Chuyện cũ khép màn, ta bỗng nhiên bừng tỉnh, từ trong mộng trở về với hiện thực. Ta nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn trang hoàng quen thuộc xung quanh, lòng ta biết hẳn là mình vẫn còn ở điện Thái Hòa.
Ta không kìm được có chút mặt đỏ, dù sao thì ta vẫn luôn tự xưng là tửu lượng không tồi, vậy mà chỉ mới uống một chén đã say thành như thế.
Nâng tay lên, ta phát hiện cánh tay buổi sáng bị trà làm phỏng cũng được băng bó kỹ càng.
Bên cạnh cũng không có người, nhưng ta ẩn ẩn nghe được có tiếng nói chuyện, nghe thanh âm hẳn là Lục Vân Giản cùng Lâm Uyển.
Ta theo thanh âm bọn họ đi đến, không biết vì lí do gì, ta im ắng, cũng không lên tiếng, chậm rãi đi qua.
Thanh âm Lục Vân Giản nghe có chút nóng nảy: “…… Thế nào?”
Tiếng Lâm Uyển còn có chút lạnh nhạt: “Uống hai ngày thuốc nữa độc dược sẽ được giải.”
Ta giật mình, cái gì độc?
Chỉ nghe Lục Vân Giản như nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn.”
Lâm Uyển cười lạnh: “Cũng không phải vì ngươi, đến lúc đó ngươi nhớ tuân thủ hứa hẹn là được.”
Đoạn đối thoại này ta nghe càng ngày càng không thể hiểu được, cũng không nghe trộm nữa, dứt khoát đi ra ngoài hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Ai trúng độc? Các ngươi có mâu thuẫn sao?”
Hai người bọn họ đều sửng sốt.
Lâm Uyển bỗng nhiên cười nói: “Là một vị đại thần trong triều, hắn gặp phải thích khách, không cẩn thận trúng độc, Hoàng Thượng bảo ta phối dược tới giải.”
Nghe nàng giải thích như vậy, ta cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, theo bản năng không quá tin tưởng. Nhưng ta cũng không hỏi nhiều, bởi vì ta nhìn ra được, hai người bọn họ hình như cũng không muốn nói chuyện nhiều.
Vì thế ta thức thời nói sang chuyện khác, đối với Lục Vân Giản nói: “Rượu của ngươi có bỏ thứ gì không vậy, sao ta mới uống một ngụm đã say!”
Ta cho rằng hắn sẽ cười nhạo tửu lượng ta thấp, lại không nghĩ tới hắn chỉ ngẩn ra một lúc, sau đó hỏi: “Ngươi tỉnh rượu chưa?”
Cái này làm ta sửng sốt một chút, theo bản năng nói: “Tỉnh rồi, đã hoàn toàn không có việc gì.”
Hắn gật gật đầu, hướng ra ngoài gọi một tiếng. Tiếp theo một tiểu cung nữ bưng một chén không biết là thứ gì tới.
Hắn hướng ta xua xua tay: “Canh giải rượu, uống đi.”
Ta ngốc tại chỗ, cạn lời nhìn hắn: “Lúc nãy hình như ta đã nói ta tỉnh rượu rồi mà.”
Hắn cười lạnh: “Ý của ngươi là ngươi không muốn uống sao?”
Ta rơi lệ đầy mặt, vì sao hắn lại âm dương quái khí dọa người như vậy!
Nghĩ nghĩ, ta vẫn bưng cái chén còn lớn hơn cả mặt ta lên.
“Uống!” Ta nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Uống canh giải rượu xong, lại ăn bao nhiêu điểm tâm, mứt hoa quả mới có thể áp vị cay đắng trong miệng xuống.
Lòng tự nhủ mình đúng thật là khổ sở, một bàn thức ăn lớn không thể ăn, lại còn bị rót một bụng đầy thuốc.
Lúc này, Lâm Uyển bỗng nhiên nói: “Đêm nay không bằng Hân Nhi ngủ ở chỗ ta đi, bằng không về sau chỉ sợ không có cơ hội.”
Ta cả kinh, đang muốn hỏi nàng nói không có cơ hội là ý tứ gì, liền nghe Lục Vân Giản nói: “Cứ như vậy đi.”
Câu trả lời kia của hắn suýt nữa thì làm ta hoảng hốt, vấn đề lúc nãy hình như là đang hỏi ta cơ mà?
Nói tóm lại, đêm đó ta đi đến Thừa Hương điện ở.
Cái này làm cho ta nhớ tới khi còn nhỏ, ta cũng thường xuyên đến phủ tướng quân không muốn về nhà, liền cùng Lâm Uyển ngủ chung.
Hai tiểu cô nương có những tâm sự nói không xong, thường xuyên nói đến khuya.
Lần này cũng giống vậy.
Có điều chuyện chúng ta nói cũng khác xưa nhiều, mỗi người đều nói đến những chuyện vui vẻ.
Trò chuyện trò chuyện, ta liền thấy mệt nhọc, trong lúc mơ màng hoảng hốt, ta nghe thấy nàng ấy nói: “Trước kia ta đã làm hai chuyện hổ thẹn với muội.”
“Chuyện gì?” Mơ mơ màng màng ta hỏi lại.
Nàng ấy trầm mặc một lát, lại nói: “Có điều bây giờ đều không còn quan trọng nữa rồi.”
Lúc này mắt ta cũng chẳng mở ra nổi, nàng ấy nói không quan trọng thì ta cũng không hỏi nữa, vì thế ta im lặng.
Nàng ấy thở dài một tiếng, cũng không biết là nói với ta hay tự lầm bầm lầu bầu: “Ngủ đi……”
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu của ta xuất hiện đoạn ký ức như thế, nhưng ta không xác định lắm, vì thế ta lôi kéo nàng ấy hỏi: “Uyển Uyển tỷ, đêm qua tỷ có nói gì đó kỳ quái với ta không?”
Nàng ấy lắc đầu: “Không có.”
Ta: “……”
Được rồi, cũng không thể hỏi tiếp được nữa.
Bữa sáng đương nhiên cũng là ăn ở điện Thừa Hương, làm ta kinh ngạc chính là Lục Vân Giản lại chạy tới đây cùng chúng ta ăn bữa sáng này.
Lòng ta nói đến mức này sao, cả đêm không đành lòng tách ra, mở mắt liền trông mong mà chạy đến đây sao.
Kết quả liền nghe Lâm Uyển cũng nói: “Đến mức này sao……”
Nhưng nàng ấy nói được một nữa, lại tự mình gật gật đầu: “Cũng đúng, về sau còn không biết là khi nào đâu.”
Lại là về sau?
Ta ngây ngốc.
Về sau…… Sẽ phát sinh chuyện gì sao?
Ta đang muốn mở miệng hỏi, nhưng mà trong nháy mắt kia, ta hiểu ra.
Có phải nàng ấy chuẩn bị được …… phong hậu hay không?
Nếu nàng trở thành Hoàng Hậu, vậy ít nhất bọn họ sẽ không bạc đãi ta, có lẽ muốn thả ta rời cung, kể từ đó, chẳng phải không hẹn ngày gặp lại rồi sao?
Ta càng nghĩ càng khẳng định, càng cảm thấy ý tưởng này quả thực không chê vào đâu được.
Nhưng vào giây phút bừng tỉnh kia trong lòng ta cũng có một tia thương cảm, lại bị ta mạnh mẽ ép xuống.
Cơm nước xong, ta một mình hồi tẩm cung, mới vừa vào cửa liền thấy Thúy Nhi ra đón.
Nàng nói Nguyệt quý phi triệu kiến, bảo sau khi ta trở về thì đi đến đó một chuyến.
Ta ngốc.
Nguyệt quý phi là nữ nhi thừa tướng đương triều, tuy rằng lúc trước chúng ta có gặp qua, nhưng sau khi tiến cung chưa từng chung đụng gì.
Hôm qua trong đám phi tần ở Ngự Hoa Viên cũng không có bóng dáng nàng ta, hiện tại nàng ta đột nhiên tìm ta làm cái gì?
Có điều ta cũng không rối rắm lâu lắm, nàng tìm ta, ta liền đi một chuyến. Vì thế ta đi vòng đến Điện Thừa Hoan của Nguyệt quý phi.
Mới vừa được cung nữ dẫn vào liền hoảng sợ.
Mẹ nó!
Ai bảo là Nguyệt quý phi tìm ta chứ, toàn bộ nương nương các cung đều ở chỗ này cả mà!
Các nàng đang ở thảo luận cái gì đó, thấy ta đi vào đều nhanh chóng ra đón.
“Muội muội……” Các nàng đem ta trên dưới đánh giá, trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét, “Muội muội vẫn còn tốt chứ?”