm.

Đường Hi đến thế giới này lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cậu cũng đã quay trở về nhà cũ của mình.

Không có phược linh trấn giữ của cậu, căn nhà cũ này đã vơi bớt quỷ khí, trong không khí cũng không còn cảm giác lạnh lẽo.

Thậm chí còn có cây cỏ mọc lên, do nơi này vốn ở trong núi nên qua một thời gian thì cây cối sinh trưởng không ít.

Bước vào nơi này, cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện trong lòng Đường Hi.

Ngày đầu tiên đến đây, do quá sợ nên cậu cũng không có tâm trạng quan sát ngôi nhà cũ này.

Hóa ra ngôi nhà cổ trên núi này là một biệt thự kiểu Âu.

Quý Phược Thanh ấn một cái quyết thanh tẩy, ngay lập tức nơi này trở nên sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng chỉ có một nơi là hắn không chạm đến.

Đó chính là căn phòng nơi đầu tiên Đường Hi được truyền tống đến.

Bên trong loang lổ từng vết từng vết máu lớn.

Đường Hi hệt như cái đuôi nhỏ đi sau lưng Quý Phược Thanh, mới liếc mắt ngó vào bên trong là đã muốn chạy.

Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của nguyên thân đối với căn phòng này là nặng nề nhất.

Đường Hi bỏ chạy không thành, cậu bị Quý Phược Thanh xách vào bên trong.

"Nhớ ra gì sao?"
Đường Hi khom lưng nhặt một tấm ảnh trên mặt đất, trên đó là hình ảnh một người phụ nữ đang dịu dàng mỉm cười với cậu.

Bỗng một số hình ảnh lóe lên trong đầu Đường Hi.

Một người phụ nữ chân trần đạp trên một đống mảnh vỡ thủy tinh, vừa khóc vừa nói với "cậu", phải ngoan ngoãn trưởng thành, lớn lên khỏe mạnh, sau đó gieo mình rơi xuống từ mái nhà.

Hình ảnh xoay chuyển, trước mắt "cậu" là một khoảng trắng đen, "cậu" đang tham gia một buổi tang lễ, bức ảnh không màu của người phụ nữ được lựa chọn vô cùng cẩu thả qua loa, còn có mấy người ở trước mặt "cậu" giả dối nở nụ cười.

"Cậu" rời khỏi tang lễ ngột ngạt, nơi đó vậy mà đã biến thành nơi để đám người lớn giao lưu.

"Cậu" nhìn người cha hòa ái của mình dẫn một người phụ nữ về nhà, nói đây là mẹ kế của con.

Người phụ nữ kia dẫn theo một đứa con trai, thoạt nhìn chỉ nhỏ hơn "cậu" một hai tuổi...!
Những hình ảnh này đều là ký ức của nguyên chủ, sau khi mẹ của nguyên chủ tự sát thì người cha liền dẫn theo kẻ thứ ba và con riêng của cô ta vào cửa.

Nhưng trong ký ức của "cậu", ngôi nhà cổ này không phải là nhà của mình.

Lần nữa tỉnh dậy trong hồi ức, Đường Hi phát hiện trên mặt cậu đã tràn đầy huyết lệ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.